Ấn Công Đức

Chương 415 : Chương 415CHIẾN ĐẤU



Thấy Hạng Vũ Ninh sắp tấn công, thần hồn Tô Lâm An khẽ động, thần thức quát lên: “Ra tay!”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ta đây là ra miệng nhé!”

Nói thì nói, nhưng khả năng làm việc của Khoa Đẩu Hỏa vẫn cực kỳ nhanh, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cái móc sắt khiến nó bị nung chảy ngay lập tức. Thấy móc sắt đã biến mất, ngọn lửa còn nhanh chóng lan ra theo sợi xích sắt, Hạng Vũ Ninh bèn giật mạnh sợi dây xích. Sau khi sợi xích căng ra thì biến ngay thành một cây côn dài, hơn nữa sức mạnh khí huyết còn trào ra, xuôi theo cây côn sắt chọc vào ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện kia.

Khoa Đẩu Hỏa thấy tình hình không ổn thì trốn ngay lập tức. Giờ bản lĩnh chạy trốn của nó cực kỳ điêu luyện. Nó bay ngay về biển ý thức của Tô Lâm An, lại còn chui vèo xuống tận dưới đáy ấn Công Đức, quyết làm một con rùa rụt cổ.

Ngọn lửa biến mất tăm nhưng uy lực trong một côn của Hạng Vũ Ninh không hề giảm. Thực lực của ông ta mạnh hơn tất cả mọi người trong nhóm Đồng Mộc Quân, lúc này, cho dù là mấy người có giáp lưới cũng không thể chặn nổi đòn này.

May mắn không chết thì chắc chắn lớp phòng ngự cũng bị hư hỏng, cơ thể bị thương nặng. Tới lúc đó trùng Huyết Duyên xâm nhập, bọn họ hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ sợ ngay sau đó thần thức sẽ bị mất kiểm soát rồi quay lại tấn công người mình.

Nhưng nếu không chặn lại, cây côn sắt kia sẽ đâm thẳng vào lính giáp đồng. Lúc ấy, những người mới ở trong đó sẽ trở thành cá nằm trên thớt, không có chút sức phản kháng nào.

“Cản lại!” Mộc Tường Vi và hai người bên cạnh đồng loạt ra tay, xếp theo đội hình tam giác để thi triển đòn tấn công, muốn cản lại côn đó. Thế nhưng, họ chợt thấy một luồng sáng trắng bỗng xuất hiện, còn nhanh hơn phản ứng của cả ba người họ!

“Thì Quang Giảm Hoãn!” Côn sắt kia tới quá nhanh, hơn nữa nàng còn phải biến lớn mới có thể cản lại đòn này, việc ấy cần phải có thời gian. Bởi vậy, ban đầu Tô Lâm An thi triển ngay phép giảm tốc thời gian. Tuy rằng uy lực của nó vô cùng yếu, nhưng chung quy vẫn có thể kéo dài thời gian ra đòn của ông ta!

Đòn bạo phát của côn sắt bị hoãn lại trong thoáng chốc, cơ thể Tô Lâm An lập tức vươn cao. Cũng vào lúc ấy, nàng đánh thẳng ra một quyền, nắm đấm lóe lên một chớp ánh kim, uỳnh một tiếng nện vào cây côn sắt kia.

Dưới sự va chạm mãnh liệt, Tô Lâm An cảm thấy tay đã tê rần, còn cây côn sắt kia thì gãy đứt từng khúc một. Cây côn vốn thẳng băng lại biến thành sợi xích sắt, chỉ còn lại một đoạn ngắn được Hạng Vũ Ninh cầm chặt.

Ông ta vung vẩy đoạn xích sắt kia, hít sâu một hơi rồi nói: “Không có máu.”

Vừa rồi ông ta đâm một côn ra, không hiểu vì sao tốc độ lại chậm hơn trước một chốc, cứ như tay bị run lên. Nhưng chỉ chút sai lệch này cũng không thể thay đổi được điều gì, uy lực của một côn đó không hề bởi vậy mà yếu đi.

