Ấn Công Đức

Chương 430 : Chương 430NHÂN TÀI



Ba ngày sau, võ giả thành Kim Đồng chuẩn bị lên đường đến thành Mẫu Đơn, tham gia cuộc đấu giành quyền vào bí cảnh.

Đại tổng quản Kim Bích Huy của phủ thành chủ tự mình dẫn đội, tướng lĩnh Đồng Mộc Quân - Khoáng Dã, đường chủ Linh Mộc Đường - Liễu Diệp Thanh, trưởng lão Lý Ngọc đi cùng, đảm bảo sự an toàn dọc đường.

Giao hẹn giữa trưa sẽ xuất phát, nhưng đã sắp đến giờ mà còn một võ giả tham gia tranh tài vẫn chưa tới.

Kim Bích Huy là võ giả có tu vi cao nhất ở đây, thực lực Thuần Huyết hậu kỳ. Nhìn qua thì gã chỉ là một tên mập mặt mũi hiền lành, có vẻ là người rất dễ nói chuyện. Gã vẫn luôn nói chuyện phiếm với người khác, nhưng khi vừa tới giờ, nụ cười trên mặt gã biến mất. Gã thờ ơ liếc nhìn đám người phía dưới, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Ngọc, khóe miệng nhếch lên: “Lý Ngọc, đồ đệ của ngươi đâu?”

Nụ cười lúc trước rất hiền hòa.

Còn nụ cười lúc này lại khiến người khác sợ hãi.

Mắt gã lóe sáng, ánh nhìn như có thể hóa thành thực chất, khiến Lý Ngọc cúi đầu không dám đối mặt, dáng người cũng giống như bị ép cho cong xuống mấy phần.

Lý Ngọc thấp thỏm trả lời: “Ta liên lạc với tên đồ đệ tệ hại ấy ngay!”

Thời khắc quan trọng thế này mà còn dám đến muộn!

Lý Ngọc lấy Vạn Lý Linh ra. Sau khi tiếng chuông vang lên thì sắc mặt bà ta thay đổi liên tục, cuối cùng tức giận bóp nát Vạn Lý Linh, rồi mới dè dặt nói: “Phi Vãn đã theo người thuộc hoàng thành rời khỏi đây trước.”

Kim Bích Huy cười mấy tiếng, “Xem ra Dụ Phi Vãn một lòng muốn tiến vào hoàng thành đây mà. Nếu vậy thì đừng chiếm suất của thành Kim Đồng chúng ta.”

Gã quay đầu trao đổi mấy câu với Khoáng Dã và Liễu Diệp Thanh đứng phía sau, sau đó Liễu Diệp Thanh lấy Vạn Lý Linh ra. Chỉ một lát sau, có một người bước nhanh tới, hành lễ với bọn họ một cách kính cẩn.

Tô Lâm An đã từng gặp người này. Trước giờ người này vẫn luôn không hòa hợp với Dụ Phi Vãn. Lúc trước, khi Dụ Phi Vãn muốn cướp Cửu Thiên Hỏa Diên, Hồ Bẩm Thiên này còn ra mặt nói giúp nàng mấy câu.

Ba mươi người trong danh sách, hầu như đều là võ giả của Đồng Mộc Quân. Dược sư của Linh Mộc Đường không giỏi chiến đấu, vốn tính cả Tô Lâm An cũng chỉ có ba người được chọn. Hồ Bẩm Thiên bị Dụ Phi Vãn chèn ép nên cũng không nằm trong danh sách. Nếu không phải bởi vì Dụ Phi Vãn không tuân thủ quy định trong quân, tự ý rời đi trước nên mất tư cách thì Hồ Bẩm Thiên cũng sẽ không có cơ hội. Sau khi gã biết được tin này thì mặt mày lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng gã lại muốn tỏ ra điềm tĩnh nên cố gắng kiềm chế lại. Đợi đến khi tiến vào đội ngũ, nhóm người của đại tổng quản đã tiến vào pháp bảo phi hành rồi, rốt cuộc gã không nhịn được nữa mà cười lớn, còn đưa tay định vỗ lưng Tô Lâm An. Nhưng gã vừa giơ tay ra thì đã bị người khác chặn lại, không vỗ trúng vai Tô Lâm An mà vỗ phải cái người đột nhiên xuất hiện kia.

