Ấn Công Đức

Chương 414 : Chương 414RA TAY



Chương 414RA TAY

Người cha mất tích nhiều năm của Hạng Dục Đình chưa hề chết mà vẫn luôn sống ở ngoài phạm vi che chở của linh mộc bảo vệ.

Ông ta vẫn còn sống, nhưng đã bị trùng Huyết Duyên thao túng, trở thành một chiến sĩ khí huyết sa đọa như người khác vẫn kể? Hiện giờ ông ta xuất hiện ở nơi đây, còn nhắm thẳng vào nàng thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, cái chết của Hạng thị!

Ngày đó, sau khi Hạng Dục Đình rời thôn để chôn mẹ xong cũng không hề quay trở lại, hơn nữa còn đi sâu vào trong cấm vực. Cho nên sau khi hắn gặp lại cha mình, cha hắn đã biết được nguyên cớ vì sao Hạng thị chết, bởi vậy nên giận cá chém thớt sang nàng?

Nói như vậy, võ sĩ khí huyết đã sa đọa vẫn có phản ứng với những chuyện trước kia. Sau khi bị trùng Huyết Duyên khống chế, bọn họ cũng không mất tự chủ hoàn toàn, trở thành quái vật chỉ biết đến giết chóc.

Ít nhất thì Hạng Vũ Ninh này không như vậy.

Ông ta vẫn còn lý trí. Mục tiêu của ông ta hiện giờ chỉ là nàng!

Hơn nữa, ông ta còn ép những người khác phải từ bỏ nàng. Nếu thực sự như vậy, một người đang sục sôi ý chí muốn tới thành Kim Đồng để thi triển tài năng lại bị bạn đồng hành vứt bỏ, từ chín tầng mây rơi thẳng xuống vực sâu vạn dặm. Tâm lý chỉ cần hơi yếu ớt chút, e rằng lúc này tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ.

Tô Lâm An âm thầm phỏng đoán sự chênh lệch về thực lực giữa mình và đối phương.

Hiện giờ nàng chỉ mới tiếp xúc được với cảnh giới Chân Huyết, con hung thú bị nàng đánh chết lần trước cũng là cảnh giới Chân Huyết. Còn nếu là cảnh giới Thuần Huyết, thực lực chắc chắn sẽ khủng bố hơn nhiều, phần thắng của nàng không hề lớn.

Thế nhưng, chuyện bị trùng Huyết Duyên lây nhiễm thì nàng lại chẳng sợ.

Nàng không có cơ thể máu thịt thật sự, cơ thể này của nàng chính là Yên La bạch ngọc, được coi là linh thực. Nàng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện trùng Huyết Duyên có thể ký sinh lên linh thực!

So sánh với những người khác, nàng an toàn hơn rất nhiều.

Nếu tách ra rồi chạy, tốc độ của nàng không hề chậm hơn lính giáp đồng. Cho dù không phải là đối thủ của gã to con kia, nhưng nếu chạy trốn thì nàng vẫn khá chắc chắn.

Đương lúc nàng suy tư, gã khổng lồ kia lại mở miệng, “Cho các ngươi suy nghĩ trong ba nhịp thở.”

“Giao nộp nàng ta ra, hoặc là...” Ông ta cười khằng khặc quái dị, “Mọi người cùng chết!”

Nhất thời, Tô Lâm An nhìn thấy có rất nhiều gương mặt biến hóa khó lường.

Vẻ mặt của họ khác nhau, nhưng từng ánh mắt đều ghim chặt lên người nàng.

Không một ai lên tiếng. Chưa kể, hiện giờ người đầu tiên phá tan sự tĩnh lặng này sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với phán đoán tiếp theo của họ.

Trên mặt Tô Lâm An không có biểu cảm gì, trong lòng nàng cũng chẳng có quá nhiều áp lực, trái lại nàng còn đẩy mở hẳn cánh cửa đang khép hờ kia ra, khiến nó kêu két một tiếng.

