Ấn Công Đức

Chương 346 : Chương 346LINH DỊCH



Tô Lâm An cầm Tiên Sứ Lệnh lên.

Tấm lệnh bài giống như bạch ngọc ấy đã có thêm vài vết nứt trên bề mặt, hơn nữa vết nứt còn có màu đỏ sậm, giống như có tơ máu sinh ra bên trong bạch ngọc.

Lúc này Khoa Đẩu Hỏa thấy sắc mặt Tô Lâm An không ổn thì cũng không dám nói gì linh tinh. Ngọn lửa nhỏ bay lại gần quan sát một hồi lâu rồi mới nói: “Hình như nó đã trở thành vật vô chủ. Nhưng vết nứt này, cũng không phải hình thành do nguyên thần của chủ nhân bị nổ...”

Nó ngẫm nghĩ rồi nói: “Đây hẳn là tình trạng xuất hiện sau khi tấm Tiên Sứ Lệnh này cắn nuốt mấy tấm Tiên Sứ Lệnh khác.”

Bàn tay cầm Tiên Sứ Lệnh của Tô Lâm An khẽ run lên.

Thần thức nàng có chút không cam lòng tiếp tục tìm tòi trong Tiên Sứ Lệnh, nhưng vẫn không phát hiện ra được thứ gì. Trong đó trống rỗng, thần thức của nàng đi vào như bị nhốt trong bóng tối vô biên vô tận, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Tay nàng run mạnh hơn, tim thắt lại.

Nàng nắm chặt lấy tấm Tiên Sứ Lệnh, hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại.

Trước mắt còn có một cách để xác định xem có phải ý thức của chủ nhân đã biến mất hoàn toàn hay không, nhưng Tô Lâm An không dám tùy tiện thử.

Nếu như nàng chia thần thức ra để đánh dấu lên Tiên Sứ Lệnh, biến Tiên Sứ Lệnh thành pháp bảo của mình được, vậy thì chứng tỏ ý thức của chủ nhân cũ đã tan biến. Có điều, nếu như Mục Cẩm Vân vốn vẫn còn một chút ý thức yếu ớt, nàng lại cưỡng chế đánh dấu thì chắc chắn sẽ xóa đi dấu ấn ban đầu. Như vậy thì chẳng khác gì pháp bảo của Mục Cẩm Vân bị chiếm lấy một cách ép buộc. Nếu như khế ước của Mục Cẩm Vân và Tiên Sứ Lệnh khi xưa là loại khế ước bản mệnh, vậy thì khi pháp bảo bị cướp mất, chắc chắn chủ nhân sẽ bị cắn trả.

Nàng không thể kích động.

Tô Lâm An ngồi nguyên tại chỗ, bỗng lên tiếng. Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lẽo, mặt không biểu cảm, quanh người như có khí lạnh tản ra.

“Ngàn năm trước, phân thân của Khương Chỉ Khanh cầm Tiên Sứ Lệnh xuống hạ giới, dùng ấn Công Đức đánh tan nguyên thần của ta. Sau đó nguyên thần của ta tụ lại lần nữa, đổi được cơ thể mới bằng cách tích đức.”

“Đúng vậy, chẳng phải đã nói rồi hay sao.” Khoa Đẩu Hỏa ngồi bên cạnh tiếp lời. Kết quả là nó phát hiện Tô Lâm An căn bản không hề nhìn nó, giống như đang tự nói chuyện một mình.

“Phân thân khi ấy, giống hệt với Khương Chỉ Khanh, hơi thở cũng giống.”

“Mà ngàn năm sau, Mục Cẩm Vân xuất hiện. Hơi thở của hắn không hề giống với Khương Chỉ Khanh. Hơn nữa, hắn còn có thể trưởng thành.”

Nàng nhìn hắn từ một thiếu niên nhỏ, lớn lên thành một thanh niên cực kỳ tuấn tú.

“Liệu có phải hắn cũng giống như ta, cũng là nguyên thần tụ lại rồi đoạt xác sống dậy hay không?” Chỉ có vậy mới có thể giải thích được tại sao hơi thở nguyên thần và cơ thể của hắn lại khác với Khương Chỉ Khanh.

