Ấn Công Đức

Chương 376 : Chương 376LỰC TƯƠNG TÁC



Khóe mắt thiếu niên nhà kế bên vốn đã ửng hồng, lúc này cũng hiểu được hàm ý trong lời của chú Quế. Giờ cậu cũng không kìm nổi những giọt nước mắt vốn đang cố nén nữa, òa khóc ngay lập tức, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống.

Nhưng không giống với Hạng thị, thiếu niên vừa khóc vừa cẩn thận ôm lấy người nằm trên mặt đất vào nhà. Sau đó cậu nhóc lấy một miếng thịt ra, nhanh chóng dùng chày giã nát rồi đút cho người bệnh nằm trên giường.

Xem ra, cách trị thương của họ cũng khá là lạc hậu, chỉ dùng thịt để bồi bổ khí huyết mà thôi.

Tô Lâm An đã sớm xem qua trong nhà Hạng Dục Đình, chẳng có lấy một miếng thịt. Giờ nương hắn lại khóc đến ngất cả ra, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào nàng.

Dù gì nàng cũng được Hạng Dục Đình nhặt về, cứu người cũng là công đức, nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn như vậy. Nghĩ một hồi, Tô Lâm An ôm Hạng Dục Đình bị cắn đến mức máu thịt đầm đìa đặt lên cái đệm dưới đất của hắn, sau đó lấy một chậu nước sạch, sử dụng Thanh Phong Quyết để làm sạch vết thương một chút.

Cả người Hạng Dục Đình đầy vết thương, còn bị bỏng ngoài da, tay phải và chân phải bị gãy xương, giữa người có rất nhiều vết răng cực lớn. Có lẽ hắn đã bị mãnh thú nuốt vào miệng sau đó lại nhổ ra ngoài, mới có thể may mắn nhặt lại được cái mạng.

Lúc này Hạng Dục Đình đã hôn mê sâu, Tô Lâm An lại chú ý thấy gần biển ý thức của hắn chỉ có hai đốm đỏ. Cứ vậy so sánh ra thì tư chất của Hạng Dục Đình có lẽ là thấp nhất trong thôn.

Giờ nàng rất khó mà cảm ứng được linh khí trong cơ thể, chứ đừng nói đến chuyện đưa linh khí vào cơ thể người khác, bởi vậy nàng không thể dùng cách trị liệu bằng linh khí. Còn linh dịch của củ cải hiện giờ gần như không có. Việc đi qua gió bão kẽ nứt đã khiến cơ thể nàng phải chịu tổn hại không hề nhỏ.

Tất nhiên cứ cho là có, nàng cũng không dám tùy tiện để lộ. Bởi vậy nàng chỉ có thể ngâm tay trong nước sạch một hồi rồi rót chậu nước ấy cho Hạng Dục Đình.

Tuy rằng hiệu quả không rõ ràng lắm, nhưng dù sao thì vết thương cũng đã ngưng chảy máu, tạm thời giữ lại được tính mạng.

Trong lúc đó, đứa bé nằm trong nôi ở cách vách có khóc một lần. Đứa lớn đút ít cháo cho nó. Cậu nhóc một mình chăm sóc cha đang bị thương nặng và đệ đệ còn nhỏ, tuy rằng bận đến mức chân không chạm đấy, nhưng cũng không hề luống cuống tay chân, làm việc dứt khoát đâu vào đấy. Có điều vết thương của cha cậu còn nặng hơn Hạng Dục Đình, người bị cắn thành hai đoạn. Một chút thịt giã sống kia căn bản không đủ để bổ sung lại sức mạnh khí huyết mà cha cậu đã mất. Có thể thấy người đàn ông kia càng lúc càng yếu, đã sắp không thể cầm cự được nữa.

Thiếu niên chỉ có thể ném đứa nhỏ đang ê a vào nôi, tạm thời mạc kệ mà chạy đi mượn thịt người khác. Nhưng giờ nhà nào cũng thiếu thịt, sao có thể cho cậu bé vay, bởi vậy cậu bé gặp trắc trở khắp nơi, vẻ mặt càng lúc càng lo lắng.

