Ấn Công Đức

Chương 371 : Chương 371THÔN XÓM



Chương 371THÔN XÓM

Thiếu niên đó chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp cao lớn khỏe mạnh, đôi mắt to linh động. Tóc hắn cực ngắn, sợi tóc cứng chắc dựng thẳng lên giống như một con nhím nhỏ. Hắn choàng một tấm da thú trên người. Tấm da thú đó nhìn hơi giống da hồ ly. Đầu hồ ly tựa vào vai phải của hắn, đuôi thì vòng quanh eo hắn. Tấm da đó không thể che kín toàn bộ cơ thể hắn, cả cái lưng hắn bị lộ ra ngoài, bị nắng chiếu thành màu đồng cổ.

Thứ mà hắn giẫm lên không thể được coi là thuyền nhỏ, chỉ là một chiếc bè được đan từ những thanh trúc. Phần đuôi của bè trúc có một chiếc còi, khi gió thổi vào sẽ vang tiếng còi huýt tu tu. Có một con chim nhỏ màu xanh biếc chỉ lớn bằng nắm đấm bay tới từ hòn đảo giữa hồ. Nó đậu lên chiếc còi, cái móng nhỏ linh hoạt quặp lấy. Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, chiếc còi rơi xuống, tiếng huýt kia cũng biến mất theo.

Sau đó, chim xanh ngẩng đầu hót vài tiếng. Giọng của nó êm tai dễ nghe giống như nhạc tiên trầm bổng lên xuống. Không bao lâu sau, có vài con cá bơi lại, lượn vòng quanh bè trúc.

Thiếu niên cười hì hì, quăng lưới ngay tức khắc.

Hắn vừa quăng lưới xuống đã vớt được không ít cá. Hắn đặt cá lên bè trúc, sau khi chia một con cho chim xanh thì đặt những con cá còn lại vào một chiếc sọt. Chiếc sọt đó trông không hề lớn, nhưng lại là một pháp bảo trữ vật đơn giản, sau khi cất cả một mẻ cá vào đó thì cũng chỉ được một lớp mỏng.

Chim xanh tiếp tục hót, cá vây quanh cũng càng lúc càng nhiều. Nhưng thiếu niên không tham lam, lúc này hắn không quăng lưới nữa mà còn đổ một ít mồi cá tự chế xuống, mỉm cười nhìn đàn cá tranh thức ăn.

Làn da hắn có màu đồng cổ, hàm răng lại trắng bóc, khi cười để lộ cả hàm răng trắng ra tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Cho cá ăn, nghe chim xanh hót thêm một hồi, thiếu niên nhìn sắc trời rồi định về nhà. Hắn buộc lại còi lên đuôi bè. Đây cũng coi là một tín hiệu, đám cá trong hồ nghe thấy tiếng huýt sẽ rời đi, chim xanh cũng sẽ quay về hòn đảo giữa hồ.

Trước kia đều là như vậy, không ngờ lần này sau khi hắn đã buộc lại còi, đàn cá vẫn không hề tản đi, còn liên tục phun bọt nước. Thiếu niên hơi tò mò, hỏi lại theo bản năng: “Còn việc gì sao?”

Tư chất của hắn không đủ, tu vi cũng rất bình thường, linh trí của cá trong hồ này thì kém nên khi nói chuyện rất phiền phức. Bởi vậy hai năm nay, hắn chưa từng nói chuyện với đám cá nhỏ kia. Nhưng gần đây hình như con chim xanh này càng lúc lại càng thông minh. Không biết từ lúc nào, hai bên thật sự có thể giao lưu một hồi.

Bọt nước càng lúc càng nhiều, hắn có thể nhìn thấy miệng lũ cá kia lúc mở lúc đóng, như đang vội vã muốn nói gì đó với hắn. Thế nhưng...

Hắn đâu có hiểu.

Cũng vào lúc này, giữa hồ bỗng xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, suýt chút nữa đã làm lật bè trúc của hắn!

Thiếu niên giật thót tim, tay siết chặt lấy mặt dây chuyền bằng xương đeo trên cổ.

Mặt dây chuyền xương đó, là thứ có thể cứu mạng vào lúc quan trọng.

“Chiếp!” Chim xanh nhỏ đậu lên tay hắn, mổ mạnh lên mu bàn tay đang nắm lấy đoạn xương của hắn.