Nàng sắp xếp lại những manh mối ấy từng chút một, chỉ muốn cho mình chút hy vọng, muốn thuyết phục chính mình, thật ra hắn vẫn còn hy vọng sống.

“Giờ, hơi thở nguyên thần của hắn biến mất, là vì hắn đã trở về cơ thể của Khương Chỉ Khanh, bị bản tôn luyện hóa mất rồi sao?”

“Ý chí của Mục Cẩm Vân cực kỳ kiên định, cổ Phệ Tâm, khí huyết Thiên Ma còn không thể làm cho hắn phải thỏa hiệp hoàn toàn. Ý thức của hắn sẽ bị thay thế dễ dàng như vậy hay sao?”

“Liệu có phải hắn chỉ tạm thời ở ẩn, sau đó, đợi thời cơ chín muồi...”

Giọng của Tô Lâm An vốn rất vang, nhưng khi nói tới cuối, lại càng lúc càng trầm xuống.

Nàng đã có phần không thể thuyết phục nổi bản thân nữa...

Nàng nhíu chặt mày, siết chặt tay, khiến cho tấm lệnh bài lạnh lẽo có thêm chút độ ấm.

“Đúng đúng!” Khoa Đẩu Hỏa thấy hai mắt Tô Lâm An đã đỏ bừng, vội vàng nói: “Trước kia hắn còn bị ảnh hưởng bởi khí huyết Thiên Ma kìa, còn nuốt tinh huyết phân thân của tu sĩ khác, đâu bị luyện hóa một cách dễ dàng như vậy được.”

“Phân thân có được linh trí của chính mình, vốn đã là một sự tồn tại trái với quy luật trời đất. Khương Chỉ Khanh muốn thu phục hắn thì chắc chắn phải tốn rất nhiều thời gian, ngươi xem giờ mới có mấy ngày...” Rõ ràng nó đang an ủi, lại chẳng ngờ, nước mắt của Tô Lâm An vẫn trào ra. Ánh lửa của Khoa Đẩu Hỏa lập lòe. Cuối cùng, nó bay đến bên gò má của Tô Lâm An, lén cuốn giọt nước mắt kia đi.

Khóc thì cũng khóc rồi, đừng có lãng phí nước mắt. Cả người củ cải muối gì đó đều là bảo vật đó.

Ngay lúc này, Tô Lâm An nhận ra hành động của Khoa Đẩu Hỏa thì hơi sững lại. Sau đó nàng vội vàng đưa tay lên gạt nước mắt rồi bôi lên Tiên Sứ Lệnh. Nàng nghĩ một hồi thấy vẫn chưa đủ, nhưng trừ nước mắt ra, giờ nàng chỉ có thể cho nước bọt. Chẳng lẽ...

Tô Lâm An cẩn thận áp Tiên Sứ Lệnh lên môi, đưa lưỡi ra liếm, như một con chó nhỏ đang liếm khúc xương mà mình yêu thích từng chút một, không nỡ ăn ngay.

Khoa Đẩu Hỏa như bị sét đánh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại dứt khoát ngậm miệng lại.

Thật ra nàng ấy rất thích Mục Cẩm Vân nhỉ. Dù sao thì cuối cùng thằng nhóc đó đã làm nhiều điều tới vậy. Quan trọng nhất là, hắn còn đẹp trai đến thế nữa chứ.

Khoa Đẩu Hỏa thở dài, bay về đáy ấn Công Đức. Không phải nói chứ, một giọt lệ nó vừa lén cuốn lấy của nàng quả thật rất dồi dào linh khí, như ăn được một thứ đại bổ gì đó vậy, nó phải tiêu hóa kỹ càng một chút.

Tô Lâm An mặc kệ Khoa Đẩu Hỏa. Nàng vẫn cầm lấy Tiên Sứ Lệnh, đưa lưỡi ra liếm, thỉnh thoảng còn lật mặt lại. May là xung quanh không có ai, nếu không để người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của nàng thì e là sẽ phải trợn mắt há mồm vì kinh ngạc mất.

Một nhân vật như nữ thần lại ngồi ở đó tập trung hết sức để liếm ngọc bài, có khi là bị điên mất rồi.

