Ấn Công Đức

Chương 452 : Chương 452LÝ TRÍ



Chương 452LÝ TRÍ

Phía trước, Tô Lâm An đã dẫn đầu với cách biệt rõ rệt.

“Sau khi bị ký sinh, hẳn là võ giả không cảm nhận được đau đớn mới đúng. Tại sao họ bị sét đánh trúng thì vẫn thấy khó chịu chứ?” Tô Lâm An hỏi.

Nàng đã từng giao đấu với võ giả huyết khí sa đọa, biết rằng những võ giả sa đọa ấy căn bản không sợ đau không sợ chết. Nếu như họ đã chẳng sợ gì thì đương nhiên sét đánh luyện thể này cũng không nhằm nhò gì, vậy thì họ phải chạy rất nhanh mới đúng.

“Trùng Huyết Duyên có thể lựa chọn việc có nuốt nguyên thần của đối phương hay không.” Mục Cẩm Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Nàng có thể gọi nó là thời kỳ ủ bệnh.”

Điều này cũng có nghĩa, hiện giờ bọn họ vẫn là chính mình, chỉ là không tự chủ được mà nghe theo mệnh lệnh của trùng vương, chẳng qua là cơ thể chưa chịu quá nhiều ảnh hưởng, thần trí cũng chưa bị mất. Khi trùng vương không hạ lệnh, bọn họ không khác gì người bình thường.

Chớp mắt, Tô Lâm An đã đi qua được hơn nửa con đường sao, nàng chỉ còn cách đích chưa đến hai trượng.

Cổ Hàn Ngọc cách hơn mười trượng, mặt mày u ám.

Ả ta biết trên người Tô Tô kia có hơi thở của kẻ cạnh tranh với ả. Chính vì lẽ đó, ả càng không thể thua. Trùng Huyết Duyên vẫn chưa cắn nuốt hoàn toàn nguyên thần của Cổ Hàn Ngọc, là bởi kiểu ký sinh như vậy mới không có bất cứ chỗ sơ hở nào, sẽ không bị phát hiện. Nhưng giờ, nó không thể quan tâm được nhiều đến vậy.

Tuyệt đối không thể thua đối phương!

Đây là cuộc đọ sức giữa trùng vương với nhau, là niềm kiêu hãnh khắc sâu trong huyết mạch của nó.

Sức mạnh thần hồn của trùng Huyết Duyên bắt đầu lan rộng, dần dần cắn nuốt hết biển ý thức của Cổ Hàn Ngọc nguyên bản. Hai mắt của Cổ Hàn Ngọc dần biến thành màu đỏ rực, quanh người cũng tản ra sức mạnh khí huyết.

Lúc trước, những tia sét đánh lên người khiến cho nhục thân này đau đớn đến co giật, làm tốc độ di chuyển của nó cũng bị giảm đi. Nhưng hiện giờ, nó đã hoàn toàn chiếm lấy cơ thể này, thế cho nên đối với nó mà nói, cơ thể này chỉ là một cái vỏ.

Nỗi đau đớn của nhục thân sẽ không còn gây ra bất cứ ảnh hưởng gì cho nó nữa.

Sau khi hoàn thành sự chuyển biến, cơ thể Cổ Hàn Ngọc bay nhanh về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã bay thêm được hơn ba trượng. Uỳnh uỳnh uỳnh, vài tia sét cùng đánh ra, bổ thẳng lên người ả. Rõ ràng cơ thể đã bị thương rất nặng, nhưng ả ta lại như chẳng có việc gì, vẫn đi về phía trước không hề dừng lại.

Chỉ là không ngờ rằng, khi ả ta lại bay tiếp về phía trước, một luồng sức mạnh vô hình đã cản ả lại.

“Đã mất khống chế hoàn toàn rồi?”

“Thứ ta kiểm tra là tôi thể, sao ngươi lại vứt bỏ luôn cả cơ thể chứ!”