Thiếu niên sững ra, sau đó thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đoạn xương. Chắc hẳn chim xanh đang nhắc nhở hắn rằng không có gì nguy hiểm, đừng tự tiện dùng đến sức mạnh của mặt dây chuyền xương. Hắn hơi bất đắc dĩ liếc chim xanh. Cản thì cản, sao phải dùng sức vậy chứ, mổ đến mức mu bàn tay hắn cũng chảy máu. Nơi đây ở ngoài kết giới của thôn. Hắn đã bị thương, đợi lát nữa về chắc chắn sẽ bị cách ly luôn.

Đúng là xui xẻo mà...

Chim xanh nhỏ cũng không vui, nổi giận xù lông. Vừa rồi nó sốt ruột, đã hót cả ra tiếng hồi còn là chim non. Sau khi trưởng thành thì nó là con chim hót hay nhất trên cả cái đảo giữa hồ này, không thể hót chiêm chiếp như đám chim vừa ra khỏi trứng kia được!

Có điều, lúc này thiếu niên không hề phát hiện ra rằng chim xanh nhỏ không vui, tầm mắt của hắn dừng ở xoáy nước kia. Đôi mắt hắn cứ nhìn chằm chằm không chớp lấy một cái. Hắn chợt thấy có một con cá lớn tỏa ánh vàng kim chói mắt nhô ra khỏi xoáy nước. Cá lớn vừa mở miệng, đã phun “phì” một tiếng ra một bong bóng nước.

Chẳng ngờ trong đó lại có một người!

Thiếu niên kinh hãi, nhìn thấy người kia bị con cá phun ra cạnh bè trúc của mình thì muốn kéo người đó lên bè theo bản năng. Có điều vừa thò tay ra, hắn lại rụt về, không dám lại gần.

Người ở ngoài kết giới, cũng chẳng biết trên người có sạch không.

Hắn không đưa tay ra kéo người, người kia cũng không chìm xuống mà vẫn nổi trên mặt nước, còn trôi về phía bè trúc của hắn. Hắn nhìn kỹ một lượt, chợt nhận ra phía dưới cơ thể người này có rất nhiều cá con. Chúng đang đẩy nàng lên bè trúc...

Muốn cứu nàng sao? Người được nhiều cá giúp đỡ đến vậy, chắc là người tốt nhỉ?



Thiếu niên do dự một chốc, sau đó móc một chiếc lá xanh đã hơi héo rũ ra từ trong túi.

Hắn đặt chiếc lá lên mũi thiếu nữ ở trong nước kia. Đợi một hồi lâu cũng chẳng thấy lá xanh có phản ứng gì, bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, kéo người lên bè như chấp nhận số phận.

Vừa kéo người đó lên, hắn đã nhìn thấy đám cá dưới nước cực kỳ hưng phấn bơi lượn vòng vòng. Còn có không ít con cá kích động nhảy ra khỏi mặt nước, đến ngay cả con cá lớn màu kim chói mắt kia cũng vẫy vây cá với hắn.

Thiếu niên: “...”

Tu vi của con cá lớn kia không hề thấp, e rằng là bá chủ một phương trong hồ này. Trước kia thiếu niên chưa từng thấy nó, cũng không thể hiểu nổi tại sao nó bỗng nhiên lại ra mặt. Vào lúc hắn đang nghi hoặc, bỗng thấy con cá lớn kia mở miệng phun ra một cái bong bóng, sau đó nói tiếng người: “Mau đưa nàng ta đi đi. Khó ăn quá!”

Thiếu niên: “...”

Hắn còn chưa chèo mà bè trúc đã tự đi, lại bị một đàn cá tự lái đuổi lên tận bờ. Đợi đưa người đi xong, con cá lớn màu kim kia mới nói: “Cuối cùng cũng đã ném được cái thứ đó đi rồi.”

“Cắn thì không cắn được, nằm ở đó còn liên tục hấp thụ linh khí. Linh khí trong hồ của chúng ta đã sắp bị nàng ta hút sạch rồi.”

Vốn nó đã vứt nàng ta lên đảo giữa hồ, kết quả lại bị đám chim ở trên đó đá về. Nó đang tính đưa lên bờ thì vừa khéo gặp phải thằng nhóc câu cá này. Hắn đã ăn bao nhiêu tiểu bối trong hồ của nó thì cũng phải làm vài việc đúng đắn chứ!

Phía bên kia, bè trúc của thiếu niên được đàn cá đưa đến bờ. Hắn cõng người vừa nhặt được lên lưng. Sau khi dùng dây thừng buộc lại tránh bị tuột thì hắn cất bè trúc đi, nhấc sọt cá lên rồi trở về thôn.

“Tiểu Đình về rồi đấy hả?” Ngoài cửa thôn có một cái lều, ở trong đó có một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi. Ông còn cầm một lọ thuốc hít trong tay, thỉnh thoảng lại để trước mũi hít lấy một hơi.

