Ấn Công Đức

Chương 451 : Chương 451CON ĐƯỜNG SAO



Chương 451CON ĐƯỜNG SAO

Minh Nhật Tân bước lên con đường sao. Mới đầu nó không có bất cứ phản ứng gì, nhưng đến khi cô ta đi được ba bước thì một tia sét bỗng giáng xuống từ bầu trời sao phía trên. Cô ta là cung thủ nên cơ thể rất linh hoạt, vốn tưởng rằng có thể tránh được một cách dễ dàng, nào ngờ cho dù cô ta có nhanh đến mức nào thì sấm sét vẫn luôn treo ngay trên đầu. “Ầm” một tiếng, tia sét đánh trúng người khiến cô ta phải rên lên.

Cô ta muốn lùi lại, song vừa ngoái đầu nhìn thì nhận ra, sau lưng đã biến thành vực sâu vạn trượng, bên vách núi gió lạnh rít gào như ma hờn quỷ khóc. Một khi đã đặt chân lên con đường sao thì không thể lui bước được nữa.

Nhưng đây là cảnh tượng mà chỉ cô ta thấy được, còn trong mắt những người khác, con đường sao vẫn là chính nó, không hề có gì thay đổi.

“Sấm sét luyện thân? Khá thú vị đấy.” Người lên tiếng chính là Hiên Viên Hạo Thiên. Vóc dáng của gã cao to, oai phong, phép thần thông huyết mạch mà gã thức tỉnh được có liên quan đến sấm sét. Lúc này gã không do dự nữa mà đi thẳng lên con đường sao, đồng thời nhanh chóng bước ba bước.

Quả nhiên sau ba bước, một tia sét còn to hơn đánh xuống, gã chỉ rùng mình một cái, sau đó cười vang nói, “Chỉ là sấm sét thì sợ gì chứ, tới nữa đi!”

Một tiếng gầm thét, hào khí ngút trời.

Nói đoạn, Hiên Viên Hạo Thiên lại sải bước về phía trước. Dáng vẻ này của gã đã thu hút sự chú ý của không ít nữ võ giả, một vài người trong số đó còn tỏ ra rất có thiện cảm.

Mục Cẩm Vân càng yên tâm hơn. Hắn biết trong mắt của Tô Lâm An, e là kẻ này chẳng khác gì một con tinh tinh to xác.

Một người thích ngắm mặt lại bị ném tới ngoại vực, khoảng thời gian vừa qua đúng là vất vả cho nàng. Nghĩ lại thì, e là vẻ ngoài của nàng cũng không hợp với thẩm mỹ của người ở nơi đây. Mục Cẩm Vân không nhịn được lại mỉm cười.

“Người ở đây, có ai nói nàng xấu không?” Hắn bỗng hỏi.

Tô Lâm An nghiến đến đau cả răng hàm.

“Ta nhớ mối thù này giúp nàng.” Hắn nói.

Tô Lâm An không đáp lời mà làm bộ đứng đắn, nói: “Chính sự quan trọng.”

“Sấm sét trên con đường sao này không giống với bình thường. Thực lực càng cao, uy lực của tia sét đánh xuống sẽ càng lớn.” Mục Cẩm Vân đã nhìn ra từ sớm.

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là sấm sét luyện thân thôi, nàng cũng đi đi.”

Tu sĩ trong giới tu chân, có ai chưa từng bị sét đánh, hơn nữa cơ thể này của Tô Lâm An da dày thịt béo, việc nàng đi qua con đường sao này rõ là dễ như trở bàn tay. Mục Cẩm Vân cũng hơi tò mò, phần thưởng dành cho người đứng thứ nhất rốt cuộc là gì.

“Chỉ cần có ta, chắc chắn sẽ là thứ nhất.” Hắn liếc nhìn Tô Lâm An, nói rất ung dung.

Vừa dứt lời, hắn đã bị Tô Lâm An vả mặt.

“Lần luyện đan cùng với Nam Ly Nguyệt, ngươi đứng nhất hả?”

Người có quyền huênh hoang là nàng, Mục Cẩm Vân lượn ra chỗ khác mà hóng gió đi.

Mục Cẩm Vân: “Ta bằng lòng ở phía dưới nàng.”

Tô Lâm An: “...”

Nàng cảm thấy lời này sao nghe lại vô liêm sỉ đến vậy chứ! Tô Lâm An lười đôi co với hắn, đang định gọi đám Bàng Binh cùng đi với nàng thì đã thấy Mộc Tường Vi tranh bước lên con đường sao trước. Nàng ta đi ba bước cực nhanh, ngay khi vừa đứng vững thì lập tức có tia sét yếu ớt đánh xuống. Một tia sáng mỏng manh bổ thẳng xuống đỉnh đầu nàng ta.

Mộc Tường Vi rùng mình, nôn ra một ngụm máu.

