Ấn Công Đức

Chương 348 : Chương 348ĐỒNG BẰNG CỔ TỈNH



Sáng sớm ngày hôm sau, nhà tổ đã lại gần bờ của hư không vô tận, cũng chính là khu vực kẽ nứt của đồng bằng Cổ Tỉnh. Gió bão yếu dần, tốc độ của nhà tổ cũng dần chậm lại. Trong khi chưa rõ tình hình cụ thể, cẩn thận thì mới sống được lâu bền(*).

(*) Nguyên văn: cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm - Trang Tử.

Niệm lực của Tô Lâm An đã có thể nhìn thấy đồng bằng Cổ Tỉnh ở phía xa.

Chỉ là sau khi nhìn thấy, Tô Lâm An cảm thấy có hơi cổ quái. Không biết phía trên đồng bằng Cổ Tỉnh kia bị thứ gì bao phủ mà không thấy được bầu trời, nhưng cũng không phải là tối đen hoàn toàn mà khắp nơi xám xịt, nhìn qua từ phía xa thì dường như không có chút sức sống nào. Có một đốm sáng lấp lóe yếu ớt giữa vùng âm u kia, hệt như một con ma trơi.

Mục Cẩm Vân nói đồng bằng Cổ Tỉnh vốn là nơi ở của người phàm, tính ra thì có nhiều người phàm hơn tu sĩ. Nó chính là một vùng đồng bằng, vốn cũng được coi là một mảnh đất màu mỡ, nhưng sau khi một cầu bắc qua sông được xây nên thì đã có chuyện lạ xảy ra. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đám người phàm kia người thì chết người thì chuyển đi, sau này sát khí càng lúc càng nồng, ngay cả tu sĩ cũng rất khó lại gần. Điều này khiến cho nơi đây trở thành một vùng đất chết.

Giờ xem ra, hẳn là lời Mục Cẩm Vân nói không hề sai. Chỉ có điều, hiện giờ cảm giác mà nơi ấy đem lại cho Tô Lâm An không chỉ là hoang vu, mà còn là âm trầm u ám, nhưng nàng lại không cảm nhận được sát khí gì. Chuyện này hơi không ăn nhập với những gì Mục Cẩm Vân nói.

Nàng ngẫm nghĩ rồi cho nhà tổ tạm dừng lại, ẩn thân đi.

Sau đó nàng thay chiếc váy đỏ kia, chủ động đi vào giữa bão táp. Chiếc váy đỏ đó có thể chắn lại gió bão hư không trong hư không vô tận, giờ đã đến vùng ven rìa thì càng cực dễ. Nàng mặc pháp bảo phòng ngự này vào xong thì bay đến khu vực khe nứt của đồng bằng Cổ Tỉnh. Đợi đến khi đi tiến vào, hai chân vừa chạm đất, nàng đã giẫm ngay phải một cái xác. Không biết cái xác này đã chết được bao lâu, xương cốt đã đen sì lại.

Nàng đi thẳng về phía trước, hài cốt khắp nơi, cây chết, cỏ cũng chết, thậm chí không có lấy nổi một con sâu con bọ. Bốn bè yên ắng, không có một vật sống nào.

Khắp nơi toàn là chết chóc, nhưng lại không hề thấy tử khí nên có.

Sát khí mà Mục Cẩm Vân nói cũng không tồn tại, chỉ có sự tĩnh mịch khiến người ta phải sởn gai ốc. Rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể thành ra thế này?

Nàng đi lại rất lâu, không thể tìm ra bất cứ thứ gì ở xung quanh, cuối cùng nàng lại gần nguồn sáng duy nhất kia.

Sau khi lại gần Tô Lâm An mới nhận ra, đó lại là một cái miếu.

Là miếu đường giống như miếu củ cải của nàng. Ngoài miếu có dựng một tượng đá lớn cao tới mấy trượng, dòng chữ bên trên đã cho Tô Lâm An biết thân phận của tượng điêu khắc này là ai.

Hoang chủ của Phong Hoang, Phong Quyển Vân.

