Ấn Công Đức

Chương 373 : Chương 373NÀNG XẤU



Chương 373NÀNG XẤU

Giờ nàng không có nguyên liệu để luyện chế mặt nạ dịch dung. Còn pháp thuật dùng linh khí thay đổi dung nhan, thì giờ linh khí trong người nàng rất kỳ quặc. Trước đó nàng chỉ có thể thi triển được mấy pháp quyết đơn giản nhất, dẫn thẳng linh khí giữa trời đất chứ không cần phải vận hành linh khí trong cơ thể, ví dụ như Thanh Phong Quyết và thuật tạo gương nước. Giờ nàng cũng không biết có thể thi triển Liễm Tức Quyết hay không?

Nàng đang định thử xem sao thì chợt nghe thấy có động tĩnh ở sau lưng. Khi Tô Lâm An xoay người lại, Hạng Dục Đình vừa khéo mở mắt ra, đang duỗi tay vươn vai. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Lâm An rồi dụi mắt nói: “Ngươi tỉnh rồi hả?”

Rõ ràng giọng điệu và tiếng nói bất đồng, họ cũng không hề giao lưu bằng thần thức, nhưng Tô Lâm An lại có thể hiểu được lời của đối phương. Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên không chỉ có thế, vì nàng nhận ra, sau khi thiếu niên kia nhìn nàng thì không hề kinh ngạc vì sắc đẹp này. Đôi mắt hắn còn lờ đờ, rõ là vẫn còn buồn ngủ.

Tô Lâm An: “...”

Ngàn năm trước, nàng dựa vào từng cử chỉ từng nụ cười của mình để quyến rũ hồn phách người khác. Thực ra trong đám người truy sát nàng cũng có không ít kẻ đã nảy ra ý đồ khác với nàng. Vô số nữ tu hận nàng đến thấu xương thấu tủy, ghen ghét với sắc đẹp của nàng.

Sau này, cơ thể củ cải lại càng đẹp hơn. Nhưng sau khi nàng đẹp hơn...

Dường như linh hồn của những người nàng gặp đều đã thăng hoa, hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài? Nàng tự cho là mình hoàn toàn không thể làm được như thế. Đối với những người có bề ngoài đẹp đẽ, nàng sẽ khoan dung và đối xử tốt hơn đôi chút.

Tu sĩ châu Vân Lai tôn kính nàng thì cũng thôi, giờ một chàng thiếu thiên vô tình gặp phải cũng như vậy. Dù trong lòng Tô Lâm An thấy hơi uất ức nhưng cuối cùng vẫn nở nụ cười. Nàng cười tủm tỉm nói: “Ngươi cứu ta à? Cảm ơn nhé.”

Vừa cất tiếng, Tô Lâm An cũng sững sờ. Nàng phát hiện lời nói của mình cũng rất giống với họ, tuy rằng tiếng nói và giọng điệu hơi khác, nhưng chắc chắn là ngôn ngữ ở nơi đây. Sao nàng lại biết đến nó, còn có thể đáp lại lời đối phương ngay lập tức chứ?

Chỉ thấy ánh mắt vốn hơi mơ màng của thiếu niên bỗng sáng rõ. Hắn nói với giọng điệu kinh ngạc: “Ngươi nói giọng Hoàng thành! Chẳng lẽ ngươi tới từ Hoàng thành sao?”

Tô Lâm An lắc đầu. Nàng chỉ vào đầu mình rồi nói: “Ta không nhớ ra được.”

Nàng không hề biết gì về nơi này, dứt khoát làm bộ không nhớ gì cả, đi bước nào tính bước đấy thôi.

Hạng Dục Đình cũng không nghĩ quá nhiều. Người phụ nữ này gầy yếu như vậy, hệt như một que củi, chắc sức mạnh khí huyết cũng rất yếu. Nhìn bộ dạng của nàng ta thì chẳng thức tỉnh nổi sức mạnh huyết mạch, là loại nhân vật không nguy hiểm nhất. Cơ thể mảnh khảnh ốm yếu, bị thương ở đầu rồi mất trí nhớ thì cũng rất bình thường, bởi vậy hắn nói: “Sáng mai về thôn với ta. Sau này ngươi cứ ở lại nhà ta, giúp ta chăm sóc nương.”

Tô Lâm An: “...”

Thằng nhóc này định coi nàng là nha hoàn để sai bảo đấy à?

Nàng lắc đầu, nói: “Ta cảm thấy ở trong thôn sẽ không thể tìm thấy ký ức đã mất của ta. Ta muốn đi xung quanh xem sao.”

“Ngươi muốn chết à!” Hạng Dục Đình tức giận nói: “Ta khó khăn lắm mới cứu được ngươi. Đúng thật là ngươi chẳng nhớ được gì, đến ngay cả trùng Huyết Duyên ở ngoài cũng chẳng biết. Một khi bị loại trùng đó ký sinh, ngươi sẽ xong đời luôn đó.”

“Hả?” Tô Lâm An không biết trùng Huyết Duyên rốt cuộc là gì, mặt nàng đầy vẻ mờ mịt. Nàng nghe thấy thiếu niên lẩm bẩm, “Cái này mà cũng quên được.”

Sau đó hắn lại giải thích: “Đó chính là một loài ký sinh trùng không hình không bóng, thích nhất là ký sinh lên người chúng ta. Một khi bị nó ký sinh, chúng ta sẽ dần mất đi thần trí, trở thành hung thú chỉ biết chém giết, đồng thời sẽ bị hút cạn khí huyết trong cơ thể, chết vô cùng thê thảm. Cho dù là tộc nhân đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, thì sau khi bị ký sinh cũng khó tránh khỏi cái chết.”

“Ngươi tên là gì, có còn nhớ không?”

