Ấn Công Đức

Chương 372 : Chương 372KÝ SINH TRÙNG



Chương 372KÝ SINH TRÙNG

Hạng Dục Đình đưa người vừa nhặt được về khu cách ly.

Khu cách ly chính là một căn nhà mái ngói được bố trí ở trên ngọn núi phía sau thôn. Vào đây thì phải chịu khổ một chút, nhưng quan sát một đêm ở trong này, nếu trên người không có tình trạng bị trùng Huyết Duyên ký sinh thì mới có thể về thôn.

Khu cách ly không có dân làng canh giữ mà bên trong đều là người rối. Hắn vừa qua đó, đã có người rối dùng dây thừng trói hắn lại rồi ném vào ao nước lạnh như băng. Sau khi rét run cầm cập chịu ngâm mình nửa canh giờ, hắn lại bị đưa tới ao nước nóng. Nước sôi sùng sục khiến cho da dẻ hắn đỏ bừng, dường như chỉ cần cọ mạnh một cái là có thể lột một lớp da xuống.

Khi trải qua một loạt kiểm tra này, Hạng Dục Đình nhìn người con gái được hắn nhặt về mà hơi ngưỡng mộ. Nàng cũng bị ném vào ao nước lạnh và nước nóng, kết quả có lẽ vì hôn mê bất tỉnh nên không cảm thấy khó chịu, vẫn ngủ mê man kia kìa...

Đợi ngâm xong ở cả hai ao, Hạng Dục Đình được đưa vào một căn phòng không người. Trong phòng có một chiếc giường gỗ, trên giường có chăn đệm và gối đầu. Ở trong phòng một đêm, ngày mai là hắn có thể về thôn rồi.

Vào được tới đây, trong lòng Hạng Dục Đình cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Hắn giơ mu bàn tay của mình lên nhìn một lượt, nơi đó đã sớm chẳng còn vết thương gì. Thế nhưng chỉ dính một vết thương nho nhỏ như vậy ở bên ngoài cũng phải lo lắng không biết có bị trùng Huyết Duyên lây nhiễm hay không. Bên ngoài nguy hiểm quá.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường. Hắn ngẫm nghĩ rồi vẫn đặt người vừa nhặt về lên giường.

Khi di chuyển nàng đi, Hạng Dục Đình còn phải tốn không ít sức lực. Rõ ràng chân tay nàng mảnh khảnh, người còn gầy đét như vậy, vậy mà lại nặng muốn chết. Lúc trước hắn cõng nàng trên lưng đã mệt rũ cả người, giờ tay chân lại càng mềm nhũn không có sức, suýt chút nữa không thể đặt được nàng lên giường.

Sau khi đặt người lên xong xuôi, hắn liếc nhìn mái tóc dài đến mức khiến người ta phát hãi kia của đối phương, bất đắc dĩ bĩu môi.

Nuôi nhiều tóc vô dụng như vậy, há chẳng phải lãng phí sức mạnh khí huyết hay sao. Chẳng trách người này trông yếu đuối đến vậy. Hạng Dục Đình đã cứu người về thì cũng không muốn nàng cứ vậy mà chết đi, bởi vậy hắn lấy một con dao đá ra từ trong túi, cắt tóc cho người đang nằm trên giường.

Nếu như là con gái thì tóc không thể ngắn quá, ngang vai là được. Nghĩ như vậy, hắn cầm lấy một nắm tóc lớn của nàng rồi nhanh chóng cắt từ chỗ vai xuống!

Kết quả, tóc còn chưa đứt, dao của hắn đã gãy...

Rõ ràng mái tóc trong tay mềm mại mượt mà, sao lại làm gãy được cả dao của hắn chứ! Hắn xót con dao đá của mình quá.

Thấy đúng là không thể cắt đứt được, Hạng Dục Đình cũng chẳng buồn cố chấp nữa. Hắn đã mệt không chịu nổi, cho dù là cơ thể hay tinh thần đều cực kỳ uể oải. Lúc này cơn buồn ngủ ập đến, hắn ngồi dựa ngay vào thành giường rồi ngủ. Không bao lâu sau, trong căn phòng trống trải đã có tiếng ngáy khe khẽ vang lên.

