Ấn Công Đức

Chương 375 : Chương 375BIẾN CỐ



Nàng đang nghĩ ngợi, Hạng Dục Đình ở trong đã ra ngoài. Nhìn thấy thức ăn trong bát nàng gần như còn nguyên, Hạng Dục Đình hỏi thẳng: “Không ăn nổi à?”

Tô Lâm An vừa gật đầu thì đã thấy bát đá trong tay bị Hạng Dục Đình giật lấy, “Vừa khéo, ta vẫn chưa no.”

Hắn lại nói tiếp, “Ngươi yếu như vậy, chắc chắn chỉ cần hấp thụ linh khí thôi là đủ rồi, không cần phải bổ sung sức mạnh khí huyết.”

Vừa nói hắn vừa ngẩng đầu đổ cá tôm trong bát vào miệng, đến ngay cả vỏ tôm cũng không nhả ra. Hắn ăn sạch chỉ trong một miếng rồi lau miệng nói: “Ta lên núi săn thú đây, ngươi ở nhà chăm sóc nương ta.”

“Nương bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó, biết chưa?”

“Ờ.” Tô Lâm An không so đo với hắn. Đợi hắn đi rồi, nàng còn vào hỏi Hạng thị bên trong xem có chuyện gì cần nàng làm không. Có điều Hạng thị chỉ dặn dò bảo nàng đừng có chạy lung tung khắp nơi rồi đi nghỉ. Nàng thấy chẳng có chuyện gì cần làm thì bèn lén lút dùng thần thức quan sát tỉ mỉ khắp xung quanh.

Trong thôn có mấy người tu vi không thấp, đặc biệt là bức tượng đá ở giữa thôn quá mức thần bí. Nàng không dám mở rộng phạm vi thần thức quá xa. Sau khi do thám một lượt trong nhà, một tia thần thức yếu ớt lại dừng trên người Hạng thị.

Tuy rằng Hạng thị gầy yếu nhưng dáng người cũng rất cao, nhìn qua phải chừng hai mét ba. Bà gầy nhưng không giống như ông lão ở cửa thôn. Ông lão kia là gầy chắc, trông vô cùng vững chãi, còn Hạng thị là gầy quắt giống như thịt trong cơ thể đã bị rút sạch đi.

Dùng cách nói của người nơi đây để đoán, có lẽ là sức mạnh khí huyết trong người không đủ, cần phải bổ khí dưỡng huyết.

Còn cách bổ khí dưỡng huyết của họ, xem chừng là nhờ chỗ thịt kia.

Trong cơ thể Hạng thị cũng có kinh mạch linh khí, có điều trong máu thịt cơ thể bà còn có một vài kinh mạch mà tu sĩ châu Vân Lai không có. Đó có lẽ là kinh mạch huyết khí. Chắc hẳn người nơi đây có hai cách tu luyện.

Dù sao Tô Lâm An cũng rảnh rỗi, sau khi nhận ra Hạng thị không thể phát hiện hành động của mình thì nàng bèn nghiên cứu kỹ càng cơ thể của Hạng thị. Cuối cùng, nàng còn lén lút tập trung thần thức vào đan điền và biển ý thức của Hạng thị.

Nàng không dám ngang ngạnh chạm vào nơi như biển ý thức, chỉ có thể cẩn thận do thám xung quanh, không dám cưỡng chế xâm nhập. Có điều nhìn nhiều chút cũng có chỗ hay, Tô Lâm An nhận ra ở gần biển ý thức của bà còn có ba đốm đỏ. Đốm đỏ đó không hề nhúc nhích, trông bộ dạng buồn bã ỉu xìu. Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc tinh thần của Hạng thị uể oải?

Cũng chẳng biết linh dịch của nàng có tác dụng gì với người như Hạng thị hay không. Có điều Tô Lâm An không dám tùy tiện thử. Khi vẫn chưa hiểu rõ về nơi đây, nàng tuyệt đối không thể để lộ những chỗ đặc biệt của củ cải ra ngoài.

Xem xong cơ thể của Hạng thị, Tô Lâm An lại mở rộng thần thức ra ngoài phòng.

Ở cách đó không xa cũng có một tòa tháp ba góc, lúc này bên trong cũng không có người lớn, chỉ có hai đứa trẻ. Một đứa trông cao xấp xỉ Hạng Dục Đình, đứa còn lại vẫn còn là trẻ mới sinh, được đặt trong một cái nôi được bện bằng dây trúc.

Thiếu niên lớn hơn đang đứng tấn trước cái nôi trúc, thỉnh thoảng liếc nhìn đứa nhỏ trong nôi.

Tô Lâm An cũng liếc đứa bé.

Trong cơ thể đứa bé sơ sinh cũng có hai bộ kinh mạch. Nó vừa ra đời không bao lâu vẫn chưa tu luyện, biển ý thức vẫn chưa hình thành, có điều gần chỗ biển ý thức của nó có hai đốm đỏ. Đốm đỏ này không giống với của Hạng thị, trông căng mập mượt mà hơn nhiều, dáng vẻ cực kỳ có sức sống.

