Ấn Công Đức

Chương 431 : Chương 431BẮT CHẸT



Một lúc sau, toàn bộ võ giả của thành Thất Tinh đã đến đông đủ.

Sau khi võ giả thành Mẫu Đơn đến thung lũng không bao lâu thì nhóm người đại tổng quản cũng đã quay trở lại, đồng thời tuyên bố quy tắc thi đấu.

“Hiện giờ mỗi thành có ba mươi võ giả, tổng là hai trăm mười người, thêm ba người thuộc hoàng tộc không tham dự cuộc đấu thì tổng cộng có hai trăm mười ba người. Bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết chỉ cho phép một trăm người vào. Ngày mai, cần phải loại một trăm mười ba người.”

“Hoàng tộc không cần tham dự vào cuộc so đấu ngày mai sao?”

“Đúng thế.”

Tô Lâm An để ý thấy sắc mặt của Lý Ngọc cực tệ, trong lòng lập tức có một vài phỏng đoán.

Hoàng tộc không cần tham dự cuộc thi, nhưng hoàng tộc cũng không thể đưa thêm người vào bí cảnh. Hiện giờ Dụ Phi Vãn không hề xuất hiện ở đây, chẳng lẽ hắn ta đã từ bỏ bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết. Hoặc là, Dụ Phi Vãn đã có dự định khác?

“Quy tắc so đấu trong lần này...” Đại tổng quản trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp, “Do thành Mẫu Đơn đặt ra, tiết kiệm được không ít thời gian.”

“Hai trăm mười người hỗn chiến trên lôi đài, chín mươi bảy người còn ở lại trên đài đến cuối cùng sẽ giành được tư cách vào bí cảnh.”

Lời ấy vừa dứt, dù là Đồng Mộc Quân kỷ luật nghiêm minh cũng đã hơi xôn xao.

“Từ trước tới nay, Đồng Mộc Quân luôn tác chiến tập thể. Quy tắc như vậy, thật ra cũng có lợi đối với chúng ta.” Liễu Diệp Thanh nghiêm mặt bổ sung một câu. Tất nhiên với quy tắc kiểu này, cũng có phe sợ bị ghim thẳng. Ví như thành Mai có thực lực kém nhất, trước kia có lẽ còn có thể cướp được vài suất, nhưng lần này nói không chừng sẽ bị diệt toàn quân.

Tương tự, nếu đã có chín mươi bảy người được ở lại trên đài, vậy thì nếu toàn bộ ba mươi người của thành bọn họ có thể trụ lại, có phải họ sẽ được can thiệp vào việc lựa chọn thành viên của những thành trì khác hay không? Đối thủ cạnh tranh càng yếu thì xác suất bọn họ có được cơ duyên càng lớn, bởi vậy, cũng chưa thể chắc chắn thành Mai sẽ có bao nhiêu người vào được. Tất cả mọi chuyện đều đầy rẫy những biến số.

“Ngày mai tiến hành so đấu. Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ngay trong thung lũng.”

Sau khi căn dặn mọi chuyện xong, nhóm của đại tổng quản lại vội vàng rời đi. Tô Lâm An để ý thấy võ giả của các thành đều sôi nổi hẳn lên. Người tham gia thi đấu kéo bè kết phái, còn những người phụ trách thì e rằng cũng đang thương lượng để kết đồng minh.

Võ giả của Đồng Mộc Quân cũng tập trung lại để bàn bạc đối sách xem bài binh bố trận thế nào. Tất cả những chuyện này đều chẳng liên quan gì tới dược sư của Linh Mộc Đường. Dù có dùng trận pháp gì đi chăng nữa thì chỉ cần bảo vệ ba người họ ở trung tâm trận là được, bởi vậy chẳng có chuyện gì của họ hết.

Hồ Bẩm Thiên vốn định tìm Tô Lâm An và vị dược sư còn lại để nói chuyện, nào ngờ dược sư kia còn chẳng thèm đáp lời, Tô Lâm An cũng đã ngồi một bên nhắm mắt dưỡng thần từ lâu. Hồ Bẩm Thiên hết cách, lại lượn qua chỗ đám tu sĩ có quan hệ khá tốt ở thành trì khác, thầm thì bàn bạc.