Đón đỡ trực diện một côn này của ông ta, thế mà người phụ nữ kia lại không hề đổ máu.

Tay của nàng ta còn chẳng thấy có một vết thương nhỏ nào!

Thế này...

Thực lực nhục thân phải mạnh đến cỡ nào đây.

Ánh mắt Hạng Vũ Ninh trở nên chăm chú, đầy nghiền ngẫm khi nhìn về phía Tô Lâm An.

Sau khi Tô Lâm An phá bỏ móc sắt, đám người Mộc Tường Vi phản ứng không hề chậm, nhanh chóng phá giải những trói buộc khác trên người lính giáp đồng. Bên trong lính giáp đồng vẫn còn có không ít chiến sĩ khí huyết, lúc này lính giáp đồng vừa được giải phóng thì lập tức ngoi lên mặt biển. Mục tiêu chính của Hạng Vũ Ninh là Tô Lâm An, bởi vậy, lúc này ông ta không trực tiếp đi ngăn cản mà bùng nổ khí huyết quanh người, quấy cho nước biển cuộn trào. Hơi máu tanh chậm rãi tỏa rộng trong biển, nhuộm cả vùng biển này thành màu đỏ nhạt.

“Muốn chạy sao? Chẳng tên nào chạy thoát nổi đâu!” Ông ta cười lạnh trong lòng. Trước đó, chẳng qua là ông ta không muốn để lộ quá nhiều hơi thở của mình, tránh dẫn nhiều kẻ địch tới hơn. Mà giờ, chắc chắn ông ta phải ra tay.

Áp lực trong nước tăng lên, từ trên người lính giáp đồng đang liều mạng bơi cũng phát ra tiếng răng rắc, giống như bị nước biển đè ép.

Tô Lâm An thấy tình hình không ổn thì lập tức chủ động ra tay, biến quyền thành chưởng. Một chưởng đập ra mạnh mẽ như dời núi lấp biển, khiến hơi máu tanh đang lan ra bị ép lui lại, cho lính giáp đồng cơ hội lấy hơi.

Khi một chưởng này được đánh ra, có mấy đốm trắng nhỏ bám theo sóng biển ập tới quanh người nàng. Một con trong số đó còn muốn chui vào từ đôi mắt đang mở to của nàng. Mộc Tường Vi hoảng hốt hô lên: “Cẩn thận!”

Dù gì bọn họ cũng có giáp lưới được đặc chế, còn pháp bảo phòng ngự trên người Tô Tô thì ngoài cái đẹp mã ra thì chẳng có chút khả năng bảo vệ nào. Hơn nữa, đầu, bàn tay và bắp chân nàng còn lộ ra ngoài, cơ thể không được che kín hoàn toàn. Mà trùng Huyết Duyên kia một khi nắm được cơ hội thì sẽ chui vào cơ thể nàng ngay.

Nhưng điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ là, đám trùng Huyết Duyên kia lại dừng cách nàng cả một tấc, không tiếp tục lại gần nữa.

Hai con trong số đó đập cánh vù vù, nào ngờ sau khi lượn hai vòng đã bỏ Tô Lâm An lại, xông về phía đám người Mộc Tường Vi. Biến cố này khiến cho mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, đến ngay cả Hạng Vũ Ninh cũng ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ, trên người ngươi có cành của linh mộc bảo vệ!”

“Quả là được coi trọng.”

“Vậy thì hôm nay, ta càng không thể để ngươi chạy được!” Ông ta vỗ mạnh một cái, khí huyết quanh người lập tức ngưng kết lại thành lưới, hòa lẫn cùng với nước biển, hệt như một quả cầu nước khổng lồ đè thẳng xuống đầu Tô Lâm An.

Năng lực thiên phú trong huyết mạch của ông ta chính là điều khiển nước. Khi ở trong nước, sức chiến đấu của ông sẽ mạnh hơn. Chẳng trách ông ta lại chọn cách lôi lính giáp đồng xuống đáy biển rồi mới tấn công!

