Ấn Công Đức

Chương 453 : Chương 453ĐẮC TỘI



Chương 453ĐẮC TỘI

Một khắc sau, Cổ Hàn Ngọc đến đích, đứng thứ hai.

Ả ta đã thua vòng đầu. Cửa ải sau, ả nhất định phải thắng.

Sau khi đến đích, Cổ Hàn Ngọc đứng cách Tô Lâm An rất xa. Ả ta không thích hơi thở trên người Tô Lâm An. Hơi thở ấy khiến ả ta căm ghét, thậm chí thấy hơi chóng mặt.

Trên người nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu nhánh linh mộc bảo vệ chứ, đúng là thối chết đi được.

Cổ Hàn Ngọc còn nghi ngờ rằng có phải gã đối thủ trong cơ thể đó có bệnh gì hay không, sao nó có thể ký sinh lên một người như vậy chứ?

Lẽ nào nó chịu được thứ mùi đó?

Đúng là đồ điên!

Thêm nửa canh giờ nữa trôi qua, người thứ ba, thứ tư lần lượt đến nơi. Lúc này trên con đường sao, phần lớn võ giả đều đã bước được hơn nửa chặng, đến ngay cả Tùng Trúc Kiếm cũng đã đến được đoạn giữa. Chỉ có một mình Mộc Tường Vi, cách điểm giữa phải đến mấy trượng nữa.

Nàng ta bước đi lảo đảo, tựa như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Đã có mấy lần nàng ta bị đánh đến nỗi quỳ rạp xuống đất, nhưng rồi vẫn gian nan chống hai đầu gối đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.

Cực hạn của nàng ta nằm ở đâu? Tùng Trúc Kiếm thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn, càng xem lại càng kinh hồn khiếp vía.

Qua thêm một lúc nữa, sau khi Mộc Tường Vi bị sấm sét đánh trúng thì cả người ngã bịch xuống đất, cơ thể còn không ngừng co giật. Tùng Trúc Kiếm nhìn mà lưng chảy đầy mồ hôi, mũi chân vừa chuẩn bị tiến lên lại rụt về.

“Đã khi nào tiểu gia ta phải chịu khổ như vậy chứ!”

“Cái cuộc thí luyện truyền thừa chó má này không tham gia không được hay sao!” Trong lòng ngập đầy lửa giận nhưng lại không dám nói thẳng ra, Tùng Trúc Kiếm ngồi trên đất, bụng đầy oán trách. Chẳng qua vừa hơi nghiêng đầu liếc ra đằng sau, gã phát hiện Mộc Tường Vi đang trợn tròn mắt. Đôi mắt kia, còn sáng chói hơn cả những vì sao trên con đường mà họ đang đi.

Hình như Mộc Tường Vi đang nhìn gã?

Không hiểu vì sao, bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, người gã lại nổi đầy da gà.

Chỉ thấy Mộc Tường Vi khó nhọc xoay cơ thể lại, sau đó, nàng ta lại bắt đầu bò về phía trước… Một vệt máu bị kéo lê ra ở những nơi mà cơ thể nàng ta đi qua.

“Thế này thì liều mạng quá rồi đó.” Tùng Trúc Kiểm ngây ra, nói: “Ngươi cứ như vậy thì sẽ chết đấy!”

Một võ giả đã bị đứt toàn bộ kinh mạch, hà cớ gì phải cố chấp đến vậy?

Cửa ải đầu tiên - con đường sao đã khó đến thế, những khảo nghiệm phía sau sẽ càng không thể vượt qua. Rõ ràng đã biết kết quả thế nào, truyền thừa sao có thể đến lượt nàng ta, sao nàng ta vẫn cố mà liều mạng chứ?

“Chết trên con đường tìm đạo, có gì không được?” Nàng ta là một võ giả, cho dù kinh mạch đã đứt sạch, cũng không bằng lòng từ bỏ việc truy tìm võ đạo.

Lúc này nàng ta đã mất sạch tu vi, nàng ta cũng biết, đồng đội của mình sẽ không bỏ lại mình. Ở trong bí cảnh, nàng ta chính là một gánh nặng.

Nàng ta không muốn làm gánh nặng, cũng không muốn gây phiền phức cho người khác.

Tương tự, cũng không phải nàng ta đang tìm chết. Chẳng qua nàng ta vẫn ôm chút mong chờ với truyền thừa bí cảnh này thôi.

