Ấn Công Đức

Chương 347 : Chương 347CHUYỆN XƯA



Khi Mục Cẩm Vân đang cúi đầu gặm cắn máu thịt sâu, bỗng nhiên cảm nhận được trong nguyên thần của mình có một chút sức mạnh ùa vào.

Nguyên thần vốn đang cực kỳ yếu ớt của hắn được vỗ về, giống như chợt có một ngụm rượu chống rét chảy vào trong cơ thể lạnh như băng, khiến hắn lập tức có cảm giác khoan khoái bay bổng...

Sâu nhỏ nhất thời không thích ứng kịp, hoa mắt chóng mặt, quay mấy vòng tại chỗ. Sâu lớn bên cạnh cực kỳ kinh ngạc, làm rơi cả miếng thịt trong miệng ra.

Nó nhìn sâu nhỏ, vòi rung liên tục giống như đang hỏi: “Làm sao vậy?”

Đám sâu này không hề có linh trí gì. Ở nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt này, bản năng duy nhất là sinh tồn, lúc này nó quan tâm đến sâu nhỏ đã là một kỳ tích rồi.

Không chỉ có nó, tất cả những con sâu màu xám màu trắng ở đây đều thích bé sâu nhỏ này, sẵn lòng nghe theo mệnh lệnh của nó!

Mục Cẩm Vân không rảnh để tâm đến sâu trắng lớn.

Chuyện gì thế này?

Tạm thời chính hắn cũng không hiểu rõ tình hình, chỉ thấy rất dễ chịu, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Tuy không biết tại sao lại như vậy, nhưng hắn cũng hiểu, nếu như nguyên thần dần khôi phục lại mà nhục thân của hắn vẫn nhỏ như hiện giờ thì nhục thân chắc chắn sẽ không chịu nổi cường độ của nguyên thần. Cho nên, hắn phải tu luyện, hắn phải trở nên mạnh hơn.

Có điều tuy rằng Mục Cẩm Vân là một con sâu nhỏ, nhưng hắn đã sớm ý thức được, cơ thể sâu này không hề giống với những con sâu khác, hình như mạnh hơn chúng một chút. Tại sao lại vậy chứ? Hắn vẫn luôn thấy cơ thể mình có hơi cổ quái, có thể tụ lại nhục thân hết lần này tới lần khác...

Mục Cẩm Vân bỗng nhớ tới cái chân tàn của Thiên Ma ở vực băng Bắc Cực. Lẽ nào, nhục thân của hắn có liên quan gì tới hoàng tộc Thiên Ma sao?

Tạm thời hắn chưa thể làm rõ những vấn đề này, chỉ có thể đặt sang một bên.

Hắn không thể để cho Tô Lâm An đợi quá lâu. Nếu như, nàng biết hắn chết rồi đau lòng khổ sở, hoặc lỡ nàng nhận lầm người thì phải làm sao? Hắn vừa nghĩ như vậy, mùi máu tanh và xác sâu khó mà chịu nổi kia cũng không khiến hắn chán ghét như trước nữa. Hắn cúi đầu xuống, cắn mạnh một miếng vào xác sâu phía dưới.

Thấy sâu nhỏ đã bắt đầu ăn, sâu trắng lớn bên cạnh mới yên tâm, không nhìn nó nữa mà tập trung ăn thịt.

***

Từng ngày trôi qua, Tô Lâm An đắm chìm trong biển thẻ ngọc, nàng tiếp thu kiến thức từng chút một, dần hiểu biết sâu hơn về thượng giới.

Tu sĩ thượng giới được chia thành các cảnh giới Nhân Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Nhập Thần...

Ma đạo thì thay chữ Tiên thành Ma, nhưng tu vi cảnh giới không có gì khác biệt. Dù là Tiên hay là Ma, cuối cùng đều là Nhập Thần.

Tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên mới có cơ hội sở hữu phép thần thông hoàn chỉnh của riêng mình. Còn khi là Địa Tiên tột đỉnh, cũng có một vài thiên tài có thể sở hữu một phần lĩnh vực thần thông. Sau khi tu vi liên tục tăng lên, lĩnh vực thần thông cũng sẽ dần hoàn thiện.

Còn chuyện cảnh giới Nhân Tiên muốn lĩnh ngộ được phép thần thông của riêng mình là điều không thể. Nếu như bọn họ muốn sở hữu phép thần thông, chỉ có cách tiếp nhận linh chủng.

Linh chủng, chính là món đồ được giới chủ Huyết Nguyệt Giới - Lăng Nguyệt làm ra từ việc hành hạ sinh mạng của vô số người. Một hạt linh chủng hoàn thiện có giá trị cực cao ở thượng giới, có thể coi là vật báu. Trong đống đồ mà Hồng Phù cho nàng có một chiếc hộp, bên trong có chứa một hạt linh chủng. Trong chiếc hộp đó còn có một thẻ trúc nho nhỏ, ở trên đó có viết phép thần thông của linh chủng là Vọng Nguyệt, và giới thiệu kỹ về phép thần thông này.

Vọng Nguyệt là phép thần thông của tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên - Miêu Thúy Linh. Giữa đêm trăng sáng tỏ, Miêu Thúy Linh có thể dùng ánh trăng để giết người. Vị nữ tu này là một sát thủ lạnh lùng cứng nhắc, cực kỳ nổi tiếng ở thượng giới, bởi vậy phép thần thông Vọng Nguyệt này của nàng cũng cực kỳ quý báu, có giá đến mười vạn niệm châu.

Mười vạn niệm châu rốt cuộc là bao nhiêu, Tô Lâm An vẫn chưa có định nghĩa rõ ràng. Tóm lại theo lời của Khoa Đẩu Hỏa thì là cực kỳ đắt, có bán nhà tổ đi cũng không mua nổi.

Tô Lâm An không tiếp nhận phép thần thông Vọng Nguyệt này. Một khi đưa nó vào người, sau này nếu muốn tự lĩnh ngộ lấy phép thần thông của mình thì gần như là điều không thể. Giờ tư chất cơ thể của nàng tốt đến vậy, căn bản không cần đến thứ này.

Nàng ở lại trong lá Ngưng Băng rất lâu, cũng luyện hóa được một cánh hoa Tang Lam có được từ thú Phệ Căn. Cường độ nguyên thần của nàng lại được tăng lên, vốn chỉ là một vùng biển, nay đã dần có hình thức ban đầu của trời sao, nhảy vọt lên cảnh giới Địa Tiên sơ kỳ. Điều này khiến cho Khoa Đẩu Hỏa phải tấm tắc lấy làm lạ.

Nguyên thần của nàng là cảnh giới Địa Tiên, nhưng nhục thân vẫn chưa cảm nhận được có bất cứ tu vi gì. Cũng chẳng biết có phải là do trong cơ thể củ cải không có kinh mạch hay không, linh khí được hấp thụ vào không biết chạy cả đi đâu, căn bản không thể tu hành. Cho nên trong mắt người ngoài, nom nàng chẳng khác gì mấy người phàm không có tu vi.

Ôi, sau này nàng phải bước trên con đường thể tu thật rồi. Rõ ràng là một đại mỹ nhân xinh đẹp, ấy mà lại phải vung nắm đấm đánh người.

Nàng thở dài sâu xa, đợi đến khi thần thức bắt đầu mệt mỏi rã rời mới lui ra khỏi thẻ ngọc. Nghỉ ngơi một lúc, nàng lại lấy tấm Tiên Sứ Lệnh trong lòng ra, dùng lưỡi liếm như lần trước.