“Rõ ràng con đường sao chính là cơ duyên, sao ngươi lại không quý trọng.”

“Vì truyền thừa này, ta đã trả giá nhiều đến vậy, sao ngươi lại không quý trọng?” Từng tiếng chất vấn của ông lão khiến cho Cổ Hàn Ngọc thấy lòng lạnh lẽo, áp lực thần hồn khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện ở quanh nó, áp sát biển ý thức của nó.

Thực lực của ông lão kia sâu không lường được, lần đầu tiên nó cảm nhận được sự nguy hiểm.

Có thể nó sẽ chết!

Ông lão đó không để ý đến chuyện nó là trùng Huyết Duyên? Mà lại quan tâm đến việc mình vừa vứt bỏ nhục thân! Nó là vương của trùng Huyết Duyên, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi nhục thân, cho nên chọn cách vứt bỏ nhục thân cũng là lẽ dĩ nhiên. Nhưng dưới góc nhìn của ông lão này, đó lại là tội không thể tha thứ?

Giờ phải làm sao đây?

Hay là, nhả ra? Thông thường mà nói, nguyên thần bị cắn nuốt sẽ không biến mất hoàn toàn mà vẫn còn một chút tàn niệm tồn tại. Nghĩ đến đây, trùng vương Huyết Duyên lại nhả một chút nguyên thần tàn tạ của Cổ Hàn Ngọc nguyên bản ra. Dáng vẻ của nó lúc này hơi đáng thương.

Khoảnh khắc nguyên thần vừa xuất hiện, cơ thể đã cảm nhận được cơn đau dữ dội, quỳ rạp luôn xuống đất.

May mà sau khi nó làm như vậy xong thì luồng uy áp thần hồn khiến nó sợ hãi cuối cùng cũng biến mất, nó khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù nó không bị ảnh hưởng bởi cơn đau, nhưng nỗi đau đớn trên cơ thể vẫn hạn chế tốc độ di chuyển của nó.

Mà ở phía trước, kẻ kia đã cách đích chưa đến một trượng!

Tại sao, cơ thể mà nó chọn lại có tư chất tốt đến vậy chứ!

...

“Nó ghen tị với ta.”

Ai cơ?

Ở phía trước, Tô Lâm An vẫn đi như bay, nghe thấy lời của Mục Cẩm Vân thì tò mò hỏi.

Mục Cẩm Vân không lên tiếng nữa, lòng thầm vui vẻ.

Tô Lâm An đi cực kỳ nhanh, cả chặng đường không gặp phải bất cứ trở ngại gì. Ánh mắt của ông lão đã bị nàng thu hút, trong lòng lão cũng hơi kinh ngạc.

“Người này có tư chất tốt đến vậy? Sấm sét luyện thân chẳng hề khiến nàng ta bị thương?” Bao nhiêu năm qua, lão ở trong bí cảnh đã nhìn thấy biết bao người, cũng nhận ra rằng, thực lực của đời sau ngày càng sa sút, sức mạnh huyết mạch ngày càng mỏng manh qua các đời. Lần đầu tiên lão nhìn thấy người có tư chất tốt đến vậy.

“Kỳ lạ?” Lão lầm bầm nói: “Lẽ nào vì thời gian quá dài, nên uy lực của thần lôi luyện thể bị yếu đi?”

“Không được, phải mạnh hơn nữa.”

Nhưng nếu tăng cường độ thì sẽ trái với quy tắc truyền thừa đã định ra lúc đầu... Ông lão hơi xoắn xuýt, một lúc sau lại tự nói: “Phạm quy thì phạm quy, dù sao thì...”

Ta cũng đã làm trái bao nhiêu quy tắc rồi. Nghĩ đến đây, lão giơ tay ra rồi ngửa bàn tay lên, sau đó bàn tay nắm chặt lại!