Sau lưng người ấy còn có mười tượng đá nhỏ hơn, đây chính là châu chủ của mười châu dưới quyền Phong Hoang. Bên trái cửa miếu có một ngôi miếu khác khá nhỏ, ở đó có pho tượng của một thành chủ. Tuy rằng tượng của thành chủ nhỏ hơn, nhưng rõ ràng tinh xảo hơn nhiều.

Trên mấy pho tượng này đều có một lớp sáng trắng cực nhạt. Ánh sáng trắng nối với nhau thành một đường, phủ trùm lấy bầu trời phía trên miếu thần, khiến nơi đây có chút ánh sáng. Đây là nguồn sáng duy nhất trong nơi mịt mù này.

“Mấy ngôi miếu này, là nơi người phàm minh tưởng để dâng hiến niệm lực.” Khoa Đẩu Hỏa giải thích.

Tô Lâm An cũng dùng niệm lực dò xét một lượt, cũng chẳng phát hiện thấy có gì không ổn. Nàng cẩn thận bước vào, kết quả lại nhìn thấy trong miếu đó có cực kỳ nhiều xác chết, hơn nữa có rất nhiều cái xác đều chết trong tư thế quỳ bái. Có lẽ là cho đến lúc chết, họ vẫn đang cầu phúc ở trong miếu.

Nhưng thần tiên trong mắt những người phàm này không hề đưa họ ra khỏi cảnh cùng. Lời khẩn cầu của họ, không một ai hồi đáp.

Trong miếu có đèn dầu, là loại đèn trường minh (đèn chong) có thể đốt được rất lâu. Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi đánh đổ tất cả đèn trong miếu. Không bao lâu sau, ngôi miếu này bốc cháy, ngọn lửa cao ngút trời chiếu đỏ cả bầu trời xám xịt.

Đốt miếu xong, tâm trạng Tô Lâm An mới thoải mái hơn một chút. Nàng tiếp tục đi sâu vào trong nhưng vẫn không phát hiện ra được điều gì. Cuối cùng đi được một lúc, Tô Lâm An nhận ra chẳng ngờ mình đã đi vòng tròn.

Nơi đây có kết giới, giống một hình tròn, nhốt hết mọi thứ vào trong!

Niệm lực của nàng không thể nhận ra sự tồn tại của kết giới ấy. Điều này chứng tỏ, cấp bậc của kết giới này cực kỳ cao.

Tô Lâm An thử đấm mấy quyền vào kết giới, kết quả nắm đấm của nàng như rơi vào không khí, căn bản không có bất cứ nơi nào chịu lực. Nàng muốn ra ngoài nhưng chẳng có cách nào, dù có đi đâu thì cũng như đang giậm chân tại chỗ. Xem ra, tạm thời không thể ra khỏi đây.

Chẳng lẽ nơi đây đã xảy ra vấn đề gì lớn, đến mức những tu sĩ ngoài kia nghĩ cách nhốt tất cả ở nơi đây?

Nếu đã không thể ra ngoài, Tô Lâm An chỉ có thể quay lại. Kết quả là rõ ràng đã đến được vùng kẽ nứt ở biên giới đồng bằng Cổ Tỉnh, niệm lực của nàng cũng đã thấy nhà tổ đang bay trên trời cách đó không xa, nhưng nàng vẫn không thể ra ngoài. Giờ Tô Lâm An mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Nơi đây chỉ cho vào mà không cho ra!

Giờ phải làm thế nào đây? Nàng truyền âm cho Nam Ly Nguyệt, định bàn bạc với họ một chút. Kết quả Tô Lâm An cũng không thể liên lạc được với bên ngoài. Sau khi lăn lộn hồi lâu không làm nên được trò trống gì, cuối cùng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà tổ lại gần từng chút một.

Chắc chắn là đám Nam Ly Nguyệt đã chờ quá lâu mà không nhận được tin gì, linh thạch trên nhà tổ cũng không còn nữa nên chẳng còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể lựa chọn đi vào đồng bằng Cổ Tỉnh.

