Ấn Công Đức

Chương 374 : Chương 374THỊT



Mặc bộ quần áo “mới” bằng lá xanh do Hạng Dục Đình đặc chế ra, Tô Lâm An ngoan ngoãn biết thân biết phận đi bên cạnh hắn. Đi được một đoạn thì nàng nhìn thấy một ông lão trông cực kỳ gầy gò. Ông ngồi trước cửa thôn, cầm một lọ thuốc hít, đang hít khói thuốc trong đó với vẻ mặt say mê.

Đợi đến khi Hạng Dục Đình bước tới cửa thôn thì ông mới ngẩng đầu lên, hờ hững liếc mắt qua Hạng Dục Đình, sau đó mới đặt ánh nhìn lên người Tô Lâm An. Ánh mắt ông sắc bén, đôi con ngươi lóe sáng như muốn nhìn thấu người khác. Tô Lâm An làm bộ gò bó, vẻ mặt hơi căng thẳng bất an.

Nàng là người bị mất trí nhớ, là sự tồn tại vừa xấu vừa yếu ở nơi đây, sâu trong lòng nên có chút hèn nhát tự ti mới đúng. Bởi vậy khi bị một ông lão xa lạ quan sát như vậy, tất nhiên không thể thờ ơ nhìn thẳng.

Hạng Dục Đình kịp thời giải thích đầu nàng có vấn đề, không nhớ được bất cứ chuyện gì. Trên mặt lão Tuân đầy vẻ hoài nghi, có điều ông biết nàng không bị truyền nhiễm, trông còn yếu ớt vô cùng thì không ngăn người lại, chỉ dùng vẻ mặt ôn hòa căn dặn Hạng Dục Đình phải thông minh lên một chút, đừng để người lừa gạt. Sau đó ông lại nghiêm túc cảnh cáo Tô Lâm An phải ngoan ngoãn biết điều, nếu như có tâm địa bất chính thì sẽ ném ngay nàng ra ngoài mặc cho nàng tự sinh tự diệt.

Những điều nên nói đã nói cả rồi, bấy giờ lão Tuân mới thả cho họ đi. Ông nhường đường, dây leo cuộn ở cửa thôn cũng mở ra một lối vào. Hạng Dục Đình đưa Tô Lâm An vào thôn qua lỗ hổng đó. Vừa đi vào, nàng đã cảm thấy như có một luồng gió lạnh mát rượi chui vào cơ thể. Mới đầu nàng thấy hơi lạnh, nhưng sau đó lại cảm thấy sảng khoái tinh thần. Cơn gió này vừa thổi qua, đến ngay cả Khoa Đẩu Hỏa trong biển ý thức của nàng cũng cử động, rõ ràng là đã sắp tỉnh.

Không ngờ, trong thôn này lại có thứ tốt đến vậy.

Dây leo màu xanh rất to khỏe, phải đi mấy bước mới qua hẳn chướng ngại vật do dây leo cuộn thành kia. Mà đợi đến khi đạp bước cuối ra ngoài, Tô Lâm An chợt thấy cảnh vật trước mắt thay đổi, tựa như gạt đi màn sương mù dày đặc, để lộ ra hình dáng thật sự của thôn làng bên trong.

Kiến trúc trong thôn là từng tòa tháp nhỏ ba góc. Tháp ba góc ở ngoài tương đối nhỏ và thấp, càng vào trong lại càng cao và to hơn. Tháp ba góc ở trung tâm trông phải cao tới mười trượng. Bên cạnh tòa tháp cao ấy còn có một bức tượng người khổng lồ.

Người khổng lồ được điêu khắc từ đá đen, cơ thể cường tráng, dung mạo có lẽ là bị gió mưa mài mòn quá nhiều nên đã không còn thấy rõ được ngũ quan. Nhưng nhìn từ xa, Tô Lâm An vẫn cảm thấy bức tượng đá đó thần bí khó lường, uy áp thần hồn sót lại ở trên đó đã khiến cho ấn Công Đức khẽ lắc lư. Điều này đủ để chứng minh, bức tượng đá không phải vật bình thường.

“Tiểu Đình về rồi!” Một người phụ nữ bước ra từ trong tháp ba góc cách cửa thôn gần nhất. Người phụ nữ ấy trông phải cao tới hai mét, cao lớn đẫy đà, bề ngang phải gấp đôi Tô Lâm An. Bà ôm một cái chậu gỗ to trong tay, bên trong chứa đầy thịt tươi.

