Ấn Công Đức

Chương 404 : Chương 404RA SÂN



“Sắp bắt đầu rồi!” Hoa linh Tường Vi đột nhiên nhắc nhở.

Tô Lâm An mở mắt, nói: “Ắt hẳn cha con Bàng gia cũng đến khu vực gần tượng đá rồi.”

Lúc trước nàng đi cùng hoa linh tới tửu lâu trong trấn, bèn để cho cha con Bàng gia ở lại đó, đến lúc diễn ra nghi thức sẽ tập hợp lại.

Chủ yếu là vì hoa linh Tường Vi không thân thiết với loài người. Theo lời nàng nói thì con người đều thối hoắc, ở bên cạnh họ là cảm thấy bực dọc. Vì thế cha con Bàng gia mới bị bỏ lại trong tửu lâu.

Có điều, tửu lâu kia rất gần tượng đá, làm nơi gặp mặt là tiện nhất.

Ngoại vực không có pháp bảo liên hệ như phù truyền âm, lại chẳng thể dùng thần thức để giao tiếp, nói chuyện toàn phải hét lên, muốn liên lạc khi ở cách xa nhau thì cực kỳ bất tiện. Có điều, bọn họ có một loại linh thực tên là Vạn Lý Linh. Trồng một gốc linh thực này bên người là có thể liên lạc với người cũng nuôi loại thực vật này cũng như đã từng trao đổi khí huyết với nhau.

Vạn Lý Linh là loại linh thực chỉ có ở thành Mẫu Đơn, hiện tại trấn Mãng Sơn còn chưa có để mua. Nghe nói nó cực kỳ đắt giá. Nếu như vẫn không tìm được đường về, Tô Lâm An cũng định ở lại đây luyện chế phù truyền âm rồi cướp mối làm ăn của thành Mẫu Đơn.

Đương nhiên, nàng vẫn muốn trở về nhà nhanh nhất có thể.

Ánh chiều tà phía xa đỏ như máu, phủ lên dãy núi liên miên một màu đỏ làm say lòng người. Khoảnh khắc mà nắng chiều chìm sâu vào khe núi, trấn Mãng Sơn yên tĩnh bỗng vỡ òa trong tiếng pháo hoa. Từng bông pháo hoa phóng lên trời cao, tô điểm những màu sắc rực rỡ lên bầu trời còn sót lại chút ánh chiều tà.

Ở trung tâm của trấn Mãng Sơn, bức tượng đá to lớn cũng hơi sáng lên, cho dù còn hơi yếu ớt nhưng đã thu hút được vô số người lại gần như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Một ảo ảnh người khổng lồ xuất hiện giữa không trung. Bóng người đó cao tới trăm trượng, phần đầu giống như đã chọc thủng trời cao. Trong tay gã xách một cây rìu lớn, tiến từng bước lại gần bức tượng đá trong trấn.

Bởi vì là ảo ảnh nên gã khổng lồ ấy không gây ra tổn thương gì đối với người hay vật ở trong trấn. Hơn nữa, những chỗ gã đi qua, những người may mắn được gã đạp phải cũng sẽ lớn tiếng hoan hô, đánh trống vang trời, giống như đã được Thần tộc ban phúc.

Ảo ảnh kia tới trước mặt tượng đá thì biến mất, nhìn giống như đã chui vào trong pho tượng, mà ánh sáng yếu ớt trên tượng đá cũng mạnh mẽ hơn. Phía dưới chân tượng đá có một người trung niên mặc áo dài trắng, trong tay cầm một dải lụa màu đỏ. Ông ta chậm rãi giơ tay ném dải lụa về phía trời cao.

Dải lụa đỏ bay lượn, treo lên trên cánh tay tượng đá. Tiếng reo hò của đám người càng lớn hơn, đinh tai nhức óc.

Tô Lâm An chưa từng được thấy nghi thức như vậy bao giờ, lúc này cũng có chút hứng thú. Nàng biết cuộc thức tỉnh chính thức vẫn chưa bắt đầu, bèn ngồi ở trên ngọn cây cao nhất nhìn, dáng vẻ đầy hào hứng.