Họ vừa vào đến nơi, Tô Lâm An đã nhẹ nhàng nhảy lên nhà tổ. Nam Ly Nguyệt vốn đang lo lắng lòng như lửa đốt, nhìn thấy Tô Lâm An trở về mới bình tâm lại, “Tiên linh người đi đâu vậy, sao không liên lạc được với người? Ta còn tưởng rằng người gặp phải rắc rối gì rồi chứ.”

Tô Lâm An bất đắc dĩ thở dài, “Nơi đây bị phong ấn rồi, chỉ có thể vào mà không thể ra, hơn nữa không thể liên lạc được với bên ngoài. Ta muốn báo cho các ngươi đừng vào cũng chẳng có cách nào.”

“Trừ chuyện đó ra thì trái lại cũng không có gì phiền phức nữa.”

Nếu như chỉ là như vậy, thì cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn.

Bọn họ có nhà tổ, có Vũ Thương, có trận pháp ngũ hành, Sơn Hà Long Linh và cả hoa Đan Chu. Những chỗ đó đều có linh khí, hơn nữa linh khí sẽ không bị giảm đi, đủ để bọn họ có thể sinh sống và tu hành.

Nhưng nơi đây bị phong ấn, nhất định còn có nguy hiểm gì đó mà họ chưa phát hiện ra. Tới lúc đó xảy ra chuyện gì, Tô Lâm An cũng không nắm chắc.

Hiện giờ, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.

Sau khi sắp xếp nhà tổ xong xuôi, Tô Lâm An đổi hướng đi tìm kiếm. Trảm Nhất Đao và mấy Độ Kiếp kỳ cùng thương lượng, định đi cùng với nàng. Bọn họ là Độ Kiếp kỳ, cũng không thể dựa cả vào tiên linh, thế nào cũng phải góp chút sức.

Tô Lâm An gật đầu đồng ý.

Tu hành là tranh giành số mệnh với ông trời, không tiến thì lui. Chỉ có không ngừng khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể nắm chắc được vận mệnh của chính mình. Bọn họ đã từng là những người xuất sắc ở châu Vân Lai, nếu cứ yên tâm thoải mái trốn trong nhà tổ phụ thuộc vào người khác mà không chịu mạnh dạn tiến lên, sau này rất khó có thể đột phá.

Nào ngờ mấy người vừa ra khỏi nhà tổ, sắc mặt đều chợt biến đổi.

“Linh khí trong cơ thể ta đang bị trôi đi!”



Mấy người họ cùng thốt lên.

Tô Lâm An sửng sốt.

Chuyện gì thế này? Nàng đã lượn bao nhiêu vòng ở ngoài rồi, sao cơ thể chẳng hề hấn gì?

Có điều nàng có thể nhìn ra, tình trạng thân thể của họ thực sự không ổn, dường như đã cứng đờ người tại chỗ, chân như mọc rễ. Tô Lâm An nhanh tay lẹ mắt xách từng người ném lại vào nhà tổ. Sau khi ném hết mọi người vào, nàng dặn dò Nam Ly Nguyệt không được để cho nhà tổ chạm đất, sau đó bố trí một trận pháp phòng ngự quanh nhà tổ. Đợi sau khi làm xong, Tô Lâm An mới nhíu mày tiếp tục ra ngoài.

Tình hình ở nơi đây quá quỷ dị, nàng không thể ngồi yên chờ chết, nhất định phải tìm ra được ngọn nguồn của chuyện này.

Nghĩ một lúc, Tô Lâm An định đi đến sông Độ, cũng chính là nơi có cây cầu kia.

Mục Cẩm Vân nói, sự thay đổi ở nơi đây xảy ra sau khi một cây cầu dài được xây bắc qua sông Độ. Cho nên, rất có khả năng là tất cả những chuyện này có liên quan đến cây cầu đó.

Nhưng vấn đề là, nàng đã đi một vòng, không thấy sông mà cũng chẳng thấy cầu đâu. Chúng trốn ở đâu rồi chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status