Mỗi lần linh dịch bị hao sạch, nàng phải bồi dưỡng một tháng mới có thể khôi phục lại. Điều đó cũng có nghĩa, nàng chỉ có thể tẩm bổ cho Tiên Sứ Lệnh này mỗi tháng một lần. Vốn chỉ là một ý nghĩ bất chợt nảy ra, giờ Tô Lâm An lại thấy Tiên Sứ Lệnh đã có sự biến đổi rõ rệt. Tơ máu trên tấm lệnh bài dần nhạt đi, vết rạn cũng dần lành lại như cũ. Cả tấm lệnh bài màu ngọc càng thêm trơn bóng trong suốt, khi cầm thì có độ ấm vừa phải, không còn lạnh lẽo như trước nữa.

Sau khi tẩm bổ cho Tiên Sứ Lệnh một hồi, Tô Lâm An lại cất nó trên người. Nàng nghỉ ngơi một lúc rồi ra khỏi lá Ngưng Băng.

Lá Ngưng Băng được nàng chia ra làm mười khu vực, mỗi khu đều có tu sĩ đang tu hành. Có điều, số lượng tu sĩ mà lá Ngưng Băng có thể chứa được có hạn, mọi người phải thay phiên nhau mà vào, giống như những phòng tu luyện ở các đại tông môn.

Lúc này, Tô Lâm An ra ngoài mà không làm kinh động đến những người khác, sau đó nàng lại đi thăm hai tỷ muội Hồng Phù Lục Ý.

Vết thương của Hồng Phù vẫn chưa khỏi. Cuống hoa bị gãy gập xuống khiến cho bông hoa của ả ta mềm oặt ngả xuống giữa chừng, nom cực kỳ yếu ớt.

Nhìn thấy Tô Lâm An, hai người vội vàng hiện nguyên thần ra, hành lễ với Tô Lâm An.

“Tiền bối, theo như tốc độ hiện giờ, ngày mai là chúng ta tới được đồng bằng Cổ Tỉnh rồi.” Hồng Phù cúi thấp đầu, nói khẽ: “Mong tiền bối giữ lấy lời hứa, để cho tỷ muội chúng ta rời đi trước.”

Không lo việc to tát, chỉ sợ lỡ không may. Nếu hơi thở của hai ả bị lộ ra để tu sĩ khác biết được thì sẽ thu hút cường giả tới, vậy thì bao năm tu hành của các ả sẽ thành dã tràng xe cát.

Vốn các ả đang trốn kỹ ở trong hư không vô tận, nào ngờ gặp phải mấy người như vậy, còn tự đưa đến cho mình một đống phiền phức.

Ả ta hơi thấp thỏm, sợ Tô Lâm An không đồng ý.

Cái mạng nhỏ của các ả đang nằm trong tay Tô Lâm An, nếu như nàng ta không đồng ý thì quả thật các ả chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lặng im nhịn nhục.

Tô Lâm An nghe Hồng Phù nói xong thì cũng không làm khó các ả, chỉ nói: “Các ngươi đi đi.”

Nghĩ một lúc, nàng lại nói tiếp: “Chú ý an toàn.”

“Sớm này đột phá cảnh giới Thiên Tiên.” Nói xong, nàng lại lấy một bình đan dược nhỏ ra đưa cho hai ả, “Này, quà tặng các ngươi.”

Bình đan dược này là Linh Khí Đan bình thường, nàng tiện tay luyện chế trong lá Ngưng Băng. Có điều trong khi luyện chế, nàng đã nhổ thêm ít nước bọt vào đó, còn dùng ngón tay quấy trong lò một lúc lâu, chẳng biết có hiệu quả gì với việc tu hành của hai ả hay không...

Dù sao chỉ nhìn thì bình đan dược này cũng chẳng có khác biệt gì mấy so với ngày trước.

Nguyên thần của Hồng Phù suy yếu, không thể dùng thần thức để cầm đồ vật. Lục Ý bên cạnh thấy vậy thì nơm nớp lo sợ nhận lấy bình đan dược, còn dùng giọng nói nhỏ như muỗi để cảm ơn.