Sau khi gã khổng lồ xách rìu đá đi qua, lại có ảo ảnh một cô gái tay cầm trường cung xuất hiện. Trên người nàng mặc áo giáp, thân hình cao lớn nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt. Sau khi xuất hiện, nàng nhảy vọt lên mấy cái, lúc chưa đáp xuống đất còn giương cung lắp tên, mũi tên ánh sáng lập tức bắn vèo ra. Sau đó, nàng ta cũng lao vào trong tượng đá, ảo ảnh cũng biến mất.

Tiếp đó là một người khổng lồ giơ tay gọi đến sấm chớp rền vang, lại có người khổng lồ dời núi cưỡi sóng mà tới. Mỗi một người khổng lồ đều phô bày bản lĩnh cao cường của mình, nhất thời toàn bộ trấn Mãng Sơn cực kỳ náo nhiệt, tràn đầy tiếng hoan hô và gào thét vì kích động.

Tô Lâm An cũng quan sát rất kỹ càng, nhưng lại không thấy người khổng lồ nắm giữ thời gian, hay là nàng để lỡ mất rồi? Hay là phép thần thông đó quá hiếm gặp, nên không có cơ hội nhìn thấy ở đây?

Biết Tô Tô mất không ít trí nhớ nên Tiểu Lục giải thích cho nàng nghe: “Đây đều là các dạng năng lực huyết mạch. Trấn Mãng Sơn là một trấn lớn, tượng đá ở đây cũng được xếp trong năm mươi tượng đá đứng đầu thành Thất Tinh.”

Hoa linh Tường Vi hời hợt liếc nhìn Tiểu Lục, chưa hề lên tiếng.

Tô Lâm An lập tức nói: “Đó là đương nhiên, đây là địa bàn của Tường Vi tỷ mà.”

Quả nhiên, khóe miệng hoa linh Tường Vi hơi cong lên. Tuy nụ cười ấy rất khẽ khàng, hơn nữa chỉ thoáng hiện rồi biến mất, nhưng vẫn bị Tô Lâm An nhìn thấy.

Khoa Đẩu Hỏa: “Trước kia Tiểu Bạch là quỷ nịnh hót, bây giờ ta mới biết, ngươi mới là cao thủ thật sự.”

Hoa linh Tường Vi nói: “Người mặc đồ trắng đứng dưới chân tượng đá là thủ trấn của trấn Mãng Sơn hiện giờ.”

Nàng chỉ tay, “Ở cách tượng đá không xa có một tòa tháp bảy tầng, bên trong có người của thành Thất Tinh. Nếu có mầm non được bọn họ coi trọng thì thành Thất Tinh sẽ đưa người đi luôn.”

Tô Lâm An đã để ý thấy ở đó có người, thực lực còn rất mạnh, đều là cảnh giới Chân Huyết trở lên, nhưng nàng không dùng thần thức quan sát tỉ mỉ mà chỉ lướt qua. Lúc này nghe hoa linh Tường Vi nói vậy, nàng bèn bảo: “Hình như người của thành Thất Tinh không quá hòa hợp.”

Mấy người trên tháp đều ngồi riêng rẽ, rõ ràng là thuộc mấy thế lực khác nhau. Hơn nữa có mấy người còn có mâu thuẫn, ít nhất thì quan hệ ngoài mặt không tốt.

“Thành Thất Tinh gồm bảy tòa thành, có cạnh tranh lẫn nhau, đương nhiên là không hòa hợp rồi.” Tiểu Lục nói chen vào.

Tô Lâm An: “...”

Nói thật thì nàng vẫn cho rằng, thành Thất Tinh là một tòa thành, ai mà biết được nó là bảy tòa thành cơ chứ.

Ví dụ, Tiểu Lục và hoa Tường Vi đều thuộc thành Kim Đồng. Mà gọi là thành Kim Đồng bởi vì linh mộc bảo vệ của thành đó là Kim Đồng Mộc. Tiểu Lục và hoa Tường Vi đều là linh thực dưới trướng Kim Đồng Mộc, mỗi người đều trấn giữ một phương.