Giờ nàng ta chỉ là người bình thường, bị sét đánh như vậy tất nhiên khó mà chịu được. Thế nhưng Mộc Tường Vi hoàn toàn không hề dừng bước, sau khi bị đánh xong, nàng lại bước thêm ba bước nữa. Tia sét thứ hai đánh xuống, sắc mặt nàng ta tức thì tái nhợt.

Những người khác trong thành Kim Đồng cũng đã xuất phát hết, mọi người muốn giúp Mộc Tường Vi một tay, chắn sét cho nàng ta.

Chỉ có điều, khi thật sự bước lên con đường sao rồi họ mới biết, nhìn thì bọn họ đang ở trong cùng một vùng trời đất, trên cùng một con đường, nhưng thực tế đôi bên lại hoàn toàn không thể gặp nhau. Rõ ràng đã nhìn thấy đối phương nhưng lại không thể chạm vào, việc giúp đỡ căn bản là điều không thể.

Tô Lâm An định đưa Mộc Tường Vi qua cầu, song giờ xem ra cũng không thể làm được. Nàng không do dự nữa, bước ngay lên con đường sao.

Sau khi Tô Lâm An đi lên, Cổ Hàn Ngọc cũng hành động.

Tùng Trúc Kiếm không có ý định đi lên, nào ngờ khi gã đang nhíu mày suy tư thì đã bị sư huynh ở thành Vân Tùng đạp một cái bay thẳng lên cầu. Đến khi đi lên rồi, gã mới nhận ra mình không còn đường lui nữa. Gã lập tức chửi ầm lên: “Ngươi dám đạp ta, ta về sẽ bảo ông nội xử ngươi.”

“Chính thành chủ bảo ta giám sát, đốc thúc ngươi đấy.” Người kia đáp lại rất bình tĩnh. Tùng Trúc Kiếm có tính nết thế nào, mọi người đều biết. Rõ ràng thân phận tôn quý, tư chất tốt đến đáng sợ, nhưng lại không thích tu luyện. Giờ có cơ duyên tốt như vậy đang ở ngay trước mặt mà gã lại muốn lùi bước, đúng là khiến người ta tức đến ngứa răng.

Tô Lâm An đi ba bước. Giờ tu vi của nàng đã là cảnh giới Thuần Huyết, có điều chỉ là sơ kỳ. Nàng cũng được tính là kẻ mạnh trong đám người này, nhưng chẳng phải người đứng đầu. Tia sét giáng xuống người nàng nhỏ hơn đôi chút so với của đám người Cổ Hàn Ngọc, Minh Nhật Tân. .

Khi tia sét kia đánh xuống, Tô Lâm An chẳng hề có cảm giác gì.

Luyện thân tôi thể. Cơ thể của nàng là Yên La bạch ngọc, hội tụ linh khí đất trời mà sinh ra, căn bản không có bất cứ tạp chất gì, cũng chẳng cần phải tôi luyện. Người khác có luyện thân ngàn vạn lần thì cũng chẳng thể thanh khiết được như cơ thể nàng.

Bởi vậy, sấm sét đánh trên người nàng cứ như kiến cắn vậy, Tô Lâm An còn chẳng buồn nhíu mày, tiếp tục bước lên phía trước với vẻ mặt dửng dưng.

Ba bước rồi lại ba bước, sấm sét bổ ầm ầm lên người, vẻ mặt nàng vẫn không hề thay đổi, bước trên con đường sao như đang dạo bước nơi sân vắng. Vốn dĩ Tô Lâm An xuất phát khá muộn, kết quả là chớp mắt nàng đã đuổi kịp những người khác, không bao lâu sau đã vượt qua Minh Nhật Tân - người đi vào con đường sao sớm nhất, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với Hiên Viên Hạo Thiên đang tạm thời dẫn đầu.

Người đuổi kịp nhanh như nàng còn có Cổ Hàn Ngọc. Hai người vượt qua từng võ giả một, xếp ở vị trí thứ hai và thứ ba.

Mà lúc này, hai người đi ở cuối đội ngũ là Tùng Trúc Kiếm và Mộc Tường Vi.

Tùng Trúc Kiếm chỉ đi chín bước, trải qua ba lần sét đánh. Chẳng biết vì sao, pháp bảo phòng ngự của gã lại chẳng có tác dụng gì ở nơi đây. Gã muốn chủ động tấn công để tránh cho sấm sét giáng xuống người, kết quả cũng chẳng có ích gì, chỉ có thể dùng nhục thân để đỡ.

Sau khi đi được chín bước, bị đánh ba lần, Tùng Trúc Kiếm không muốn di chuyển nữa.

Mộc Tường Vi ở bên cạnh gã, tuy rằng không thể chạm vào nhưng mắt thường cũng nhìn thấy được, cả người nàng ta đã đầm đìa máu, nhìn như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Tùng Trúc Kiếm nhìn thôi cũng thấy đau, không tự chủ được mà nói: “Tội gì chứ.”

“Tu vi đã bị phế rồi, còn cố gắng gượng làm gì.”