Tô Lâm An tiếp tục đi về phía trước, đến khi chỉ còn cách đích một trượng thì bầu trời đêm trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện biến hóa. Một đám mây đen tụ lại ngay trên đầu nàng, sau đó uỳnh một tiếng, sấm sét tựa như con rồng khổng lồ xé rách màn đêm, giương nanh múa vuốt mà bổ xuống.

Trái ngược với đó, sấm sét của những người khác đều yếu đi rất nhiều, cứ như phần lớn sấm sét trên con đường sao đều tụ lại hết về phía Tô Lâm An.

Đây là thấy nàng đi đường thoải mái quá, khi sắp đến đích thì quăng ra đại chiêu sao!

Đám mây mang theo sấm sét ấy gây ra động tĩnh quá lớn, đã thu hút ánh nhìn của những người khác.

Tùng Trúc Kiếm còn đang ngưỡng mộ việc Tô Lâm An dẫn đầu, giờ nhìn thấy đám mây sấm sét kia thì lập tức sợ run cả người, “Chỉ có người dẫn đầu mới gặp phải kiểu sấm sét ấy? Hay là đến đoạn sau ai cũng gặp phải?”

Trời đất ơi, nếu không dùng bất cứ pháp bảo gì để chống đỡ, chắc chắn gã sẽ bị đánh thành than ngay. Sấm sét như thế, gã làm sao có thể chịu nổi. Tùng Trúc Kiếm không muốn đi thêm bước nào nữa. Gã...

Gã có thể đứng ở đây, cả một đời được không?

Phía cuối con đường sao, Tô Lâm An cũng toát mồ hôi đầy đầu.

Trước sau trái phải đều có vách ngăn, muốn trốn cũng chẳng có cách nào. Nhưng sấm sét này mang theo khí thế hung hăng đến vậy, nếu như nàng cố mà gánh thì sẽ bị thương. Tô Lâm An dựng lá chăn hộ thể quanh người, đồng thời rót linh khí vào trong pháp bảo, có điều pháp bảo vừa bay ra đã bị sấm sét đánh tan. Da đầu Tô Lâm An lập tức căng lên, nàng mạnh mẽ vung ra một quyền, biến ảo nên ngàn vạn tàn ảnh trong không trung.

Bởi trước kia không thể dùng linh khí nên Kim Cang Quyền chỉ có sức mạnh dũng mãnh. Hiện giờ, quyền này vừa được đánh ra thì linh khí và khí huyết cùng được phát động, trên nắm đấm còn có lửa cháy bừng bừng, khí thế cũng hết sức hung hăng.

Con rồng sấm sét ở giữa không trung lại hơi lệch đi, không đánh thẳng xuống nữa, trái lại mở miệng hít mạnh lấy một hơi.

Sấm sét trên đầu những người khác lập tức biến mất, vô vàn ánh sét màu vàng tụ lại thành lưới, bao phủ lấy cả người Tô Lâm An. Sau khi hấp thụ thêm nhiều sức mạnh hơn, con rồng sấm sét càng thêm rực rỡ, ánh sáng chói mắt tựa như chiếu rọi vào cả đan điền và biển ý thức.

Tô Lâm An bị ánh vàng đó ép phải chậm lại, nguyên thần đã hơi choáng váng. Nhưng ấn Công Đức trong cơ thể nàng vẫn chưa kích hoạt thì nàng đã thấy một ánh kiếm phóng ra, bổ về phía con rồng sấm sét giữa không trung một cách hung hãn. Ánh kiếm đó chỉ như một sợi tóc mảnh khi đối mặt với con rồng sấm sét khổng lồ, nhưng lại dễ dàng đâm vào cơ thể con rồng. Ngay khi móng rồng đã sắp ấn xuống đỉnh đầu Tô Lâm An, cơ thể nó bỗng đứt đoạn ở chính giữa, sau khi chia làm hai thì hóa thành vô số tia sét gãy đoạn rồi biến mất tăm.