Thành Thiên Trúc, linh mộc bảo vệ là trúc Bích Ngọc. Ngoài ra còn có thành Liên, thành Mai, thành Vân Tùng, thành Hồng Phong và thành Mẫu Đơn. Trong đó thành Mẫu Đơn có thực lực mạnh nhất. Lần này, trong những người tới trấn Mãng Sơn không có võ giả của thành Mẫu Đơn.

Tô Lâm An vẫn luôn gọi người ở đây là tu sĩ, nhưng nghe cách nói của đám hoa Tường Vi thì bọn họ hay tự xưng là võ giả hoặc chiến sĩ. Nàng ghi nhớ trong lòng, sau này cũng sẽ không sai lầm nữa.

“Sao thành Kim Đồng lại cho phép thế lực của thành trì khác tới tuyển chọn mầm non?”

“Đây đều là quy định của thành Thất Tinh. Chúng ta cũng được phép tới các thành khác chọn người, chỉ cần người được chọn đồng ý đi theo chúng ta.” Hoa Tường Vi thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Thực lực của thành Kim Đồng chúng ta nằm trong ba thành đứng đầu của thành Thất Tinh, những thế lực khác muốn tới ‘đào’ người, cũng không dễ như vậy.”

Bọn họ ở đây nói chuyện phiếm, nghi thức bên kia vẫn đang tiếp tục cử hành. Đêm đã khuya, tượng đá trong trấn ngày càng sáng hơn, đứng sừng sững ở đó, tỏa sáng vạn trượng, tạo một cảm giác uy hiếp vô hình, khiến tiếng huyên náo trong trấn dần dần biến mất, thay vào đó là tiếng trống trận. Có mấy trăm người để mình trần đồng thời gióng trống, đẩy bầu không khí lên tới cao trào, khiến mọi người đều sôi trào nhiệt huyết.

Đợi đến khi dải lụa đỏ cuối cùng trong tay thủ trấn bay lên trời cao rồi rơi xuống cánh tay tượng đá, ông ta giơ tay lên ra dấu im lặng thì tiếng trống đột nhiên im bặt.

Tô Lâm An để ý thấy hoa linh Tường Vi cười khẽ một cái, tay nâng lên, biến thành vô số cánh hoa bay ra ngoài. Chỉ trong chớp mắt, những cánh hoa tường vi lượn vòng trên vùng trời của trấn Mãng Sơn, lơ lửng mà không rơi xuống, giống như vô số con bướm bay dập dờn.

Ngay sau đó có rất nhiều dây leo và nhánh hoa không ngừng bò lên trên tường rào của trấn, bao bọc lấy toàn bộ trấn. Vô số dây leo kết lại thành một chiếc lồng hoa hình cầu. Cánh hoa của hoa linh Tường Vi bỗng tụ lại bên trên lồng hoa, tạo thành một gương mặt người.

Nàng chậm rãi lên tiếng: “Giờ lành đã tới.”

Tiểu Lục nói với vẻ mặt say mê: “Ta cũng muốn lợi hại như Tường Vi tỷ, có thể chủ trì một nghi thức cúng tế quy mô lớn như vậy.”

Tô Lâm An đang muốn nói ngươi nhất định có thể, bỗng nhiên nghĩ tới năng lực một lời thành sấm của bản thân thì lại yên lặng không nói. Nàng cũng muốn đi xem tượng đá thức tỉnh, nên giữ cho trạng thái tinh thần sung sức thì hơn.

Cũng vào lúc này, đoàn người thôn Cổ Mộc khó khăn lắm mới chạy tới nơi. Lúc nhìn thấy cảnh tượng ở trấn Mãng Sơn, dường như nỗi mệt mỏi khắp toàn thân đã được thổi bay, mọi người đều nở nụ cười.

Cuối cùng cũng kịp!