Có rất nhiều người giống như gã, mỗi người đều muốn dốc hết sức để giữ vững vị trí của mình. Đến ngay cả Kiều Nhất Miêu cũng được võ giả của thành Mai thăm hỏi. Thực lực của Kiều Nhất Miêu không yếu, nếu như có nàng ta giúp đỡ thì áp lực của thành Mai có lẽ sẽ giảm đi đôi phần.

Thế nhưng Kiều Nhất Miêu không hề hứa hẹn bất cứ điều gì.

Nàng ta nói: “Ta chỉ là một gia nô, chỉ bảo vệ chủ nhân của mình.”

Đêm nay chắc chắn sẽ không yên bình, rất nhiều người đều khó mà chợp mắt. Nhưng Tô Lâm An hoàn toàn không lo nghĩ về trận loạn đấu ngày mai. Nàng cũng không đi khắp nơi để kéo bè kết cánh như người khác mà chọn một chỗ khá yên tĩnh và sạch sẽ rồi ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Sáng sớm ngày hôm sau, hương hoa bỗng lan tỏa trong thung lũng.

Nền đất trống trải trong thung lũng bắt đầu rung chuyển, một nụ hoa nhô lên từ trong đất, dần bay lên cao.

Đó là một chiếc đài cao hình hoa mẫu đơn. Khi đóa hoa bay lên giữa không trung thì dường như, ánh nắng trên đỉnh đầu đều bị nó bao trùm lại, dồn hết về đó. Đám đông nhìn thấy phía trên hoa mẫu đơn xuất hiện một lôi đài khổng lồ, hoàn toàn bao phủ lấy cả thung lũng. Đó chính là chiến trường mà thành Mẫu Đơn dựng lên cho cuộc so đấu lần này. Cho dù toàn bộ hơn hai trăm người có biến thân, hóa thành chiến sĩ khí huyết cao to vạm vỡ thì vẫn có thể hoàn toàn thể hiện bản lĩnh trên lôi đài này.

“Mời võ giả của bảy thành lên đài.” Một giọng nói hùng hậu vang lên.

Khi lời vừa dứt, có bảy cột sáng phóng xuống từ trên hoa mẫu đơn, bao phủ lấy tất cả võ giả của bảy thành. Tô Lâm An lập tức nhận ra đây là một trận pháp truyền tống đơn giản. Đợi đến khi cột ánh sáng biến mất, nàng và các võ giả Đồng Mộc Quân xung quanh đã đứng ở trên lôi đài.

Lôi đài rộng lớn này có hình tròn, võ giả thành Mẫu Đơn đứng ở trung tâm, còn sáu thành khác thì đứng rải rác ở xung quanh với khoảng cách đồng đều.

Khi lên tới lôi đài, có không ít võ giả dồn dập biến thân, từng người khổng lồ đột ngột xuất hiện. Võ giả có tu vi cao nhất của thành Kim Đồng là Lục Định Viễn, lúc này cũng đã hóa thành người khổng lồ đứng trước toàn đội, những người khác mau chóng theo sau. Bọn họ xếp thành trận pháp phòng ngự, bảo vệ Tô Lâm An và hai dược sư còn lại ở chính giữa.

Vì Bàng Binh mang huyết mạch Bích Lam nên cũng ở vị trí trung tâm. Cậu thấy Tô Lâm An không hề biến thân thì quỳ một gối xuống để Tô Lâm An ngồi lên bả vai của mình. Tô Lâm An biến thân rồi cũng vẫn lùn hơn người khác rất nhiều, thế nên nàng cảm thấy mình đừng nên biến thân thì hơn, dù sao thì dùng pháp bảo cũng chẳng cần đến sức mạnh khi biến thân.

Tất cả võ giả trên lôi đài đều dồn sự chú ý về phía chiếc chiêng đồng ở phía trên.

Chiêng đồng ngân vang, trận đấu bắt đầu.

Không ngờ ba thành gồm thành Kim Đồng, thành Thiên Trúc, thành Hồng Phong lại ra tay cùng lúc, đánh thẳng về phía thành Mẫu Đơn ở trung tâm.