Tô Lâm An tỉnh lại trong chính tiếng ngáy này.

Sau khi mở mắt, nàng thấy tóc mình rối tung che kín mặt, cả người chỉ mặc một bộ áo đơn mỏng manh, trừ điều đó ra thì thật ra không có gì khác không ổn. Nàng ngồi dậy, ý thức được tay mình vẫn đang nắm chặt thì bèn mở bàn tay ra. Đợi đến khi nhìn thấy Tiên Sứ Lệnh trong lòng bàn tay, Tô Lâm An mới thở phào nhẹ nhõm.

Có điều nghĩ lại, nàng nhận ra tấm Tiên Sứ Lệnh lại có thêm chút sắc đỏ, không giống lắm so với ngày trước. Đợi lát nữa rồi nghiên cứu tiếp, giờ nàng phải làm rõ tình cảnh hiện tại của mình.

Nàng đang nằm trên giường, có một thiếu niên đang ngồi ngủ rất say ở bên.

Có vẻ tu vi của thiếu niên này không cao, da dẻ hơi đen, trông lại khá cường tráng, giống một thể tu. Tuy rằng trước đó nàng vẫn luôn hôn mê, nhưng thỉnh thoảng cũng mơ hồ nghe thấy được một vài âm thanh ở bên ngoài. Trong lòng nàng cũng rõ chắc hẳn là mình được thiếu niên này cứu về?

Sau khi nhìn qua căn phòng một lượt, Tô Lâm An chậm rãi mở rộng thần thức. Sau đó nàng phát hiện nơi đây nằm ở ngoài một thôn nhỏ. Nàng đưa thần thức vào thôn thăm dò, kết quả nhận ra ngoài thôn có một lá chắn ánh sáng màu xanh lục, nàng không nhìn xuyên qua được nên cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Nơi đây là đâu? Không biết là địa bàn của ai.

Lúc trước nàng bị nhốt trong phong ấn của đồng bằng Cổ Tỉnh. Phong ấn đó cực kỳ lớn mạnh, việc rời khỏi nơi đó cực kỳ khó khăn. Hình như bộ phận thân thể tàn khuyết của Thiên Ma bị tan biến, sau đó xuất hiện một kẽ nứt, nàng bị kéo vào trong hố đen?

Điều đó cũng có nghĩa chuyện nàng rời đi có liên quan tới Thiên Ma. Lẽ nào, nơi đây là ngoại vực?

Nàng không rõ, chỉ có thể đợi thiếu niên tỉnh dậy rồi thăm dò xem sao.

Nếu như giờ thế giới bên ngoài tạm thời không có gì nguy hiểm thì Tô Lâm An cũng thả lỏng hơn chút, bắt đầu kiểm tra tình hình của cơ thể mình. Có vẻ Tiên Sứ Lệnh không có vấn đề gì. Lúc này nàng không tìm thấy đồ gì để đựng, trên người cũng chẳng còn pháp bảo trữ vật, vẫn chỉ có thể cầm trong tay.

Trong biển ý thức, ấn Công Đức không có bất cứ thay đổi gì, Khoa Đẩu Hỏa vẫn bị đè dưới con ấn. Lúc này ngọn lửa hơi tối đi, giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ vẫn chưa tỉnh lại.

Còn Vũ Thương và Sơn Hà Long Linh lại hơi kỳ lạ. Rõ ràng chúng đang bay ở trong biển ý thức, nhưng cơ thể lại là ảo ảnh trong suốt. Có lẽ là vì cách quá xa nên chúng hoàn toàn thoát khỏi sự điều khiển của nàng?