Lần này Bàng Binh và Kiều Nhất Miêu cũng được chọn. Cậu mang huyết mạch Bích Lam, nửa năm nay tiến bộ thần tốc, thực lực tăng lên cực kỳ nhanh, rõ ràng tuổi tác không lớn nhưng cơ thể vừa cao lớn vừa cường tráng, trông hệt như một tòa tháp sắt.

Kiều Nhất Miêu thì vẫn nhỏ nhắn như trước, nhưng rìu của nàng ta còn cao hơn cả thân người, lúc nàng ta nghiêm mặt đứng đó thì chẳng ai dám lại gần. Có lẽ trong khoảng thời gian này, nàng ta đã dùng thực lực để chứng minh bản thân, bởi vậy chiếm được địa vị khá cao trong nhóm võ giả được tuyển chọn của Đồng Mộc Quân lần này.

Vì thế Tô Lâm An đã có thêm hai vị tả hữu hộ pháp, người bình thường không thể tới gần nàng.

“Huynh đệ mạnh đấy.” Hồ Bẩm Thiên ôm quyền cười ha ha rồi nói, “Tại hạ Hồ Bẩm Thiên, không biết đại danh của huynh đệ là?”

“Bàng Binh.” Cậu dừng một chút rồi đưa tay về phía Tô Lâm An, giới thiệu tiếp: “Chủ nhân của ta.”

Kiều Nhất Miêu đứng bên kia thấy mí mắt mình co giật.

Quả nhiên Bàng Binh quay sang nhìn nàng ta rồi nói, “Người hầu của ta.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nhất Miêu đỏ bừng, chân mày nhíu chặt, quay đầu nhìn về hướng khác. Nàng ta biết Bàng Binh không có ác ý, cậu rất thản nhiên đối với việc bản thân là người hầu của Tô Tô, còn cảm thấy rất tự hào cho nên mới như vậy.

Nhưng nàng ta không giống cậu, bị người khác giới thiệu như thế thì trong lòng vẫn có chút vướng mắc. Nhưng nàng ta lại không thể không thừa nhận, chỉ có thể nhíu mày im lặng.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa nàng ta sẽ quen hẳn với chuyện này, chôn vùi sự kiêu ngạo trước đây xuống đáy lòng, làm một kẻ hầu thực sự.

Ngược lại Hồ Bẩm Thiên thì sửng sốt. Gã đã tìm hiểu về các võ giả tham gia lần tranh tài này, biết được Bàng Binh mang huyết mạch Bích Lam có thể vào hoàng thành. Gã cũng đã nghe nói về chuyện, Bàng Binh là người hầu của Tô Tô, nhưng cậu ta gia nhập Đồng Mộc Quân đã nửa năm, sao có thể vẫn cam tâm làm kẻ theo hầu, mà có vẻ còn thấy rất tự hào?

Trong lúc gã buồn bực thì đội ngũ đã bắt đầu di chuyển.

Hồ Bẩm Thiên cũng không tiện nói gì thêm, cũng di chuyển theo đội ngũ, đi lên pháp bảo phi hành lính giáp bạc.

Có cường giả trấn giữ, tốc độ của lính giáp bạc cũng hơn xa lính giáp đồng lúc trước, bởi vậy lần này, bọn họ tới được thành Mẫu Đơn mà không gặp phải nguy hiểm gì. Sau khi vào thành, nhóm Tô Lâm An lại được dẫn tới giữa một thung lũng vô cùng rộng lớn. Những người phụ trách như đại tổng quản được mời đi bàn chuyện cũng chẳng để lại bất cứ mệnh lệnh gì, cho nên tất cả chỉ có thể đứng chờ.