Khi bà đặt chậu xuống phát ra một tiếng “ầm”, mặt đất còn hơi rung lên theo đó.

Hạng Dục Đình nhìn chậu thịt, trong con mắt xẹt qua nét ngưỡng mộ, tuy rằng chỉ là biểu cảm trong chốc lát nhưng Tô Lâm An đã thấy được.

“Chào thím Trương. Chú Trương lại săn được thịt Huyết Ngưu à?” Hạng Dục Đình cười hề hề giơ ngón tay cái lên, “Giỏi thật đấy.”

Hắn nói xong thì cũng không ở lại mà kéo tay Tô Lâm An đi vào trong, lại bị người mà hắn gọi là thím Trương hỏi: “Đây chính là người mà cháu cứu về sao? Cháu ấy, tốt bụng quá.”

Bà ngẫm nghĩ, trong tay lóe lên ánh bạc. Bà đã cắt một miếng thịt nhỏ từ trong chậu rồi nói: “Cháu mang chút thịt này về ăn đi.”

Hạng Dục Đình vội vàng xua tay, “Vân ca đã sắp phải kiểm tra rồi, phải tẩm bổ thật tốt cho huynh ấy.” Hắn vừa nói vừa bước nhanh hơn, không bao lâu sau đã đi thật xa. Giữa đường họ lại đi qua và chào hỏi mấy nhà. Qua lời của những người này, Tô Lâm An đã đoán được đại khái điều kiện gia đình Hạng Dục Đình rất kém, có điều hắn hoạt bát cởi mở, có rất nhiều người trong thôn đều vui vẻ giúp hắn một tay.

Còn nữa, vóc dáng của hắn cũng bị coi là dạng gầy nhỏ. Chiếu theo sự phân chia ở chỗ họ, tất nhiên là tư chất của Hạng Dục Đình cũng rất kém. Nói không chừng trước khi nàng tới đây, hắn chính là người yếu nhất cái thôn này. Cho dù là những đứa trẻ tuổi nhỏ hơn hắn cũng gọi hắn là Tiểu Đình.

Khó trách, hắn muốn nàng gọi hắn là Hạng gia lúc không có người ngoài. Nếu gọi trước mặt đông đảo mọi người, chỉ sợ người bị mất mặt vẫn là hắn.

Đi thêm một khắc nữa, cuối cùng Hạng Dục Đình đã về đến nhà.

Tháp ba góc của nhà hắn có lẽ là cái thấp nhất trong cả cái thôn này, đỉnh tháp còn phủ một ít lá cây và cỏ khô, rất dễ phân biệt được.

Ở mặt trước của tháp ba góc có một tấm rèm cửa. Hạng Dục Đình nhấc rèm mở cửa bước vào, Tô Lâm An đi theo sau hắn.

Cách sắp xếp trong phòng cũng cực kỳ đơn giản. Ở giữa phòng có treo một tấm rèm, ở ngoài chỉ có một chiếc bàn nhỏ, ở góc nhà có trải một cái đệm làm giường. Ở phía trong rèm cũng có một cái giường, trong đó còn có một chiếc bàn nữa, trên bàn có đốt một ngọn đèn dầu.

“Về rồi hả?” Người phụ nữ nằm trên giường ho khụ một cái rồi mới chậm rãi ngồi dậy, “Cả đêm không ăn gì chắc chắn là đói lắm. Nương để lại chút cơm cho con đó.”

“Vâng, hôm nay nương thấy thế nào?” Hạng Dục Đình bước tới bên giường, bóp vai cho người phụ nữ một cách vô cùng thành thạo. Hắn vừa bóp còn vừa gọi Tô Lâm An, bảo nàng qua nhìn kỹ. Sau này khi hắn không ở nhà, nàng phải bóp vai đấm lưng như vậy cho nương hắn.

“Đây chính là người mà con cứu về sao?”

Chuyện Tiểu Đình cứu một người ngoài về, đêm qua bà đã nghe lão Tuân nói. Bà đã biết rõ trong lòng, lúc này cũng không hề kinh ngạc. Đợi đến khi nhìn rõ người nọ thì Hạng thị cũng thở dài trong lòng. Một cô gái như vậy, nếu như không đưa về thì cũng chẳng sống nổi ở bên ngoài. Chẳng qua giờ cuộc sống của họ cũng rất khó khăn, sau này chắc chắn Tiểu Đình sẽ càng vất vả hơn.

Có điều nghĩ lại, bà thấy mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa, có người bầu bạn bên cạnh Tiểu Đình cũng không tồi. Bởi vậy bà cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Ông Tuân không nói gì chứ? Cơ thể của nàng có vấn đề gì không?”