Tô Lâm An thuận miệng đáp: “Tô gì gì ấy...” Bèn thấy thiếu niên nhíu mày rồi nói: “Sau này cứ gọi ngươi là Tô Tô đi.”

Hắn lại tiếp: “Ta tên là Hạng Dục Đình. Lúc không có ai khác, ngươi có thể gọi ta là Hạng gia.”

Khóe miệng nàng co giật: “Sao phải gọi lúc không có ai khác?”

Nếu gọi như vậy trước mặt đám đông thì sẽ bị người khác chê cười chứ sao! Hạng Dục Đình đỏ bừng mặt, làn da trông lại càng đen hơn. Hắn nào có thể giải thích được nguyên nhân, lúc này đanh mặt lại nói: “Bảo ngươi gọi lúc không có ai thì cứ thế mà làm, nếu không thì ta sẽ không đưa ngươi vào thôn nữa. Không có ta dẫn đường, ngươi chỉ có thể ở ngoài làm mồi cho đám trùng kia thôi.”

Sau khi nói mấy câu đơn giản, Hạng Dục Đình xác định được Tô Lâm An không ngủ nữa thì bèn lên giường, xốc chăn lên nằm xuống. Hắn rất mệt, lúc này cũng chẳng lo Tô Lâm An sẽ chạy lung tung. Dù sao thì khu cách ly có người rối canh giữ, nàng cũng không ra ngoài được. Chẳng qua trước khi ngủ, hắn vẫn dặn dò mấy câu, “Ngươi đừng thấy đám người rối kia cũ kỹ rách nát mà coi thường, chúng hung dữ lắm đó. Trưởng thôn có tu vi cao nhất trong thôn cũng không đánh lại được bọn chúng. Ngươi đừng có chạy lung tung, cẩn thận chịu thiệt đó.”

Vừa nói xong, hắn đã ngáy khò khò, tốc độ ngủ nhanh đến mức khiến người ta không nói nên lời.

Tô Lâm An ngồi trước cửa phòng.

Nàng nhìn đám người rối kia. Vóc dáng của người rối trong thôn này rất cao, mỗi con ít nhất phải tới một trượng. Chúng được luyện chế chẳng hề tinh xảo. Tuy rằng chúng có hình người, nhưng đầu chỉ là một quả cầu tròn, ở trên đó không có bất cứ ngũ quan nào. Người chúng thì có hình dáng như một chiếc hộp sắt vuông vắn, tứ chi cũng như vậy, trông đơn sơ cực kỳ. Có chỗ kim loại đã bị hỏng đứt gãy ra, còn được buộc lại bằng một loại thực vật. Tuy nhiên, sự thiết lập cũ nát như thế vẫn đem lại cho người ta một cảm giác áp bách mãnh liệt.

Khi nàng nhìn chúng, dường như đám người rối không có mặt kia cảm nhận được ánh mắt của nàng, dồn dập quay đầu lại, nhìn về phía nàng. Rõ ràng chúng không có ngũ quan, không rõ là mặt hay gáy, nhưng lúc này Tô Lâm An cảm thấy nàng đã bị đám người rối ở đây vây xem tập thể, trong lòng hơi lo sợ bất an.

Vốn dĩ Tô Lâm An còn có ý định thăm dò đám người rối này một chút, giờ cũng chỉ đành bỏ đó.

Nàng vừa mới đến đây, vẫn nên ngoan ngoãn chút thì hơn.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, người rối ở ngoài đã mở ra một con đường.

Tối qua Tô Lâm An liếc người rối một cái, kết quả bị chúng nhìn chằm chằm cả một đêm, còn không phải chỉ một con. Trong thôn có tổng cộng năm người rối như vậy. Cả năm con đều canh giữ ở trước cửa căn phòng lợp ngói của nàng, cho đến khi trời sáng, đám người rối này mới rời đi.

Hạng Dục Đình không ham ngủ, trời vừa sáng đã tự tỉnh lại. Hắn không biết mình cũng bị nhìn chằm chằm cả một buổi, lúc này bước ra dùng chân đạp Tô Lâm An ngồi ở bậc cửa rồi nói: “Tô Tô, đi thôi, về nhà.”

Có điều hắn liếc qua quần áo trên người Tô Lâm An thì nhíu mày, sau đó chạy đến phía sau nhà hái lấy mấy chiếc lá lớn. Lá cây này cực kỳ dẻo dai, khó mà kéo rách được, tạm thời dùng để che người là vừa hợp.

Trước mặt và sau lưng mỗi nơi một lá, dùng dây mây buộc lại ở giữa, một bộ quần áo từ lá cây đã được làm xong.

“Mặc vậy thì nhìn không gầy quá nữa.” Hạng Dục Đình thở dài một hơi, dùng giọng điệu cực kỳ thương hại nói: “Trông ngươi gầy đét, vừa nhìn đã biết chẳng có chút sức mạnh khí huyết nào, chắc chắn là trước kia bị ức hiếp nhiều lắm nhỉ.”

“Tuy rằng trong thôn chúng ta ngươi cũng là dạng tệ nhất, nhưng mà...”

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Người dân thôn ta rất tốt. Nếu ngươi chịu khó làm lụng thì mọi người sẽ không ghét bỏ ngươi đâu.”

Nàng gầy đét? Dáng người nàng đường cong lả lướt có lồi có lõm nhé!

Có điều lúc này Tô Lâm An đại khái cũng hiểu được, ở nơi này, e rằng mập mới là đẹp? Nếu đã vậy, nàng cũng chẳng cần phải lo đến việc dung mạo của mình sẽ chuốc họa vào thân nữa...

Dù sao thì trong mắt bọn họ, nàng gầy đét xấu xí.

Ngẫm nghĩ, đúng là hơi bị đau lòng đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status