Thành Liên cũng tiến về phía trung tâm, chẳng qua tốc độ chậm hơn chút, dường như cố ý tụt lại phía sau. Còn thành Mai có thực lực kém nhất thì đã hoàn toàn vào tư thế phòng ngự, căn bản là không có dự định tấn công.

Võ giả thành Mẫu Đơn sôi trào khí huyết, trong đó có một người nói: “Tưởng rằng ba thành hợp lại là có thể ức hiếp thành Mẫu Đơn chúng ta hay sao!” Sức mạnh khí huyết của người đó đột ngột bùng nổ, trường thương trong tay nặng nề nện mạnh xuống đất, tức thì trên mặt đất hiện ra một vết nứt nhỏ không ngừng lan rộng. Khi vươn đến dưới chân những võ giả thuộc thành trì khác, vết nứt đó tựa như vật sống, bỗng nhảy vọt lên rồi quấn lấy vô số người.

Hai võ giả của thành Kim Đồng bị quấn lấy rồi lôi mạnh ra ngoài, nhưng cùng lúc đó Lục Định Viễn ở cảnh giới Thuần Huyết sơ kỳ đã ném hai lưỡi rìu bay ra, chặt đứt đường vân khí huyết, khó khăn lắm mới cứu được hai người đó. Một võ giả của thành Hồng Phong không kịp né, bị đường vân kia ném luôn xuống khỏi lôi đài. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một người đã bị loại!

Tốc độ của võ giả Đồng Mộc Quân cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi vào trung tâm của đài tròn, sắp đối đầu với thành Mẫu Đơn.

Thành Mẫu Đơn rõ ràng đã bị ba thành bao vây, trước sau đều là kẻ địch, nhưng lúc này võ sĩ của thành Mẫu Đơn trừ người dùng thương vừa rồi đã thi triển sức mạnh huyết mạch ra, những người khác đều cực kỳ bình tĩnh. Tô Lâm An quan sát thấy vậy, theo trực giác cảm thấy có điều bất ổn.

Ngay khoảnh khắc thành Kim Đồng đối đầu với thành Mẫu Đơn, tu sĩ thành Thiên Trúc vốn đang tấn công ở bên cạnh bỗng nhiên đổi hướng, vô số đòn công kích cùng giáng lên người võ giả Thuần Huyết sơ kỳ có thực lực mạnh nhất thành Kim Đồng, Lục Định Viễn. Lục Định Viễn bị đánh bay ra, khi người đang ở giữa không trung, hắn ta muốn cố gắng ổn định lại cơ thể, nhưng đã thấy một người phụ nữ của thành Mẫu Đơn giương cung lắp tên, một mũi bắn thẳng vào vai phải của hắn. Sức mạnh khổng lồ ấy khiến cho hắn bay ra tựa như diều đứt dây. Một võ giả cảnh giới Thuần Huyết, thế mà lại trở thành người thứ hai bị loại!

Tất cả những chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, võ giả thành Kim Đồng chẳng ai kịp phản ứng.

Một người trong số đó mắng: “Chẳng phải đã nói chúng ta bắt tay đối phó với võ giả thành Mẫu Đơn sao, cớ gì lại thành ra thế này!”

Ngẫm lại, tối qua các vị cấp trên đã thống nhất với nhau, nhưng chẳng ngờ thành Thiên Trúc bỗng nhiên trở mặt, đâm cho thành Kim Đồng một nhát. Thành Hồng Phong ở bên kia cũng chịu tai vạ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã bị loại mất mấy cường giả. Giờ mọi người mới hiểu ra, thành Thiên Trúc và thành Mẫu Đơn mới là đồng minh thật sự!

Ngay lúc này, ở giữa đám võ giả thành Mẫu Đơn, một người đàn ông cao to vạm vỡ nói với giọng điệu tùy tiện: “Thành Mẫu Đơn và thành Thiên Trúc, tổng đã chiếm lấy sáu mươi suất rồi. Ba mươi bảy suất còn lại, các ngươi bỏ tiền ra mua đi! Ha ha ha ha!”

“Hoang đường, một cuộc so tài thí luyện công bằng, vậy mà lại bị bọn họ biến thành như vậy!” Một cường giả thành Hồng Phong nói.