Tô Lâm An vừa liếm ngọc bài vừa nghĩ vài chuyện.

Nếu như khi ấy Mục Cẩm Vân đã lập khế ước bản mệnh với Tiên Sứ Lệnh, cũng tức là coi Tiên Sứ Lệnh chính là pháp bảo bản mệnh của mình, thì khi nguyên thần của Mục Cẩm Vân bị tiêu diệt hoàn toàn, Tiên Sứ Lệnh cũng sẽ vỡ vụn theo.

Nàng chăm sóc cho Tiên Sứ Lệnh, nguyên thần của Mục Cẩm Vân cũng sẽ được hưởng lợi theo.

Nếu như không phải...

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Chỉ là ngay sau đó, Tô Lâm An nhận ra nước bọt của nàng không phải chảy mãi không ngừng. Liếm qua liếm lại một lúc lâu, Tô Lâm An cảm thấy mình mệt mỏi hơn rất nhiều, cứ như linh khí trong cơ thể đã bị rút cạn vậy. Trước đây nàng không hề cảm nhận được điều này.

Xem ra, linh dịch được tiết ra trong cơ thể này cũng có hạn, hơn nữa sau khi mất đi quá nhiều linh dịch thì cả người Tô Lâm An mệt lả, hữu khí vô lực, cực kỳ yếu ớt.

Đợi đến khi cơ thể hoàn toàn suy kiệt, tay chân nặng như chì không thể nhấc lên nổi, Tô Lâm An mới ngừng lại. Nàng học theo Mục Cẩm Vân ngày trước, tìm lấy một chiếc khăn trắng sạch sẽ, bọc Tiên Sứ Lệnh lại.

Lần này Tô Lâm An không cất Tiên Sứ Lệnh vào pháp bảo trữ vật. Nàng cất Tiên Sứ Lệnh đã được bọc kỹ vào người rồi lấy thẻ ngọc có được từ Hồng Phù và Lục Ý ra để sàng lọc. Nàng tìm được một quyển sách tranh về linh thực thượng giới, dùng thần thức nhìn qua một cái.

Trang đầu tiên của thẻ ngọc chính là Yên La bạch ngọc. Đây là vương trong giới linh thực, khi ra đời sẽ có dị tượng trời đất, sinh ra đã có thể biến hình, trừ những điều này ra thì không giới thiệu thêm gì khác.

Nàng vốn muốn tìm hiểu thêm về Yên La bạch ngọc, nào ngờ sách tranh của những nhân tu này lại qua loa đến vậy. Có điều khi lật giở tiếp, sau khi nhìn thấy giới thiệu tỉ mỉ về những loài linh thực khác thì Tô Lâm An hiểu rõ, không phải họ qua loa, mà là Yên La bạch ngọc này cực kỳ hiếm có, trời sinh đã biết biến hình, hơn nữa rất khó để phân ra được là người hay củ cải. Cho dù chúng có trốn trong đám người thì cũng chẳng ai chú ý, ai có thể bắt được chúng để nghiên cứu kỹ càng chứ?

Nàng cất tấm lệnh bài kia vào người, vùi đầu vào đống thẻ ngọc đầy ắp kia. Chỉ có bận bịu mới không suy nghĩ lung tung.

***

Tầng cuối cùng của vực Cửu Cực, giờ đang là lúc lạnh nhất trong ngày.

Trên mặt đất, sương giá đã kết thành một lớp dày, che lấp hoàn toàn cái xác bị đập nát kia. Một vùng trắng xóa, trái lại sạch sẽ không gì sánh được.

Nơi đây chỉ nhốt một mình Khương Chỉ Khanh.

Hiện giờ trống rỗng không còn bất cứ vật sống nào.

Thu Mộc Ca chưa chịu từ bỏ. Y đã tới điều tra rất nhiều lần, vẫn luôn đặt thần thức chú ý tới nơi đây nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ thứ gì. Y không tin Khương Chỉ Khanh cứ vậy mà chết, nhưng hiện giờ lại không thể không tin, đành dốc hết lực chú ý vào những tu sĩ châu Vân Lai đang trốn trong hư không vô tận.