Tô Lâm An thấy vậy thì đổ nước sạch lúc trước ra một cái bát, thừa dịp thiếu niên không có nhà bèn đi sang đút cho người đàn ông bị thương nặng kia, còn tiện thể chơi đùa với đứa bé đang gào khóc dữ dội trong nôi một lúc rồi mới rời đi. Đợi đến khi nàng về nhà, Hạng thị cũng vừa khéo đã tỉnh lại, lảo đảo ngã nhào vào bên đệm của Hạng Dục Đình, khóc đến mức không thở ra hơi. Dường như trừ việc khóc ra, bà chẳng thể làm được gì.

Thấy bà khóc đến mức không thở nổi, lại sắp ngất đi, Tô Lâm An lạnh lùng nói: “Khóc có ích sao?”

“Trong thôn ở đâu có dược thảo?”

“Gặp phải vết thương kiểu này, chẳng lẽ các ngươi chỉ nhờ cậy vào việc ăn thịt thôi sao?”

Nàng hỏi liền mấy vấn đề, Hạng thị vẫn thút thít không trả lời. Tô Lâm An bèn tóm lấy cổ áo bà nhấc lên. Tuy rằng Hạng thị cao to nhưng lại yếu ớt mỏng manh, bị nàng kéo lên như vậy thì ngoái đầu ai oán nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An rồi nói: “Khụ khụ, ngươi làm gì vậy, buông ta ra!”

Tô Lâm An ném bà ngồi lên ghế, nói: “Vết thương của Hạng Dục Đình đã dừng chảy máu, nhưng hắn bị thương rất nặng, sức mạnh khí huyết cũng đang trôi đi, cần phải bổ khí dưỡng huyết. Trong thôn các ngươi có nơi nào bán dược thảo không? Ta định đi xem có dược thảo nào dùng được hay không.”

Cô gái trước mắt tuy nhỏ gầy yếu đuối, còn là nha hoàn do con trai bà nhặt về, nhưng khi nói chuyện thì quanh thân nàng có một luồng uy áp vô hình phóng ra, đem lại cho người ta một cảm giác áp bức như nàng đang bễ nghễ trên cao. Theo bản năng, Hạng thị bỗng thấy mình bị thấp hơn một khoảng, tủi thân nói: “Không có.”

“Ở thành Thất Tinh mới có dược sư. Chúng ta, trong thôn chúng ta không ai hiểu về dược thảo cả.” Trong ấn tượng của mọi người, nếu không thể luyện dược, chỉ ăn dược thảo thì căn bản chẳng bằng ăn thịt bổ người. Dù vết thương có nặng đến cỡ nào, chỉ cần có đủ thịt thú là có thể chữa khỏi, tất nhiên không cần phải hiểu biết về dược thảo gì đó.

Bà nghĩ một lát, lại hỏi: “Ngươi biết về dược thảo, chẳng lẽ ngươi là dược sư?”

Tô Lâm An lắc đầu: “Ta không nhớ nữa, chỉ theo bản năng cảm thấy tình hình này của hắn thì phải dùng thuốc thôi.”

“Hắn bị thương rất nặng, tuy rằng miệng vết thương đã miễn cưỡng dừng chảy máu. Nhưng đợi lát nữa nếu hắn như tỉnh lại thì nhất quyết không được để hắn cử động lung tung. Bà ở đây trông chừng hắn, nếu hắn cử động thì phải giữ hắn lại.”

Hạng thị lắp bắp đáp: “Nhưng mà, ta không có sức gì cả.”

“Dù sao cũng đâu phải con ta.” Tô Lâm An nhún vai, xoay người rời đi.

Hạng thị vội vàng đứng dậy, vì nằm yên bất động trên giường trong một khoảng thời gian dài nên khi đứng dậy, suýt chút nữa bà đã ngã. Lúc này bà chống tay lên bàn, mệt nhọc hô lên: “Ngươi đi đâu vậy? Ngươi được con trai ta cứu về, ngươi phải chăm sóc cho nó.”