“Mộc Tường Vi, hình như cha ngươi cũng là một thủ trấn, tuy rằng căn bản không thể sánh được với ông nội ta, nhưng dù sao cũng có thể quản lý một phương. Sau khi trở về ngươi cứ tận tình hưởng thụ cuộc sống còn lại, chứ chịu khổ chịu sở ở đây có tác dụng gì đâu.”

“Quãng đời còn lại quá ngắn, hưởng lạc ngay còn kịp.”

Gã cứ lẩm bẩm không dứt, nhưng Mộc Tường Vi lại chẳng có phản ứng gì. Tùng Trúc Kiếm thấy nhàm chán, lại nói: “Ầy, ta không muốn truyền thừa này nữa. Hay là, ngài có thể giơ cao bàn tay quý báu của ngài, đưa ta ra ngoài được không?” Nếu như truyền thừa đơn giản thì không nói làm gì, nhưng sét này đánh đau thật. Từ bé đến giờ, gã nào đã bao giờ phải chịu khổ đến vậy!

Vốn dĩ gã còn muốn thêm một câu ông nội ta là thành chủ, cuối cùng lại nghĩ đến bản lĩnh thông thiên của lão già kia nên chỉ đành ngậm miệng, không dám bồi câu này vào.

“Trừ phi đạt đến giới hạn lớn nhất của sinh mệnh, nếu không thì kẻ bỏ cuộc sẽ phải chết.” Lão đã phí rất nhiều công sức để tập trung những người này lại, hy sinh cả sức mạnh còn sót lại của mình, khiến cho lão không đã còn cơ hội tiếp tục tồn tại được nữa. Kẻ này lại muốn cứ vậy từ bỏ?

Tiếng quát giận dữ của ông lão vang lên ầm ầm bên tai Tùng Trúc Kiếm, khiến gã kinh ngạc đến mức run cả râu. Gã vội vàng nhảy vọt lên một quãng lớn, kết quả nhảy xa quá, lập tức có hai tia sét cùng đánh xuống. Tùng Trúc Kiếm kêu khổ không ngừng, đợi sét đánh xong mới vội vàng kiểm tra vết thương với vẻ mặt đầy lo lắng, trán đã nhăn tít lại.

“Ta không từ bỏ!” Gã gào lớn, “Ta đi chậm chút không được sao!”

Sau khi Tùng Trúc Kiếm gào xong thì ông lão kia không có động tĩnh gì nữa. Gã thở phào một hơi. Không thể dùng thuốc ở trên con đường sao này, nếu như đã không có hạn chế về thời gian thì gã sẽ đợi thêm một chút, chờ vết thương khỏi rồi sẽ tiếp tục.

Trong lúc chờ đợi, gã nhìn thấy Mộc Tường Vi lại khập khiễng đi theo. Thực lực của nàng ta yếu, sét đánh lên người cũng không mạnh, có điều chỉ là tia sét yếu ớt như vậy vẫn gây ra thương tích đáng sợ cho nàng. Thế nhưng nàng ta vẫn lảo đảo tiến lên, và chưa từng ngã xuống một lần nào.

Vẫn chưa đến cực hạn, nên vẫn không muốn từ bỏ sao?

Nhưng cho dù nàng ta có tới được đích, vậy cũng chỉ là người cuối cùng. Vì chút lợi ích chẳng hề rõ ràng mà liều mạng đến vậy, có đáng hay không?

Tùng Trúc Kiếm không hiểu, càng không muốn hiểu.

Gã biết, chắc chắn là rất đau. Đau đến mức gã không muốn nhìn ra sau nữa, nhìn những tên trâu bò ở phía trước thì vẫn hơn.

Tô Lâm An đã bắt đầu chạy. Những tia sét kia to như vậy, hệt như một con rồng vàng sáng chói, đánh thẳng xuống, nhưng nàng vẫn chạy nhanh như chẳng có việc gì, chẳng mấy chốc đã đi được hơn nửa con đường. Mẹ nó chứ, đây là người sao?

Phía sau Tô Lâm An là Cổ Hàn Ngọc.

Cổ Hàn Ngọc cách nàng một trượng. Khoảng cách này còn đang lớn dần, bởi vì mỗi lần bị sét đánh, Cổ Hàn Ngọc đều dừng lại một lúc.

Phía sau Cổ Hàn Ngọc là Hiên Viên Hạo Thiên và Đoạn Lâm Lang. Bọn họ đã dẫn trước những người khác một quãng lớn, không hổ là hoàng tộc.

“Ôi, con người sống trên đời, cuối cùng cũng đều phải chết, tranh giành những thứ này có ý nghĩa gì chứ.”

Tùng Trúc Kiếm lắc đầu, thở dài, sau đó rốt cuộc cũng tiến thêm một bước nhỏ, xong rồi lại đứng yên bất động. Ba bước mới đánh, gã có thể thoải mái đi từng bước mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status