Nhưng nhà tổ kia đã vào hư không vô tận, thực sự rất khó tìm ra. Thu Mộc Ca đợi thêm rất nhiều ngày, cuối cùng quyết định tự đi tìm. Pháp bảo phi hành của một tu sĩ hạ giới có thể lợi hại đến mức nào chứ, có thể cầm cự được trong hư không vô tận bao lâu?

Thế nào rồi cũng sẽ có lúc để lộ manh mối!

Nghĩ vậy, Thu Mộc Ca dẫn theo vài kẻ tâm phúc đi về phía hư không vô tận. Sau khi y rời đi chưa được mấy ngày, dưới lớp băng kia lại có âm thanh huyên náo của đám côn trùng.

Hồi trước, đám sâu ở dưới này đều có màu đen, ban ngày ra ngoài hoạt động, ban đêm vùi sâu vào đất, có khả năng thích ứng mạnh hơn với môi trường cực nóng.

Nhưng lần này, trong đám sâu đen kia còn ẩn giấu vài con màu xám, màu trắng, hơn nữa có tập tính sinh hoạt trái ngược hoàn toàn với đám màu đen. Chúng hợp với môi trường cực lạnh, trái lại vào ban ngày lại trốn đi không ra ngoài, không muốn động đậy.

Sâu đen cực kỳ nhiều, cực kỳ bài xích loại màu xám, màu trắng này. Có điều thời gian hoạt động của hai loài khác nhau, cũng không phát sinh ra tranh đấu với quy mô lớn.

Cho tới một đêm nào đó, một con sâu nhỏ có cơ thể trong suốt thò ra, dẫn theo một đám thuộc hạ bước lên con đường sát phạt.

Ở nơi đây có quá ít thức ăn, để bổ sung dinh dưỡng thì chỉ có thể bắt đầu từ đám sâu kia.

Trong tình huống cực kỳ lạnh giá, con sâu cầm đầu chui sâu vào lớp băng, đào thẳng một mạch xuống sâu trong lòng đất, giết thẳng vào sào huyệt của đám sâu đen. Tuy rằng số lượng của chúng ít, nhưng lại phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì lũ sâu đen đã bị giết sạch trong một mẻ.



Đợi sau khi trận đấu kết thúc, con sâu trắng nhỏ nhất nằm nhoài lên đống sâu đen. Nó ngửi đống xác sâu đó, mãi vẫn chưa ăn.

Một con sâu trắng cực lớn bên cạnh rung vòi một chút, như đang hỏi, “Sao ngươi không ăn?”

Sợ nó không cắn được, con sâu lớn còn bóc lớp vỏ cứng nhất của sâu đen đi, lấy thịt ở trong ra ngoài, đẩy đến trước mặt con sâu nhỏ.

Sâu trắng nhỏ để lộ ra một ánh mắt phức tạp cực kỳ nhân tính hóa. Nó liếc nhìn đống thịt buồn nôn đó, chậm rãi cúi đầu xuống.

Mục Cẩm Vân không ngờ mình sẽ sống lại trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy.

Có lẽ do lần trước hắn phải ngưng tụ nhục thân người cho nên cần nhiều thời gian, mà lần này, hắn chỉ cần ngưng tụ thành cơ thể của một con sâu, do đó không mất quá nhiều thời gian.

Hắn đã sống lại, còn không bị mất đi ký ức. Cho dù nguyên thần đã yếu đến mức chỉ còn lại một sợi mảnh, nhưng hắn cũng chưa quên tất cả những điều mà hắn liều mạng muốn ghi nhớ.

Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nếu đã vậy, còn chú ý nhiều như thế làm gì. Dù sao thì, những chuyện như kiểu chém giết cắn nuốt xác thịt của đồng loại, hắn đã làm từ lâu rồi.

Chỉ có điều đã từng là người, giờ lại là sâu.

Khởi đầu của số mệnh này, luôn muốn khiến hắn chìm sâu trong bóng tối.

Có điều, lần này không hề giống với trước đây.

Trong lòng hắn vẫn còn cất giữ một khoảng dịu dàng, là khoảnh khắc khi mở cánh cửa sổ ra trong đêm tối, ánh trăng tràn vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status