Nhưng ông lão phụ trách cuộc thí luyện lần này của thành Mẫu Đơn lại cười tủm tỉm nói: “Những người trẻ tuổi này, đầu óc linh hoạt thật. Cũng chẳng làm trái quy tắc, kệ cho mấy đứa chơi đi.” Khi ông ta nói những lời này thì tầm mắt lướt qua những võ giả cao cấp khác ở đó, “Dù sao thì trên lôi đài, thực lực là trên hết, nắm đấm mạnh có thể nắm giữ quyền phát biểu, quyết định ai ở ai loại. Các ngươi nói xem, có đúng hay không?”

Ông ta có thực lực cường hãn, cũng là cường giả đứng nhất nhì ở nơi đây, lúc này uy áp khí huyết được thi triển một cách mơ hồ khiến cho những người còn lại đều cảm nhận được đôi chút áp lực.

Thấy không ai phản bác lại, khí thế quanh thân ông ta hoàn toàn tan biến, sau đó ông ta lại cười nói: “Chỉ xem ai thông minh hơn, có thể sớm nhìn thấu được thế cục thôi.”

Vào đúng lúc này, chợt nghe thấy một võ giả của thành Mai nói: “Thành Mai bằng lòng dùng một giọt tinh hoa sinh mệnh, đổi lấy mười suất!”

Võ giả thành Mẫu Đơn vừa lên tiếng lúc nãy bèn đáp: “Vốn dĩ một giọt tinh hoa sinh mệnh không đủ để đổi lấy mười suất đâu. Chẳng qua nếu như thành Mai đã mở lời đầu tiên, vậy thì ta sẽ cho các ngươi chút sĩ diện. Đồng ý.”

“Được rồi, thành Hồng Phong, thành Đồng Mộc, thành Vân Tùng, thành Liên, chỉ còn lại hai mươi bảy suất nữa thôi, các ngươi mau mau quyết định đi. Không đưa ra được điều kiện khiến chúng ta vừa lòng, vậy thì chỉ có thể mời các ngươi đi xuống thôi.”

“Thành Mai cũng cùng phe với họ à, nếu không thì có ai lấy tinh hoa sinh mệnh ra giao dịch chứ?” Bọn họ làm thế này là đang ép chúng ta cũng dùng tinh hoa sinh mệnh để trao đổi. Vấn đề là, tinh hoa sinh mệnh quý giá tới vậy, ai đưa ra nổi!

“Dù sao thì ông đây không xuống, cũng sẽ không đưa cho các ngươi bất cứ thứ gì. Có bản lĩnh thì ngươi tới đánh ta đi!” Tùng Trúc Kiếm của thành Vân Tùng nhảy luôn ra khỏi đám người, quát lên với người của thành Mẫu Đơn, “Nào, đánh ta đi!”

Trên người gã có bảo vật của ông nội. Người có tu vi cao nhất trong đám võ giả ở đây cũng chỉ là cảnh giới Thuần Huyết, nếu như có kẻ nào chán đời mà tấn công gã thì chắc chắn sẽ khiến khí huyết của mình bị ngưng trệ, tới lúc đó hoàn toàn không phát huy ra được thực lực của bản thân, vô cớ để cho người khác được lợi.

Bởi vậy, trong lòng Tùng Trúc Kiếm rất rõ, giờ gã chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, không kẻ nào dám chạm vào.

Dù có thế nào đi chăng nữa, gã vẫn có thể giữ vững lấy vị trí của mình.

Lúc này, võ giả mạnh nhất của thành Kim Đồng và thành Hồng Phong đã bị đuổi xuống khỏi lôi đài.

Trận loạn đấu đã bị thành Mẫu Đơn và thành Thiên Trúc khống chế hoàn toàn. Ai ở ai đi, đều là do bọn họ quyết. Bởi vậy lúc này, người của những thành trì khác không còn lòng dạ nào để đánh nữa mà tụ lại với nhau để bàn bạc, xem có nên nuốt nỗi uất ức này xuống, dùng tài nguyên tu luyện để đổi lấy suất vào hay không.

Hơn nữa, bọn họ nhất định phải nhanh chóng quyết định, bởi càng về sau thì suất đi sẽ càng ít, chắc chắn sẽ càng đắt hơn!