Khi nàng bị hố đen kéo đi, cơ thể của Sơn Hà Long Linh vẫn đang ngâm trong dòng suối nhỏ ở trấn Thanh Thủy, còn Vũ Thương thì ở trong nhà tổ. Vũ Thương vốn ở trấn Thanh Thủy, khi nàng ở những nơi khác trên châu Vân Lai vẫn có thể hạ lệnh cho Vũ Thương, nhưng lúc này lại không thể. Điều này chứng tỏ, chúng cách nàng quá xa, xa đến mức cho dù khí linh đã nhận chủ cũng không thể liên lạc được. Giờ thứ ở trong biển ý thức của nàng không phải là chính khí linh, mà là một ký hiệu tương đương với dấu ấn thần hồn mà thôi.

Còn Khoa Đẩu Hỏa thì không có vấn đề gì, là bởi bản thể của nó vẫn luôn ở bên Tô Lâm An, bị hố đen cuốn vào cùng nàng.



Ấn Công Đức, Khoa Đẩu Hỏa, Vũ Thương, Sơn Hà Long Linh...

Tô Lâm An ồ một tiếng, khí linh của chiếc váy đỏ kia đi đâu rồi?

Khi ấy nàng mặc chính chiếc váy đỏ ấy, giờ trên người chỉ còn một bộ áo trong mỏng. Tô Lâm An nhíu mày suy tư. Khi nàng bị kéo vào hố đen, dường như chiếc váy đã dựng lên một tầng lá chắn bảo vệ nàng. Sau đó, chiếc váy đã bị gió bão kẽ nứt xé nát rồi sao?

Nàng lại nghĩ đến khi mình hôn mê, dường như bên tai đã lờ mờ nghe thấy được một vài âm thanh, nói cái gì ấy nhỉ? Tô Lâm An đánh mạnh vào đầu một cái nhưng vẫn không nhớ ra được. Có điều hiện giờ trong biển ý thức thậm chí chẳng còn sự tồn tại của khí linh đó nữa, tức là nó đã chết rồi sao?

Nghĩ đến đây, Tô Lâm An hơi thổn thức. Chiếc váy đó nhận chủ một cách cưỡng ép, còn xông lên người nàng điều khiển cơ thể nàng, bắt nàng phải thường xuyên đến chỗ Thiên Ma để gặp nàng ấy. Nàng vẫn không hiểu được mục đích của chiếc váy đỏ đó. Hiện giờ nàng vẫn chẳng thể rõ, nhưng chiếc váy đỏ kia lại vì bảo vệ nàng mà chết. Cho nên, thực ra nó không có ác ý gì.

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Tô Lâm An chợt buồn bã.

Nàng ngồi yên lặng trên giường một lúc, bắt đầu dùng ngón tay chải tóc. Mái tóc dài của nàng rối tung cứ như quỷ nữ. Cho dù tới một nơi xa lạ, nàng cũng phải duy trì sắc đẹp vô song của chính mình.

Pháp bảo trữ vật không còn, trên người nàng chẳng có đồ trang sức gì. Tóc quá dài mà không có trâm búi lên thì cũng không được, bởi vậy cuối cùng Tô Lâm An chỉ có thể tết cho mình hai bím tóc dài. Trong phòng không có gương, nhưng linh khí lại khá nồng. Tô Lâm An biến ra một tấm gương nước đơn giản, soi gương ngắm mình một cái. Nàng chơi đùa với hai bím tóc dài, trông giống như chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Trước kia nàng là yêu nữ Ma Giáo, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, trang điểm cũng vô cùng tinh tế. Hiện giờ nàng mặc quần áo trắng đơn giản, tết hai bím tóc, liếc nhìn qua trông cũng có vẻ thanh thuần hoạt bát. Có điều cơ thể nàng vẫn yểu điệu như cũ, có lồi có lõm, phối hợp với bộ quần áo mỏng manh này vẫn có một cảm giác quyến rũ không nói nên lời.

Tô Lâm An tự thấy vừa lòng. Có điều nàng cũng biết, không có sức mạnh tuyệt đối thì vẻ đẹp của phụ nữ chính là gánh nặng. Giờ nàng vẫn chưa hiểu gì về người trong thôn này, cũng chưa rõ liệu nơi đây có phải ngoại vực hay không. Nàng vẫn nên cẩn thận khiêm tốn, ngụy trang một chút?

Nên che lại gương mặt và dáng người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status