Nàng lại liếc nhìn đứa lớn, gần biển ý thức của đứa lớn có hơn năm đốm đỏ. Hơn nữa khi nàng liếc đến đứa lớn, đứa bé đó dường như có nhận ra, nhìn trái nhìn phải. Tô Lâm An lập tức thu mình lại. Một đứa bé cũng có thể hơi cảm nhận được thần thức của nàng, vậy thì những người khác trong thôn, e là có thể nhìn ra nàng được ngay.

Khó trách mới đầu suýt chút nữa Thiên Ma ngoại vực đã có thể tiêu diệt cả giới tu chân. Thực lực phổ biến của những người này, sợ rằng còn mạnh hơn giới tu chân rất nhiều! Còn trùng Huyết Duyên mà bọn họ đều sợ hãi, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào chứ?

Giờ nàng cũng không thể ra ngoài xem trùng Huyết Duyên kia, vẫn nên tu luyện trước thì hơn.

Trước mắt Tô Lâm An giỏi nhất là Kim Cang Quyền và Nhiễu Chỉ Nhu. Hiện giờ nơi này không thích hợp để đánh Kim Cang Quyền cho lắm, nàng bèn tự suy nghĩ để tu luyện Nhiễu Chỉ Nhu. Như vậy thì động tĩnh không lớn, sẽ không khiến người khác chú ý tới. Tu luyện như thế cho tới trưa, nàng chợt nghe thấy Hạng thị bên trong nói: “Tô Tô, ra ngoài múc một chậu nước về đây.”

Các tòa tháp ba góc vẫn cách nhau một khoảng. Giếng nước mà Hạng thị nói đến ở phía trước cách tháp ba góc của họ không xa, cũng là ở cửa sau của một gia đình khác. Tô Lâm An nhấc cái thùng rỗng đi qua, sau khi đổ đầy một thùng thì lại xách về. Kết quả là vừa nhấc lên, Tô Lâm An đã phát hiện trọng lượng nước trong giếng này hơi không bình thường.

Nàng nghĩ tới trọng thủy của hồ Giới.

Tuy rằng nước này nhẹ hơn trọng thủy của hồ Giới một chút, nhưng đầy cả một thùng thì trọng lượng cũng không hề nhỏ, e rằng cũng phải mấy ngàn cân. Trước giờ nàng vốn rất khỏe, chút sức nặng lúc này cũng chẳng làm khó được nàng. Chỉ là không biết cơ thể yếu đuối như nàng xách một thùng nước lớn thế này liệu có khiến cho người ta nghi ngờ hay không. Khi chưa xác định được thực lực của người nơi đây, Tô Lâm An làm việc cực kỳ cẩn thận.

Chỉ tiếc rằng, giờ ở trong thôn gần như chẳng có mấy người, căn bản không tiện cho việc quan sát.

Nàng đặt thùng nước đã được đổ đầy ở bên giếng. Khi nàng đang định nhấc thùng nước lên chậm rãi về lại nhà, chợt thấy có một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi bước ra. Lúc này thiếu nữ đang đứng ở bên kia giếng, lạnh lùng nhìn nàng.

Mười bốn mười lăm tuổi, là do Tô Lâm An phỏng đoán từ cốt linh. Nhưng đó là cách đoán của giới tu chân, dùng trên người của sinh linh ngoại vực cũng chưa chắc đã chính xác. Có điều thiếu nữ trước mắt đã cao hơn nàng một chút, đứng ở đó nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét, khiến cho nàng ta như đang nhìn từ trên cao xuống.



“Đình... Ngươi chính là người mà Hạng Dục Đình cứu về sao?” Khi Tô Lâm An đang xách thùng nước định rời đi, cuối cùng thiếu nữ cũng thiếu nữ kia cũng mở miệng. Nàng ta hơi nhíu mày, dùng ánh mắt xoi mói để quan sát Tô Lâm An từ đầu đến chân một lượt, sau đó mày lại càng nhíu chặt hơn.

Rõ ràng yếu ớt gầy gò, mỏng manh ốm yếu, nhưng nhìn lâu cũng thấy có đôi phần thuận mắt. Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Nói đoạn nàng ta lại cúi đầu nhắm mắt một chốc, khi ngước mắt lên thì cằm hơi nhếch, vẻ mặt lại kiêu ngạo hơn: “Hắn chỉ có thể tìm người như ngươi thôi.”

Ý của câu này, chẳng lẽ cô nương này từng là thanh mai trúc mã hồn nhiên ngây thơ với Hạng Dục Đình?

“Kiêm Gia, đang nói chuyện với ai đấy?” Lại có tiếng người vang lên. Thiếu nữ tên Kiêm Gia nhìn Tô Lâm An với vẻ ghét bỏ, nói: “Kẻ vô dụng không xách nổi một thùng nước.”

“Cái giếng này do nhà ta đào. Lần này thì thôi bỏ qua. Sau này, ngươi không được tới đây lấy nước nữa.”

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Sau khi nói xong, nàng ta xoay người rời đi.