Ông vốn chỉ hững hờ liếc mắt qua thiếu niên vừa quay lại thôn, nhưng vừa nhìn thì cái lưng còng của ông thẳng căng lại trong chớp mắt, sau đó đôi mắt đục ngầu kia phóng ra ánh sáng khiếp người. Ông lão nổi giận quát: “Dục Đình, trên lưng ngươi là ai? Người ở ngoài mà ngươi cũng dám đưa về, có phải ngươi chán sống rồi hay không?”

Ông tức đến run cả người, râu cũng rung lên. Ông ném ngay lọ thuốc hít trong tay ra ngoài, đập “bốp” một cái vào trán Dục Đình. Ngay lập tức, một cái u lớn nổi lên trên trán hắn.

Hạng Dục Đình không dám tiến thêm bước nữa, chỉ có thể ngẩng đầu la lên: “Ông Tuân, con đã dùng lá Thiên Bạc để thử rồi, người này con không bị truyền nhiễm.”

“Thật đấy.” Hạng Dục Đình tiếp tục hô lên, “Nàng ấy còn được cá trong hồ đưa tới. Bọn cá đó muốn chúng ta cứu nàng.”

Nghe thấy lời này, lão Tuân mới thở phào. Ông chậm rãi đi về phía Hạng Dục Đình. Sau khi ra hiệu cho hắn đặt người xuống thì lão Tuân vươn tay chụp một cái, tóm lại lọ thuốc hít vừa mới ném đi. Ông vặn lọ thuốc, chợt thấy lọ thuốc có thêm một miệng bình nữa, có mùi khói gay mũi bay ra từ bên trong. Làn khói đó như vật sống, bay về phía người nằm trên đất.

Làn khói xanh lưa thưa uốn lượn thành đường, chui vào lỗ mũi Tô Lâm An, không bao lâu sau, lại chui ra từ tai nàng. Thấy khói xanh không có gì bất thường, lão Tuân mới hoàn toàn thả lỏng. Ông lườm Hạng Dục Đình rồi mắng: “Lần sau đừng có liều lĩnh như vậy nữa. Đã nói bao nhiêu lần rồi, người ở bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, ngươi lại dám đưa vào trong thôn.”

“Trời không còn sớm nữa, về nhà đi. Nhưng đưa người kia đến chỗ trưởng thôn trước đã.”

Hạng Dục Đình lắc đầu, chủ động giơ mu bàn tay của mình ra, “Con bị chim mổ một cái, tối nay phải cách ly.”

Lão Tuân vốn đang tức giận, lúc này nhìn thấy Hạng Dục Đình còn bị thương chảy ra chút máu thì ông lại càng tức không thể chịu nổi. Ông rút ngay cái roi ra quật cho hắn mấy cái, sau đó mới đuổi người đến khu vực cách ly, “Ở đó một đêm, không có vấn đề gì thì sáng mai về nhà.”

Hạng Dục Đình vội vàng đồng ý, còn giơ sọt cá lên đưa cho ông, “Đây là cá ngày hôm nay. Ông Tuân, ông với nương con mỗi người một nửa.”

Lão Tuân xách lấy sọt cá, tức giận lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta còn tranh giành với mẹ góa con côi hay sao.”

“Ông Tuân, ông còn thân thiết với con hơn cả ông nội ruột nữa. Con hiếu kính ông là chuyện nên làm.” Hạng Dục Đình dẻo miệng, vội vàng nói.

Lão Tuân lườm hắn một cái, “Ta sẽ đưa cá tới cho nương ngươi trước, tiện nói luôn tình hình của ngươi cho bà ấy. Ngươi ấy à... Vốn cuộc sống của hai người các ngươi đã rất khó khăn rồi, còn nhặt về một người không hiểu ở đâu ra, sau này sẽ lại càng khó nhọc hơn. Ngươi còn muốn tu luyện nữa không đấy.”

Thấy thằng nhóc này chỉ cười ngốc, lão Tuân cũng không nói gì thêm. Sau khi thở dài một hơi thì ông xách sọt cá rời đi, bước đến cửa thôn. Khi ông đi qua cửa thôn, một sợi dây leo khổng lồ thò ra từ bên trong. Sợi dây leo ấy như một con rắn linh hoạt, quấn mấy vòng quanh người ông rồi mới thả ra. Đợi sau khi ông đi vào trong, dây leo lại trở về trạng thái vốn có, cuộn lại ở trước cửa thôn tạo thành một lá chắn thiên nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status