Quả cầu nước xoay tròn cực nhanh, đập thẳng về phía Tô Lâm An. Nàng không dám chống chọi chính diện mà thi triển Nhiễu Chỉ Nhu, khó khăn lắm mới đỡ được quả cầu nước. Lòng bàn tay nàng dán vào quả cầu nước múa may chuyển động để hóa giải một phần sức mạnh. Thế nhưng quả cầu nước xoay chuyển như một vòng xoáy, sức tấn công cực kỳ tập trung, tạo ra áp lực lớn hơn vừa rồi vô số lần. Tuy rằng cơ thể củ cải cứng cáp này của nàng không bị thương, nhưng vẫn cảm thấy hơi trầy trật.

Đối với nàng của hiện giờ mà nói, sự chênh lệch về cảnh giới cũng là một cái hào rộng khó mà vượt qua.

Cảnh giới Thuần Huyết mạnh hơn cảnh giới Chân Huyết quá nhiều!

Tay trái của Tô Lâm An vỗ lên cánh tay phải của mình, mạnh mẽ đẩy quả cầu nước về phía trước. Đây là chiêu mượn lực đỡ lực của Nhiễu Chỉ Nhu. Mặc dù nàng đã có thể thi triển nó cực kỳ trôi chảy, nhưng vào lúc này cũng chỉ đẩy quả cầu kia ra ngoài được vài tấc, không hề gây ra được chút tổn hại gì cho Hạng Vũ Ninh.

Trong khi tấn công, Tô Lâm An cũng ném mấy viên linh thạch và đá thường không bắt mắt ra xung quanh, dùng đạo cụ đơn giản nhất, tốc độ nhanh nhất để bố trí một ảo trận cực kỳ đơn giản. Nếu như ông ta có chút ý thức của chính mình, có lẽ ảo trận sẽ có đôi phần tác dụng.

Chỉ cần, để cho người của thành Kim Đồng chạy trước là được.

Hạng Vũ Ninh thấy một đòn đánh ra không trúng, cơn giận lại càng dâng cao, tóc tai dựng đứng như một con sư tử đang nổi điên. Sau khi ông ta gầm lên một tiếng, vô số cầu nước to lớn tuôn trào từ bên cạnh ông ta, xông ra khắp bốn phương tám hướng. Tuy rằng chúng không to bằng quả cầu trước đó, nhưng số lượng lại cực nhiều, hơn nữa không chỉ tấn công vào mình Tô Lâm An.

Một võ sĩ mặc giáp lưới không kịp né đi, sau khi bị một quả cầu to bằng nắm đấm đánh trúng thì giáp lưới trên người mau chóng xuất hiện vết nứt, màu vàng kim bỗng tối đi.

Mấy con côn trùng nhanh chóng bay đến bên cạnh người đó, thoáng cái đã bám vào giáp lưới, còn ánh sáng trên giáp lưới thì tối đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ đợi ánh sáng hoàn toàn biến mất, đám côn trùng kia sẽ phá mở được lớp phòng ngự rồi chui vào cơ thể người đó, ký sinh hoàn toàn.

Võ giả khí huyết kia đã chuẩn bị rễ cây từ sớm.

Hắn giấu nó ở ngay trong phần đầu của giáp lưới, có thể dễ dàng cắn được!

Thấy giáp lưới sắp bị phá nát, đôi mắt hắn đỏ bừng, miệng mở ra đang định cắn lấy đoạn rễ kia thì cơ thể chợt bị đụng mạnh một cái, bay ngược ra ngoài. Chỉ thấy mỗi tay Tô Lâm An cầm một con trùng, đồng thời nói: “Ta dẫn ông ta ra xa. Các ngươi còn không chạy mau!”

Những người này không hề chọn giao nộp nàng ra rồi tự bỏ trốn, lúc này, nàng nhất định phải dốc hết sức để nghĩ cách giúp họ thoát thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status