Võ giả thành Kim Đồng đa phần xuất thân từ Đồng Mộc Quân, kỷ luật nghiêm minh, sau khi ra ngoài mọi người đều đứng im một chỗ theo khuôn phép, từng bóng lưng cao ngất như tùng.

Tô Lâm An định tìm một chỗ ở rìa để ngồi xuống, nhưng nàng mới bước được mấy bước thì đã cảm nhận được mấy tầm mắt bắn thẳng về phía mình. Ngay cả Mộc Tường Vi cũng nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt nghiêm túc. Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành quay lại hàng. Đứng giữa một đội binh lính cao lớn, nàng cảm thấy xung quanh chính là những bức tường người, còn có mùi mồ hôi khó ngửi, không khí chẳng tốt đẹp chút nào...

Võ giả thành Kim Đồng là nhóm đầu tiên tới đây.

Nửa canh giờ sau, võ giả thành Vân Tùng và thành Liên cũng tới. Thung lũng vốn yên tĩnh tức khắc trở nên cực kỳ náo nhiệt. Đám võ giả trẻ tuổi đó chẳng hề giữ quy củ như võ giả thành Kim Đồng, chưa được bao lâu đã có không ít người lớn tiếng buôn chuyện với nhau.

“Ngay cả ghế cũng không cho, thành Mẫu Đơn tiếp khách cái kiểu này hả?”

“Cứ chờ không thế này thì chán chết mất, có ai so tài tí không?” Gã ta hùng hùng hổ hổ nói xong thì đảo mắt nhìn một vòng, chỉ vào một vị công tử mặt trắng nõn của thành Liên rồi nói: “Ê sen trắng, ngươi mà cũng có suất sao, thành Liên hết người rồi hả?”

Thanh niên bị gã ta gọi là sen trắng đang định bước tới thì cô gái đứng bên cạnh đã đưa tay ra ngăn cản. Cô gái đó lắc đầu, vừa ngáp vừa nói: “Giữ sức đi, ầm ĩ với tên thô lỗ đó có gì hay chứ?”

Người đang mơ màng buồn ngủ ấy đương nhiên là Thanh Thủy Liên của thành Liên, cũng chính là người lần trước đã tới thành Kim Đồng để chiêu mộ người mới. Nàng ta là người xuất sắc trong nhóm võ giả của thành Liên lần này, rất có khả năng giành được một suất vào bí cảnh.

Thấy người của thành Liên không để ý tới mình, gã râu quai nón lại lia mắt sang võ giả của thành Kim Đồng đứng cách đó không xa. Gã nhìn một vòng rồi chép miệng thở dài, chỉ tay vào Tô Lâm An và nói: “Sao thành Kim Đồng lại có cả con gà bệnh thế này?”

“Ta chỉ cần thổi một hơi thôi cũng đủ khiến nàng ta bay lên trời được! Ha ha ha ha!”

Tô Lâm An: “...”

Tên tứ chi phát triển này chui từ đâu ra thế, thích chọc chuyện thị phi khắp nơi vậy? Thế nhưng người của thành Vân Tùng cũng để mặc gã ta sinh sự, chẳng ai ngăn cản. Chẳng lẽ cố ý để gã ta chọc tức mọi người, gây chuyện thị phi?

Có điều sức mạnh khí huyết trên người gã ta hơi cổ quái, nhìn thì thực lực chỉ là cảnh giới Chân Huyết hậu trung kỳ, nhưng trên thực tế, Tô Lâm An có thể cảm nhận được sức mạnh khí huyết của đối phương rất dồi dào. Trong nhóm võ giả ở thung lũng này, gã ta tuyệt đối có thể được xếp vào tốp mười. Nếu có ai bị gã ta khiêu khích thành công, chủ động khiêu chiến, chỉ sợ sẽ thua rất thảm.

Đáng tiếc kỷ luật của Đồng Mộc Quân cực kỳ nghiêm minh, gã ta châm biếm một hồi vẫn không có ai phản ứng lại. Còn về Tô Lâm An, nàng cũng chẳng thèm để ý, thông thường chỉ cần không chê nàng xấu thẳng mặt thì những thứ khác chỉ là phù du.