“Nương, nương đừng lo lắng nữa. Nếu như có vấn đề thì có thể đưa vào thôn được hay sao?”

Đấm bóp thêm một lúc nữa, Hạng Dục Đình bị nương hắn đuổi ra ăn cơm. Cơm canh được đặt ở trên bàn, được một chiếc bát đá đậy lên trên. Sau khi mở bát đá ra thì thấy bên trong có vài con cá tôm đã được luộc, ở dưới còn có một miếng thịt.

“Thịt ở đâu ra vậy?”

“Hôm qua ông Tuân cho.”

“Nương ăn đi!” Hắn gắp miếng thịt ra muốn đút cho Hạng thị. Hạng thị không muốn, từ chối nói đã ăn rồi. Hai mẹ con nhường qua nhường lại cho nhau, cứ như miếng thịt đó cực kỳ quý giá, chính là linh vật trời đất vậy.

Tô Lâm An lén dùng thần thức liếc qua, không thấy miếng thịt này có gì đặc biệt. Nàng muốn thử dùng niệm lực thì lại phát hiện trong biển ý thức đã không còn, có lẽ là do trước đó đã dùng hết. Hơn nữa nơi đây cách châu Vân Lai quá xa, căn bản là nàng không thể hấp thụ được niệm lực?

May mà nàng không dựa hẳn vào niệm lực, lúc này niệm lực không còn nữa cũng không căng thẳng nhiều, chỉ là bởi suy nghĩ xuất thần nên ánh mắt có hơi đờ đẫn. Kết quả nàng chợt nghe thấy Hạng Dục Đình nói: “Nếu nương không ăn, con sẽ đưa cho Tô Tô ăn.”

“Nương nhìn xem mắt nàng ấy đã dán cả lên miếng thịt rồi kìa!”

Tô Lâm An: “...”

Sau khi gầy đét xấu xí đầu óc không ổn, nàng lại bị thằng nhóc này cưỡng ép đánh dấu tham ăn sao?

Nàng là tu sĩ, hấp thụ linh khí trời đất là được, căn bản không cần ăn này ăn nọ được không hả, huống chi là thịt luộc nước lã như vậy. Phải biết rằng, ở lâu với hai huynh đệ Trữ Tần Trữ Huy, khẩu vị của nàng đã được nuôi kỹ từ lâu, sao có thể thèm chút thịt này được chứ?

“Vậy đâu có được, cái này là cho con tẩm bổ cơ thể mà.” Hạng thị nói với vẻ mặt nghiêm túc. Vốn dĩ ánh mắt bà nhìn Tô Lâm An rất bình tĩnh, giờ lại có thêm ý dò xét, rõ ràng là đã cảm thấy Tô Lâm An như một yêu phi mê hoặc con trai của bà.

“Dù sao thì nếu nương không ăn, con sẽ cho Tô Tô ăn.” Hạng Dục Đình làm bộ đưa miếng thịt đến trước mặt Tô Lâm An. Hạng thị thấy hắn khăng khăng như vậy thì không từ chối nữa. Bà ăn thịt, tiếp đó mới nói: “Mau ăn cơm đi.”

Hạng Dục Đình hài lòng thỏa mãn mà ngồi vào bàn. Hắn tự xới một bát cá tôm nhỏ rồi xới thêm một bát cho Tô Lâm An. Có điều hắn không gọi nàng ngồi vào bàn mà nói: “Ngươi là nha hoàn, cứ đứng bưng bát ăn ở bên ngoài đi.”

Tô Lâm An im lặng nhận lấy, bưng bát ra gian ngoài. Nàng thấy hơi kỳ lạ, lẽ nào người ở nơi đây đều là người phàm cả sao, cho nên mới nhất thiết phải ăn cơm?

Nhưng nhìn như vậy cũng chẳng giống. Thằng nhóc này trông rất yếu, nhưng cũng đã có tu vi Trúc Cơ kỳ. Sau khi tu vi đột phá Trúc Cơ kỳ thì đã có thể tịch cốc, tại sao họ phải cố chấp với thức ăn như vậy? Chẳng lẽ ở nơi này, có cách tu luyện khác hay sao?

Nghĩ như vậy, Tô Lâm An thử ăn một miếng cá trong bát...