Tiếng động ấy vốn không quá lớn, nhưng giữa bầu không khí căng thẳng này, dường như nó đã đã xé toạc ra một lỗ hổng trong không gian tĩnh mịch. Bàng Kiện sực tỉnh lại, môi run rẩy mấp máy. Ông nhìn con trai mình rồi lại nhìn Tô Lâm An, nhắm chặt mắt, rồi lại mở bừng ra, nói: “Ta muốn cùng đi với ngài!”

“Ta và Hạng Vũ Ninh còn có chút giao tình, để ta thử xem có thể thuyết phục được ông ta hay không.” Nói ra lời này, nhưng chính ông cũng chẳng có chút tự tin nào. Thuyết phục một tu sĩ khí huyết đã sa đọa mà chỉ dựa vào chút giao tình vào mấy năm trước? Đúng là mơ mộng hão huyền.

Thế nhưng, ông có thể nhảy vào chỗ chết cùng Tô Tô, các con của ông thì còn quá nhỏ.

Con trai cả mang huyết mạch Bích Lam, còn có tiền đồ tốt đẹp phía trước...

Con trai út còn bé như vậy, lại vừa mới mất mẹ.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Bàng Kiện đã đỏ ửng. Ông không dám nhìn Tô Lâm An nhưng vẫn nói: “Ta nhất định sẽ liều chết bảo vệ ngài.”

Thế nhưng Bàng Binh lại lạnh mặt, gằn từng chữ: “Chủ nhân ở đâu, ta sẽ ở đó.”

Khi cậu nói những lời này thì không nhìn vào bất cứ ai, tầm mắt xuyên qua ô cửa sổ, găm chặt vào gã khổng lồ mắt đỏ bên ngoài.

Kiều Nhất Miêu đeo rìu trên lưng, lưỡi rìu ngang với búi tóc của nàng ta. Hai tay nàng ta ôm lấy đứa bé sơ sinh, dáng vẻ đầy lúng túng, lúc này nghe thấy lời của Bàng Binh thì trong lòng hơi dao động.

Chủ nhân ở đâu, ta sẽ ở đó?

Nàng ta cũng là tùy tùng của Bàng Binh, đã từng lập lời thề với tượng thần rằng sẽ đi theo cậu nhóc. Mà giờ, nhanh như vậy nàng ta đã phải thực hiện lời hứa sinh tử này hay sao...

Nàng ta không cam lòng.

Nàng ta chỉ muốn ở bên cạnh Bàng Binh, tận dụng cơ hội để cảm nhận sức mạnh khí huyết của huyết mạch Bích Lam, ai ngờ còn chưa nhận được lợi ích gì đã phải đánh cược cả mạng sống! Nàng ta không sợ chết, chẳng qua...

Nàng ta sợ sau khi bị trùng Huyết Duyên lây nhiễm sẽ mất sạch thần trí, muốn chết cũng chẳng xong, trở thành một công cụ của trùng Huyết Duyên hoặc võ giả sa đọa, chĩa mũi đao vào tất cả những người đã từng là đồng đội.

Nàng ta nên lựa chọn thế nào đây!

Vào đúng lúc này, một tiếng quát đầy khí thế phá vỡ sự yên tĩnh, “Sứ mệnh của Đồng Mộc Quân chúng ta là gì? Giết sạch tất cả võ giả sa đọa trong thiên hạ, thà rằng chết trận chứ tuyệt không lùi bước, càng không thể vì bo bo giữ mạng mà vứt bỏ chiến hữu!”

Những người mà Mộc Tường Vi đưa theo lần này đều là lính dưới trướng của nàng ta, còn lại chính là mấy võ giả vừa thức tỉnh mới được thu nạp. Trừ Tô Lâm An và Bàng Binh ra, còn có mười lăm người mới gia nhập vào Đồng Mộc Quân. Hiện giờ đám người đang tỏ ra kinh hoảng luống cuống chính là nhóm này.

Nghe thấy lời của Mộc Tường Vi, sắc mặt các binh lính đều không có gì thay đổi. Có mấy người lấy một thứ màu đen sì giống như một đoạn rễ cây ra, cầm chắc trong tay. Tuy Tô Lâm An đã để ý thấy nhưng giờ nàng chẳng hề biết họ có ý gì.