“Chúng ta nên làm thế nào đây?” Sau khi Lục Định Viễn bị đánh khỏi lôi đài, lúc này người có quân hàm cao nhất trong đám võ giả Đồng Mộc Quân chính là Mộc Tường Vi. Nàng ta không muốn nhượng bộ, nhưng trong lòng lại có suy tính riêng. Nàng ta đã từng nói, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải giành lấy một suất cho Tô Lâm An. Nhưng nàng ta có thể dùng thứ gì để trao đổi đây?

“Thành Hồng Phong chúng ta, cũng sẵn lòng đưa ra một giọt tinh hoa sinh mệnh để đổi lấy mười suất!” Một người trong thành Hồng Phong nói!

Thế nhưng thành Mẫu Đơn lại không đồng ý.

“Một giọt tinh hoa sinh mệnh, chỉ có thể đổi lấy ba suất!”

“Vừa rồi thành Liên có thể đổi lấy mười suất mà!”

“Giờ nghe lời của ngươi hay của ta đây?” Sau khi bị chất vấn, thành Mẫu Đơn lại có người lạnh lùng lên tiếng, “Còn nói thêm câu nữa thì hai suất!”



“Thanh kiếm trong tay ngươi không tồi, có thể đổi lấy một suất đấy.” Trong thành Mẫu Đơn, một võ giả cảnh giới Thuần Huyết nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay một người của thành Hồng Phong, cười híp mắt nói.

Người cầm kiếm kia phẫn nộ ra mặt, “Nằm mơ!”

“Thế nào? Không muốn à! Vậy ngươi xuống đi!” Gã vừa dứt lời thì có mấy người cùng ra tay, uy áp khí huyết được tản ra mạnh mẽ. Tiếp sau đó, một bàn tay máu giáng xuống từ trời cao, người cầm kiếm đó lập tức bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất rồi ném ra ngoài, rơi khỏi lôi đài một cách nhẹ nhàng.

Khi hắn chạm đất, một tiếng “uỳnh” vang lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu. Võ giả thành Hồng Phong ấy vốn đã biến thân giờ trở lại kích cỡ bình thường, cả người đầy thương tích. Hắn chỉ bị tóm lấy rồi ném một cú, thế mà lại khiến cho kinh mạch khí huyết trên tay phải bị nghiền nát hoàn toàn, sau này cũng không thể cầm kiếm được nữa!

Võ giả thành Mẫu Đơn đúng là thực lực cao cường, hơn nữa lòng dạ độc ác. Người ta không nộp kiếm ra bèn khiến ngươi không thể dùng kiếm được nữa.

Tô Lâm An nhìn thế thì hai mắt sáng rực. Trước đó nàng không hề nghĩ tới, còn có thể dùng cách này để cướp đấy! Nhìn cách làm việc của võ giả thành Mẫu Đơn, nói họ chưa giết ai bao giờ Tô Lâm An cũng chẳng tin nổi. Điều đó cũng có nghĩa, lát nữa nàng chẳng cần kiêng kỵ, cứ thoải mái mà ra tay, tội gì phải chịu bó chân trói tay chứ.

Nàng mỉm cười.

Xoạch một cái, Tô Lâm An ném ra một trận bàn phòng ngự, ánh sáng trắng lờ mờ nổi lên bao phủ lấy toàn bộ võ giả thành Kim Đồng. Võ giả ngoại vực chú trọng vào việc tôi luyện bản thân, đều không thành thạo trận pháp và luyện khí cho lắm, bởi vậy khi trận pháp này được tung ra thì không mấy ai trên lôi đài nhận thấy được sự khác thường. Còn những người dưới đài, dù lúc này có người chú ý tới thì cũng không thể can dự vào.

Phải biết rằng, cuộc so đấu này không hề hạn chế dùng pháp bảo. Chỉ cần ngươi có, vậy đó chính là thực lực của ngươi. Dù sao thì khi vào trong bí cảnh cũng không thể đòi hỏi ngươi phải tháo hết pháp bảo xuống.

Vừa khéo, đám người kia đã đứng quây lại với nhau, quá tiện cho nàng xuống tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status