Đúng là luộc bằng nước lã, cũng chẳng có chút vị gì, cực kỳ bình thường. Có điều khi nàng nuốt vật tầm thường như vậy xuống bụng lại có một dòng nước ấm tràn vào cơ thể. Cảm giác này không hề giống với khi linh khí nhập thể, lại có hơi giống cảm giác sức mạnh khí huyết trong cơ thể cuộn trào khi bị sát khí Thiên Ma làm ảnh hưởng.

Có điều sau khi ào vào cơ thể thì dòng nước ấm này lại biến mất hệt như linh khí, Tô Lâm An cảm ứng một lúc cũng không có phát hiện gì đặc biệt, chỉ đành tạm thời bỏ đó. Đủ mọi dấu hiệu đã cho thấy, nơi đây chính là ngoại vực, nhưng nàng lại không hề nhìn thấy Thiên Ma ngoại vực. Chẳng lẽ trong lãnh địa của Thiên Ma, cũng có rất nhiều con người sinh sống?



Vậy tại sao những người này lại tới được ngoại vực chứ?

Nàng nên làm sao để trở về đây?

Giữa lúc nàng hoang mang, Khoa Đẩu Hỏa cũng tỉnh lại. Nó liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Chúng ta đã ra khỏi phong ấn rồi sao? Đây là đâu?”

Tô Lâm An vừa nói ra một lượt suy đoán của mình, Khoa Đẩu Hỏa tức thì cả kinh hỏi: “Ngoại vực? Đám Sơn Hà Long Linh không tới đây theo? Chỉ còn mỗi ngươi và ta sao?”

“Nơi đây chính là địa bàn của Thiên Ma, một tu sĩ nhân loại như ngươi qua đây lại không bị phát hiện!”

Không đợi Tô Lâm An đáp lời, nó lại tự nói: “Có thể là do ngươi không phải người. Dù sao thì cơ thể của ngươi là củ cải mà.”

“Thiên Ma ngoại vực có thể lớn đến vậy, lợi hại như thế, chắc chắn là bởi ở ngoại vực này có nhiều linh vật trời đất. Đi thôi đi thôi, chúng ta đi tìm bảo vật thôi!” Nó hô lên cực kỳ hưng phấn.

Còn về chuyện trùng Huyết Duyên gì đó ở ngoài, nàng là một cây củ cải, còn là một cây củ cải có thể giải độc thì sợ gì dăm ba con sâu bọ chứ đúng không nào.

Khoa Đẩu Hỏa xúi Tô Lâm An rời khỏi thôn đi chinh phục thế giới bên ngoài, nhưng Tô Lâm An không hề bị nó mê hoặc. Trước khi chưa hiểu rõ bất cứ điều gì về nơi này, đừng nên chạy lung tung bên ngoài thì hơn.

Thấy dân làng kiêng kỵ trùng Huyết Duyên bên ngoài đến vậy, nàng vẫn không yên lòng. Vả lại, nàng không nhìn ra thực lực của ông lão canh giữ ở cửa thôn kia, tượng đá trong thôn cũng rõ ràng là vô cùng thần bí. Một tu sĩ có tu vi cảnh giới Địa Tiên như nàng, không nên kiêu căng quá thì hơn.

Vừa mới đến nơi, thận trọng đảm bảo bình an.

Còn chuyện Khoa Đẩu Hỏa lải nhải thì tùy nó đi, ai bảo giờ trong biển ý thức trông cô đơn trơ trọi như vậy, chỉ còn lại một đốm lửa là Khoa Đẩu Hỏa chứ. Ở nơi xa xứ thì vẫn có chút phiền muộn mà. Cũng không biết phân thân của nàng đang làm gì, có thể chăm sóc tu sĩ trấn Thanh Thủy cho tốt hay không.

Rõ ràng phân thân được luyện hóa thành từ một giọt tinh huyết trong tim nàng, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể liên lạc được. Khi nàng rời đi đã dặn dò phân thân lượn quanh trấn Thanh Thủy, không hề hạ mệnh lệnh khác, cũng không biết rốt cuộc hiện giờ nàng ấy đang làm gì nữa.

Có lẽ những người khác vẫn còn ở lại đồng bằng Cổ Tỉnh, vậy há chẳng phải phân thân của nàng sẽ ở chung sớm chiều với Khương Chỉ Khanh. Tô Lâm An chống má nghĩ, “Nếu như bị nhốt ở trong đó quá lâu, phân thân của ta có sản sinh ra ý thức của riêng nó không?”

“Phân thân của người khác thì không.” Khoa Đẩu Hỏa nghiêm túc nói: “Còn của ngươi, chưa chắc.”

Tô Lâm An: “...”

Làm sao đây? Nàng hơi sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status