Mà trong nhóm người mới kia, lập tức có người sắc mặt tái nhợt, cả người mềm oặt ngã bệt xuống đất, đồng thời khóc lên: “Không, ta không muốn chết!” Hắn có người thân trong Đồng Mộc Quân, biết thứ đó là một loại thuốc mà Đồng Mộc Quân mới nghiên cứu ra dạo gần đây.

Ăn nó trước khi chết, nhục thân sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn rồi biến thành nước, như vậy thì sẽ không bị trùng Huyết Duyên ký sinh và lợi dụng.

Bởi vậy, khi nhìn thấy đoạn rễ cây đen sì kia là người nọ biết ngay, có lẽ họ chẳng thể sống nổi. Vừa nghĩ đến đây, mặt hắn tái mét, cả người run rẩy, miệng kêu khóc thảm thiết.

Nhưng lúc này, chẳng một ai để ý đến hắn.

“Chiến!” Sau khi Mộc Tường Vi quát lên một tiếng, bộ giáp vàng kim trên người bỗng lóe sáng chói mắt. Tiếp sau đó, bóng người nàng ta loáng cái đã xông thẳng ra khỏi lính giáp đồng, ngoài ra còn có sáu luồng sáng vàng khác lao ra ngoài cùng nàng. Mấy người này đều là chiến sĩ có giáp lưới. Tuy rằng sáu bộ giáp lưới kia không cao cấp như của nàng ta nhưng cũng có sức phòng ngự rất mạnh. Chỉ cần giáp lưới không bị rách, không gặp phải trùng Huyết Duyên cao cấp thì họ sẽ không bị ký sinh!

Mấy người họ vẫn có đủ sức lực để đánh một trận, Mộc Tường Vi định dốc hết sức lực cản gã võ giả khí huyết sa đọa ngoài kia lại, để những người không có năng lực chiến đấu khác có cơ hội bỏ trốn.

Vừa ra ngoài, cơ thể Mộc Tường Vi bỗng biến lớn, bộ giáp lưới trên người vẫn bao lấy toàn thân, đảm bảo tác dụng phòng ngự.

Mỗi tay nàng ta cầm một thanh đại đao, cùng tấn công về phía dây xích và xúc tu của con rối xác kia. Muốn cho những người khác thoát thân một cách thuận lợi, nhất định phải khiến lính giáp đồng thoát khỏi sự trói buộc.

Những binh lính khác cũng làm như vậy. Mục tiêu của họ đều rất thống nhất, đó chính là khiến cho lính giáp đồng khôi phục lại khả năng hành động.

“Nếu như các ngươi đều muốn chết, vậy ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện!” Hạng Vũ Ninh nói với giọng lạnh lùng.

Giọng của ông ta vốn đã khàn đặc, lúc này quát ra câu đó thì giọng nói như bị xé rách, dáng vẻ càng điên cuồng hơn, có cảm giác dường như ông ta từng phải chịu kích thích tương tự.

Tô Lâm An núp ở cổ lính giáp đồng, nàng đang quan sát cái móc sắt kia. Khi đám người Mộc Tường Vi xông ra chiếu rọi một vùng chói sáng, nàng cũng lặng lẽ lẩn ra ngoài, đồng thời núp ở chỗ này.

Người ngoại vực không giỏi dùng thần thức, chỉ cần nàng không chủ động giải phóng thì quanh thân sẽ không có chút sức mạnh khí huyết nào, cũng không ai nhìn ra được tu vi của nàng. Bởi lẽ đó, lúc này nàng có ra ngoài cũng không bị người ở ngoài phát hiện.

Suy cho cùng, thật ra nàng là một củ cải, giờ dán vào sau cổ lính giáp đồng thì chẳng khác gì một chiếc lá cây đang dính lên người nó.

Chặt đứt pháp bảo này, lính giáp đồng mới có thể khôi phục lại tự do. Hơn nữa nó không thể vùng vẫy quá mạnh, bởi hiện giờ cổ nó đã bị móc lại, chỉ cần sơ sẩy là sẽ bị hỏng ngay. Nói cách khác, nàng nhất định phải thành công ngay trong một đòn!

Cũng may, trình độ luyện khí của họ chẳng ra sao cả, cái móc sắt này cùng lắm cũng chỉ là linh bảo thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status