Sau khi từ biệt Tô Lâm An, hai ả khởi động đá Thiên Vẫn rời khỏi nhà tổ. Còn bình đan dược kia, Lục Ý liếc qua một cái rồi tiện tay chôn dưới chân, không định dùng nó.

Thuốc thì đều có ba phần độc, thông thường tu sĩ thượng giới rất ít khi dùng đến Linh Khí Đan, huống chi là linh chủng như các ả. Cũng chỉ có những tu sĩ hạ giới phải sinh sống trong môi trường đầy trọc khí mới phải dùng đan dược để lên cấp, cũng cực kỳ sùng bái luyện đan sư.

Những linh khí mà họ hấp thụ toàn là trọc khí, cũng chẳng thèm để tâm xem có đan độc gì đó hay không nữa.

Sau khi tiễn Hồng Phù và Lục Ý, Tô Lâm An lại lượn một vòng quanh trấn Thanh Thủy, tiện tay chỉ điểm cho mấy thiếu niên đang tu luyện, thu thêm được một chút niệm lực. Đến lúc chạng vạng, nàng mới về căn nhà nhỏ trên núi Kỳ Liên, thắp đèn dầu, ngồi bên cửa sổ lật xem những thẻ ngọc linh khí không cần dùng thần thức cũng có thể xem được.

Hiện giờ thần thức và cơ thể của nàng đều cực kỳ mỏi mệt, tu luyện trong lá Ngưng Băng cũng không hề thiết thực. Dù sao thì giờ nàng đã hoàn toàn biến thành củ cải hình người không có kinh mạch, cũng chẳng biết linh khí mà nàng hấp thụ được đã chạy đi đâu, không thể vận hành linh khí để trợ giúp cho việc khôi phục. Bởi vậy nàng chỉ lượn lờ xung quanh, xem mấy quyển sách giải trí giết thời gian.

Đây chính là những kỳ văn dị sự ở giới tu chân. Hôm nay nàng lật đến chuyện về đại chiến Thiên Ma vào mấy chục vạn năm trước. Tu sĩ tam giới dù là tiên đạo hay ma đạo đều một lòng hợp sức, bắt tay nhau chế ngự Thiên Ma ngoại vực, cứt vớt muôn dân trăm họ khắp nơi.

Nàng xem được một lúc thì thấy không có hứng thú lắm.

Nhưng Khoa Đẩu Hỏa lại khá thích thú. Sau khi xem xong, nó nói: “Nghe nói sau khi lối đi kia bị cắt đứt, Thiên Ma ngoại vực không thể xâm lấn vào chỗ chúng ta được nữa. Còn những Thiên Ma đã đi vào, tất nhiên sẽ bị tiêu diệt từng con một.”

“Cái chân tàn của Thiên Ma bị phanh thây phong ấn mà chúng ta đã gặp được ở vực băng Bắc Cực, chắc chắn là của hoàng tộc Thiên Ma. Sao trên này chẳng viết gì cả, mà còn những Thiên Ma bị phong ấn kia đâu?”

“Hoàng tộc Thiên Ma có số lượng cực ít. Nếu như ghi chép lại, chúng ta cũng có thể đối chiếu, xem có thể đoán ra được thân phận của Thiên Ma kia không.”

Tô Lâm An một tay chống cằm, tay còn lại chọn lấy một miếng thẻ ngọc khác, nói: “Đoán ra rồi thì sao, đâu có liên quan đến chúng ta chứ.” Là chuyện cũ của mấy chục vạn năm trước rồi, tìm hiểu rõ ngọn nguồn có ý nghĩa gì chứ.

Thẻ ngọc nàng mới lật ra thì ghi chép câu chuyện về mối quan hệ bất chính của một vị đại năng trong giới tu chân, Tô Lâm An lại đọc đến say sưa. Nàng không chú ý tới, khi nhắc đến hoàng tộc Thiên Ma, khí linh của chiếc váy đỏ vẫn luôn ngủ say lại hơi dao động trong chốc lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status