Gã râu quai nón mắng một hồi, thấy chẳng ai để ý tới mình thì chỉ có thể tẽn tò ngậm miệng lại. Đúng lúc gã ta đang cảm thấy nhàm chán thì lại có người tiến vào.

Là người của thành Thiên Trúc!



Sau khi thấy người của thành Thiên Trúc tiến vào, gã ta lập tức nói: “Ái chà, Hô Đồ ngươi cũng tới à. Tới đúng lúc đấy, chi bằng chúng ta cá cược một phen?”

“Cá cược gì?”

“Cá xem hôm nay ai sẽ đá ngươi ra khỏi đây, thế nào?” Gã râu quai nói cười khà. Chẳng biết tại sao mà dáng vẻ gã ta lúc này rất bỉ ổi hèn hạ, thật sự quá gợi đòn!

Hô Đồ đang hăng hái là vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, mắng: “Tùng Trúc Kiếm, ta thấy ngươi đang muốn ăn đập thì phải!”

Dứt lời Hô Đồ lập tức đánh một chưởng ra, trúng vào người Tùng Trúc Kiếm!

Trên người Tùng Trúc Kiếm chợt lóe lên một luồng sáng trắng. Quanh người gã ta giống như bị băng tuyết bao trùm lấy. Mà lòng bàn tay và cánh tay Hô Đồ cũng hoàn toàn bị tuyết đọng phủ kín, thoáng cái huyết khí của hắn đã bị ngưng trệ, không thể phát huy được một phần mười sức lực toàn thân.

“Tuyết lớn ép cây tùng, cây tùng lại thẳng tắp!” Tùng Trúc Kiếm bị tuyết phủ kín chậm rãi nói.

Hô Đồ lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngạc nhiên kêu lên: “Trên người ngươi có pháp bảo không hạn chế sức mạnh khí huyết!”

Tùng Trúc Kiếm phủi tuyết trên người, “Tinh mắt tinh mắt!”

“Ta vừa sợ chết lại vừa sợ đau, nói hết lời ông nội mới đưa cho ta bảo bối này, còn chưa thử nghiệm xem uy lực của nó thế nào nên trong lòng còn hơi thấp thỏm. Một chưởng này của Hô Đồ huynh đã giúp ta gạt bỏ nỗi lo lắng về sau.”

Gã ta nói xong còn lắc đầu, “Nghe nói quy tắc thí luyện là tự chủ khiêu chiến, mọi người đừng chọn ta. Ta ấy mà, vừa sợ chết lại vừa sợ đau, nếu không phải ông nội ép ta thì ta cũng chẳng tới.”

Lúc gã ta nói chuyện còn run rẩy mấy cái giả bộ nơm nớp lo sợ, khiến cho những người thấy được vô cùng cạn lời. Ngay cả Tô Lâm An cũng không nhịn được mà cảm thán: “Má nó tên này đúng là nhân tài mà!”

Phải rồi, Tùng Trúc Kiếm, Tô Lâm An có chút ấn tượng với cái tên này.

Ông nội gã ta hình như là thành chủ thành Vân Tùng? Chả trách gã ta dám ngang nhiên khiêu khích người khác như thế mà thành Vân Tùng cũng không có ai ngăn cản gã ta. Thì ra là do thân phận của gã ta tôn quý, những người khác không dám nhiều lời.

Nếu như là kiểu tự chủ khiêu chiến như ngày trước, vậy những người có thân phận càng tôn quý thì càng an toàn. Lúc này Tùng Trúc Kiếm còn chủ động khoe khoang pháp bảo trên người, những người khác lại càng sẽ không chủ động khiêu chiến gã. Nói cách khác thì gã ta đã có chắc một vé đi tiếp.

Đương nhiên, quy tắc của lần này còn chưa được đưa ra, cụ thể nên làm thế nào thì phải chờ đám đại tổng quản quay về mới biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status