Tô Lâm An cười hề hề trong lòng, nói: “Đi quanh đây xem có dược thảo gì dùng được hay không.” Sau khi thuận miệng đáp lại một câu, Tô Lâm An đã ra khỏi cửa. Lúc này cả thôn đều đang nhốn nháo hoảng loạn, cũng không ai để tâm đến nàng. Ban sáng nàng đã nhìn thấy mọi người lên núi thế nào, cũng chỉ là đi thẳng ra sau để lên núi thôi.

Ngọn núi mà họ lên săn thú cũng nằm trong kết giới do dây leo tạo thành, hướng trái ngược hoàn toàn với cửa vào thôn.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, trăng còn chưa lên, khắp nơi tối tăm mờ mịt. Ngọn núi cao kia như bị bao phủ trong mây mù, nhìn từ xa giống như một con hung thú đang ẩn nấp ở đó, đem lại cho người ta một cảm giác vừa thần bí lại vừa âm u.

Nàng đụng phải thiếu niên nhà kế bên ở dưới chân núi. Trông dáng vẻ này, hẳn là sau khi cùng đường thì cậu muốn lên núi tìm chút vận may.

Thiếu niên cũng nhìn thấy Tô Lâm An, có điều cậu bé không nói gì mà cắm đầu cắm cổ đi lên núi. Sau khi đi được một đoạn, cậu bỗng lên tiếng nhắc nhở, “Trời đã tối rồi, trên núi hiểm trở. Ngươi đi cũng chẳng giết được linh thú, chỉ đâm đầu vào chỗ chết một cách vô ích thôi.”

“Ta lên núi để tìm dược thảo.” Giờ trên núi chỉ có hai người họ, Tô Lâm An cũng không giấu giếm mà nói thẳng ra.

“Ngươi là dược sư?” Thiếu niên dừng bước, hỏi với giọng kinh ngạc. Con ngươi tràn ngập tử khí của cậu đã bắt đầu tỏa sáng.

“Ta không nhớ nữa, chắc là vậy đấy?” Tô Lâm An đưa tay chỉ vào đầu mình, “Ta mất hết ký ức trước kia rồi. Có điều sau khi nhìn thấy Hạng Dục Đình bị thương, trong đầu bỗng hiện lên vài cách chữa bệnh. Có lẽ trước kia ta đã từng tiếp xúc với dược thảo.”

Nàng không mở rộng phạm vi thần thức quá lớn, tránh làm kinh động đến những con linh thú cường đại khiến cả thôn bị thương vong nghiêm trọng ở trên núi kia. Mà trong phạm vi thần thức trước mắt, nàng cũng chưa nhìn thấy bất cứ linh thảo nào. Xem ra muốn luyện dược chữa thương thì phải đi sâu vào trong núi mới được.

Đi hay không đi, đây là một vấn đề! Chủ yếu là nàng không rõ rốt cuộc thực lực của mình ở nơi đây được xếp vào mức độ nào, bởi vậy nên cẩn thận dè dặt hơn.

“Vậy ta đi với ngươi.” Trên mặt thiếu niên hơi có vẻ đấu tranh, sau đó cậu đứng bên cạnh Tô Lâm An, “Ta tên là Bàng Binh, cảnh giới Man Huyết tầng năm.”

Tô Lâm An đoán chừng, cảnh giới Mãn Huyết tầng năm chính là cảnh giới thực lực hiện giờ của cậu bé, khá giống với Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan của giới tu chân. Gần biển ý thức của cậu bé có năm đốm đỏ, vừa khéo phù hợp với tầng năm. Tô Lâm An suy luận một chút, lại hiểu biết thêm đôi phần về sinh linh ngoại vực.

Nàng hỏi: “Hung thú làm dân làng bị thương là gì vậy, thực lực thế nào, lợi hại lắm sao?”

“Nghe nói là thú Kiếm Xỉ (Răng Kiếm) cấp sáu. Nếu như có trưởng thôn đi cùng thì chắc chắn con thú Kiếm Xỉ sẽ không chiếm lợi được.” Sắc mặt Bàng Binh chợt buồn bã, cậu nói: “Giờ trưởng thôn là cường giả cảnh giới Chân Huyết duy nhất ở chỗ chúng ta.”