Tùng Trúc Kiếm ngạc nhiên đến mức ngây cả ra! Gã gào lên: “Thế không công bằng.”

Rõ ràng trước đó gã không thể dùng pháp bảo, không thể thi triển đòn tấn công. Mà hiện giờ, Tô Tô đã tấn công để phá giải sấm sét. Gã là cháu trai của thành chủ, luôn là người được hưởng thụ đặc quyền, nào đã từng gặp phải sự đối xử bất bình đẳng như vậy bao giờ. Trong lòng Tùng Trúc Kiếm còn thấy hơi tủi thân!

Vừa nói xong, gã đã cảm thấy một trận gió lạnh ập đến quanh mình, “Ngươi cũng có thể dùng vũ khí.”

Tùng Trúc Kiếm vừa lộ vẻ vui mừng thì đã nghe thấy giọng nói kia tiếp tục: “Chỉ cần ngươi cũng đối mặt với sấm sét như vậy là được.”

Tùng Trúc Kiếm: “...”

“Thôi, ta thấy hiện giờ đã công bằng lắm rồi. Ta yếu ớt như vậy, chỉ hợp với sấm sét bé nhỏ thôi, tiền bối đúng là có mắt nhìn thật đấy.”

Ông lão: “...”

...

Người chém ra đường kiếm khí ấy chính là Mục Cẩm Vân.

Hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, sau khi chém một kiếm ra thì càng yếu ớt, tinh thần ủ rũ.

“Ngươi ra tay làm cái gì!” Tuy rằng sấm sét đó rất mạnh, nhưng thật ra nàng vẫn có thể chịu được, cùng lắm là cơ thể bị thương tí mà thôi. Nàng có đan dược cũng có linh khí, dù bị thương thì cũng có thể khôi phục lại rất nhanh. Nhưng Mục Cẩm Vân thì không giống vậy. Vốn dĩ nguyên thần hắn đã bị thương, cần nuôi dưỡng từ từ, không thể khôi phục lại nguyên trạng trong một khoảng thời gian ngắn được.

Còn có con sâu kia đang nhìn chòng chọc vào hắn. Một khi hắn ra ngoài, chắc chắn hai bên sẽ liều một trận ngươi chết ta sống. Nếu như nguyên thần của Mục Cẩm Vân không hồi phục được thì cơ hội thắng đã ít ỏi của bọn họ sẽ lại càng ít ỏi hơn.

“Không nhịn được.” Mục Cẩm Vân nói rất bình thản.

Về mặt lý trí, hắn cũng biết mình không nên ra tay.

Nhưng ở trước mặt nàng, lý trí của hắn không đỡ nổi một đòn.

Sau khi sấm sét trên đầu bị đánh tan, Tô Lâm An lại xuất phát. Mà vài bước cuối cùng này không có bất cứ sự cố gì, nàng nhẹ nhàng đến đích, đồng thời đặt tay lên tấm bia đá ở điểm cuối.

Dấu tay của Tô Lâm An hiện lên trên tấm bia, phía sau còn có bốn chữ, võ giả kiếm đạo.

Tô Lâm An: “...”

Nàng chẳng phải kiếm tu, chỉ vì một kiếm kia của Mục Cẩm Vân mà nàng đã trở thành võ giả kiếm đạo rồi sao?

Đang lúc buồn bực, Tô Lâm An chợt cảm nhận thấy bên người mình có chút bất thường. Vừa quay đầu, nàng thấy ảo ảnh của ông lão ngồi trên bia đá, đang cười tủm tỉm nhìn nàng.

“Võ giả kiếm đạo à...” Ông lão thở dài một hơi, “Ta cũng là võ giả kiếm đạo đấy.” Sau khi nói xong lão lại lắc đầu, tự hỏi: “Ta có phải không ấy nhỉ?”

Hình như quên mất rồi.

Lão đã quên rất nhiều chuyện, chỉ chưa quên đúng một thứ đó chính là, truyền thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status