Khi nàng ta xoay người, Tô Lâm An mau chóng dùng thần thức quét qua cơ thể nàng ta, sau đó nàng nhận ra trong cơ thể của thiếu nữ tên Kiêm Gia này cũng có năm đốm đỏ, giống với bé trai nhà bên. Trông vẻ mặt này của nàng ta thì có lẽ tư chất được tính là không tồi.

Có điều Kiêm Gia không phát hiện thần thức của nàng đang xem trộm, còn không bằng nổi bé trai nhà bên, có lẽ sau này thành tựu cũng có hạn.

Tô Lâm An không so đo với một cô nhóc. Nàng nâng thùng nước lên về nhà, sau khi đổ nước vào cái chum lớn sau nhà xong thì lấy một ít nước vào chậu nhỏ rồi bưng đến trước giường của Hạng thị.

Hạng thị dậy rửa mặt, vốn muốn xuống giường nhưng vừa đi được vài bước đã bắt đầu thở hổn hển, ôm lấy lồng ngực ngã lên giường rên hừ hừ, mặt mày xanh lét. Tô Lâm An thấy là đau đầu, nàng là tông sư luyện đan. Có lẽ sinh linh ngoại vực này hơi khác với nhân tu, nhưng về cơ bản thì cũng tương đương nhau.

Tô Lâm An đã kiểm tra cơ thể của Hạng thị, căn bản không yếu ớt như vậy, Trước kia, ngày nào Nam Ly Nguyệt cũng bị kịch độc hành hạ cũng có thể nghiến răng chịu đựng, ở nhà thêu thùa mưu sinh, sau này bị đánh gãy tay cũng không bỏ cuộc. Nào có giống như Hạng thị này, cũng chỉ là khí huyết hơi yếu, bộ dạng lại sống dở chết dở như vậy.

Hạng thị nằm yên trên giường bất động. Tô Lâm An vốn không định quan tâm, nhưng trong căn phòng này quá bí bách, nhà trông cũng cực bẩn, bàn ghế đầy dầu mỡ. Tuy rằng nàng không có chứng ám ảnh cưỡng chế như Mục Cẩm Vân, nhưng cũng không thể nhìn nổi khắp nơi đều bẩn thỉu như vậy. Nàng dứt khoát lấy khăn ra, phối hợp với Thanh Phong Quyết bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Đợi sau khi lau sạch sắp xếp lại phòng ốc xong xuôi, nàng cũng giặt tấm rèm treo ở giữa cho sạch sẽ rồi mới treo lên lại. Lần này nàng không che rèm kín mít nữa, mà ngắt lấy một đoạn dây leo bên ngoài rồi buộc rèm lại một nửa, để ánh sáng và gió mát xuyên vào phòng.

Cuối cùng, Tô Lâm An còn nhặt một cái bình đá mẻ mất một góc ở ngoài, sau khi đổ nước vào trong thì cắm một bông hoa dại vào. Cứ như vậy, trong nhà này mới coi như sáng bừng lên, đã có chút ấm áp chỉ có trong gia đình.

Trong lúc đó, Hạng thị vẫn luôn nằm trên giường không cử động, thỉnh thoảng lẩm bẩm một tiếng chứng minh rằng bà vẫn còn sống.

Tô Lâm An: “...”

Nàng có chút đồng tình với Hạng Dục Đình.

Cứ vậy cho đến chạng vạng, thôn xóm nhỏ tĩnh lặng bỗng có tiếng người huyên náo, trong đó còn xen lẫn vài tiếng gào thét mắng lớn. Vì quá nhiều người, có không ít cường giả, nên Tô Lâm An không dùng thần thức chủ động nhìn trộm. Có điều cũng chẳng cần nàng phải dùng thần thức nữa, một lúc sau, nàng đã nghe được đại khái từ trong những âm thanh huyên náo kia.

Dân làng lên núi săn bắn đã gặp phải một con mãnh thú cực kỳ lợi hại, thương vong không ít, gần như nhà nào cũng có người bị thương, Giờ trưởng thôn đang đưa người khiêng những người bị thương trở về. Còn những người chết, có đến mấy cái xác đã không kịp mang về.

Trong chốc lát, tiếng khóc vang lên khắp chốn. Tô Lâm An vừa bước ra khỏi nhà đã thấy có hai người khiêng Hạng Dục Đình đặt trước cửa, “Hạng thị, con trai bà bị thương rồi!”

Lần này trái lại Hạng thị đã ngồi dậy, thấy Hạng Dục Đình cả người đầy máu thì ngất xỉu ngay. Nhưng lúc này hai dân làng khiêng người kia còn bận chuyện khác, căn bản không rảnh để quan tâm đến bà, sau khi họ thả người xuống thì rời đi luôn.

Cũng có một người máu thịt be bét được khiêng tới trước căn nhà có hai đứa trẻ ở kế bên. Nàng bỗng nghe thấy đứa lớn hỏi: “Chú Quế, nương cháu đâu?”

Người đàn ông được cậu nhóc gọi lắc đầu, nói: “Nhà ta cũng có người bị thương, ta về trước đây.”

Còn những người chưa về, thì đều không thể về được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status