“Sau cảnh giới Man Huyết là cảnh giới Chân Huyết hả?” Tô Lâm An hỏi.

“Đúng vậy.” Bàng Binh lặng lẽ nhìn nàng, “Ngay cả cái này mà ngươi cũng quên, còn nhớ nổi dược thảo không vậy?”

“Có thể là thực lực của ta không ra sao, nhưng ta lại có thiên phú về mặt luyện đan luyện dược?”

Bàng Binh nhìn chân tay mảnh khảnh và dáng vẻ yếu ớt của nàng thì cũng chấp nhận cách giải thích này. Cậu nói tiếp: “Con thú Kiếm Xỉ kia cũng bị thương nặng, giờ chắc đang trốn đi rồi. Ta vốn còn định đến gần chiến trường xem thế nào.”

Tô lâm An thầm nghĩ, lá gan của Bàng Binh này lớn thật. Nơi dân làng chiến đấu vào ban ngày có không ít người chết, còn cả vài cái xác vẫn chưa kịp đưa đi. E là mùi máu tanh sẽ dẫn không ít linh thú đến. Cậu nhóc lại muốn tới đó để thử vận may, đúng là không sợ chết.

“Ta sẽ đưa ngươi vào núi trước. Nếu như thực sự không tìm thấy dược thảo gì dùng được, ta sẽ qua đó một chuyến. Ngươi tự xuống núi được không?” Bàng Binh nhìn Tô Lâm An hỏi.

Tô Lâm An gật đầu. Hai người bàn bạc xong xuôi thì xuất phát, lại đi về phía trước thêm một quãng. Tô Lâm An nhận ra ở lưng chừng núi này cũng có một kết giới, dùng một cây cổ thụ chọc trời làm ranh giới. Trên cây có treo rất nhiều giây đỏ, đang phấp phới tung bay theo gió.

“Chỉ hai người các ngươi, mà cũng muốn vào núi?” Khi Bàng Binh xuất hiện ở dưới cây cổ thụ, trên nhánh cây hiện ra một gương mặt người. Đó là một ông lão trông có nét mặt tang thương. Họ nghe thấy ông nói: “Đêm khuya nguy hiểm, đừng nên đi vào thì hơn.”

“Cổ thụ, hôm nay trong thôn có nhiều người chết lắm.” Bàng Binh rầu rĩ nói.

Mặt người trên cây kia cũng hơi nhíu mày lại, nói: “Cũng có rất nhiều thú chết.”

“Trong mắt của ông già này, người và thú chẳng có gì khác nhau.” Nó khẽ thở dài một cái, “Ta không muốn xen vào chuyện săn giết linh thú của các ngươi, tất nhiên, cũng sẽ không ngăn linh thú giết các ngươi.” Có điều khi nhìn đến Tô Lâm An, cây cổ thụ này bỗng rung lá, gương mặt người lại trở nên rõ ràng hơn. Mắt nó sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, ánh nhìn càng lúc càng rực cháy. Mũi nó còn co rúm lại như đang hít lấy một hơi thật sâu.

Tô Lâm An: “...”

Sao nhìn lão già này lại dung tục như vậy.

Rồi nàng nghe thấy cổ thụ nói: “Này tiểu cô nương, sao nhìn ngươi lại thuận mắt thế nhỉ. Ngươi vào núi làm gì vậy? Trong núi nguy hiểm lắm. Ngươi muốn gì cứ bảo ta, ta hái giúp ngươi?”

Có lẽ nàng đã được trải nghiệm đãi ngộ được vạn thú yêu thích của Tiểu Thiền năm đó, cho nên giờ yêu quái củ cải nàng đây cũng được thực vật yêu mến. Nhưng khi nàng gặp phải hai tỷ muội trong hư không vô tận kia, hình như hai ả cũng không thích nàng mấy mà. Có điều, lúc ấy câu đầu tiên của nàng là mỉa mai hai tỷ muội nhà đó, sau đó còn trấn áp và ký khế ước hà khắc nhất với hai bông hoa kia. Hình như, nàng cũng không có cơ hội biển hiện sức lôi cuốn của mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status