Hiện tại cuộc thức tỉnh còn chưa bắt đầu, không biết ai sẽ là người đầu tiên.

Lúc bọn họ đi vào cửa trấn thì không bị ai gây khó dễ cả, hoa linh Tường Vi mở luôn một khung cửa ra để bọn họ đi vào. Những người khác đương nhiên cũng không ngăn cản, còn có một võ giả dẫn người của thôn Cổ Mộc tới trước tượng đá.

Tuy nói giờ lành đã tới, nhưng thủ trấn của trấn Mãng Sơn còn nói một vài lời xã giao khích lệ tinh thần vân vân, vì thế còn khoảng một hai khắc nữa mới thực sự tới lúc xếp hàng đi lên thức tỉnh.

Trong lúc thủ trấn nói chuyện, con gái ông ta là Mộc Tường Vi cũng mặc giáp lưới đứng bên cạnh. Trên người nàng ta lấp lóe ánh vàng, không hề thô tục mà ngược lại trông cả người tinh thần phấn chấn, tư thế oai hùng.

Nàng ta đã đạt cảnh giới Chân Huyết từ lâu, sau khi thức tỉnh cũng đã gia nhập Đồng Mộc Quân - thế lực lớn nhất thành Kim Đồng dưới quyền của phủ thành chủ. Lần này nàng ta trở về cũng là có ý muốn chiêu mộ người mới cho Đồng Mộc Quân. Nàng ta vốn là con gái của thủ trấn, ra mặt là thích hợp nhất.

Sau khi thủ trấn phát biểu xong, Mộc Tường Vi bèn tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ với mọi người bên dưới rồi cất cao giọng: “Đồng Mộc Quân của thành Kim Đồng, hoan nghênh chiến sĩ khí huyết thức tỉnh thành công gia nhập!”

Nàng ta vừa dứt lời thì tiếng trồng nổi lên dồn dập, không ít người vỗ tay khen hay, tăng mạnh thanh thế cho Đồng Mộc Quân.

Đợi đến khi thấy đã sát giờ, thủ trấn mới nói: “Bây giờ, bắt đầu thức tỉnh. Người đầu tiên là...”

Ông ta cầm một danh sách, còn chưa bắt đầu điểm danh thì đã nghe thấy hoa Tường Vi trên không trung gọi: “Tô Tô, tới đây.”

Cánh hoa tụ lại thành một cây cầu trên không trung, nối thẳng tới cái cây cao nhất ngoài trấn.

Tô Lâm An cất kỹ gà con, vuốt lại tóc mai rồi nhẹ nhàng cất bước, đi trên cây cầu được xếp từ cánh hoa. Da nàng trắng như tuyết, thân hình mảnh dẻ. Rõ ràng đây là dáng vẻ mà võ giả ngoại vực ghét bỏ nhất, nhưng lúc này nàng xuất hiện trên trời cao, trăng tròn tỏa sáng, giống như nàng bước ra từ trăng, đạp hoa mà tới, ngược lại khiến không ít người ngẩn ngơ cảm thấy giống như tiên nữ hạ phàm, hút lấy hồn người.

Đáng tiếc nàng càng tới gần thì nỗi thất vọng của họ càng rõ ràng. Đợi tới khi nàng bước tới nơi, còn thấp hơn hơn hẳn một cái đầu so với mọi người thì cảm xúc trong lòng bọn họ càng thêm phức tạp.

Vẫn là một đứa trẻ sao...

Có phải khi còn nhỏ bị bệnh nên không lớn được? Chẳng có tí dáng vẻ phụ nữ gì cả.

Nhóc lùn...

Thậm chí có người nói: “Quá gầy quá nhỏ, ‘ngủ’ cũng không đã!”

Nghe những lời xì xào bàn tán này, Tô Lâm An: “...”

Vốn dĩ nàng rất vừa lòng với cách ra sân này, tự cho rằng trông sẽ rất đẹp, ấy vậy mà...

Hờ hờ, trong lòng nàng đang có mười nghìn câu đậu má muốn chửi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status