Lỡ như, thật sự có kỳ tích thì sao?

Mộc Tường Vi bò được ba bước, sấm sét lại đánh xống. Cơ thể nàng ta run lên, bàn tay vừa khéo nắm lấy một viên đá trên con đường sao, tựa như đã bắt được một ngôi sao. Ngôi sao đó bị máu trên tay nàng ta nhuộm đỏ, ánh sáng yếu ớt phát ra cũng mang theo chút màu đỏ sậm, cực kỳ nổi bật trên con đường sao.

“Người này...” Ông lão lại xuất hiện, vẫn ngồi trên bia đá. Nhưng không phải ai cũng nhìn thấy lão. Sau khi lão xuất hiện, Tô Lâm An nhận ra những người khác chẳng có phản ứng gì, chỉ mình Cổ Hàn Ngọc nhíu chặt mày liếc nhìn bia đá mấy lần.

“Hình như cũng không tồi.” Ông lão lẩm bẩm.

Chỉ là vừa nói xong, lão lại lắc mạnh đầu, ngũ quan trên mặt thay đổi, hiện ra một gương mặt khác, “Yếu quá yếu quá!”

Một gương mặt khác thiên về nữ tính hiện lên, “Chẳng qua là huyết nguyên châu đã bị phế mà thôi. Nếu không phải vậy, nàng ấy có thể đi được rất xa.”

Vào khoảnh khắc tiếng nói ấy vừa dứt, Mộc Tường Vi trên con đường sao lại nắm lấy viên đá nhỏ kia. Lúc này đôi mắt nàng ta nhìn thẳng về phía trước, căn bản chưa hề ý thức được mình đã cầm thứ gì đó trong tay. Mà viên đá kia, sau khi bị máu tươi của nàng ta phủ kín thì chui vèo vào lòng bàn tay nàng ta, biến mất tăm.

Nàng ta không cảm nhận được bất cứ điều gì bất thường, vẫn chậm chạp bò về phía trước.

Cho tới lúc này, trên con đường sao chỉ còn lại Tùng Trúc Kiếm không muốn nhúc nhích lấy một bước nào, cùng với Mộc Tường Vi đang chậm chạp bò tới.

“Tùng Trúc Kiếm! Ngươi mau qua đây.” Có nữ võ giả của thành Vân Tùng gào lớn.

Tùng Trúc Kiếm nói với giọng rất hùng hồn: “Ta đang đợi nàng ấy. Ta không giống như các ngươi, ta tuyệt đối không vứt bỏ đồng minh của mình!”

“Trì hoãn thời gian.” Có người bất mãn nói. Người đó đã trải qua sấm sét luyện thân, có được không ít lợi ích, vội vã muốn đi vào ải khảo nghiệm thứ hai. Nhưng Mộc Tường Vi kia mãi vẫn chưa bỏ cuộc, lẽ nào bọn họ cứ phải đợi như vậy sao?

Người đó ngẩng đầu nhìn trời, nhíu mày hỏi: “Tiền bối, chúng ta cũng không thể cứ đợi mãi được, nàng ta phải bò bao lâu mới xong chứ?”

Ông lão ngồi trên bia đá không thèm đếm xỉa gì đến lời của đối phương.

Từ đầu đến cuối, Mộc Tường Vi chưa từng bỏ cuộc.

Nàng ta hôn mê trong một khoảng thời gian ngắn. Ngay khi mọi người tưởng rằng cuộc thí luyện của nàng ta đến đây là kết thúc, nàng ta lại mở choàng mắt ra. Đôi mắt kia, không cam lòng cứ vậy mà nhắm lại. Nhưng nàng ta thật sự không bò nổi nữa. Cơ thể nằm rạp trên đất, hồi lâu mới co giật thoáng cái. Đôi mắt nàng ta vẫn nhìn về phía trước, nhìn về điểm đích.

Tô Lâm An vẫn luôn im lặng, nàng đang quan sát kỹ càng con đường sao này.

Con đường sao này, sau khi mỗi người đi lên thì có thể nhìn thấy những người khác ở xung quanh, nhưng lại không thể chạm vào, không thể giúp đỡ lẫn nhau. Điều này chứng tỏ con đường sao này có trận pháp, ngăn cách những người vốn ở cùng một không gian.

Chỉ cần nàng tìm thấy được đoạn đường mà Mộc Tường Vi bước lên thì nàng có thể qua đó giúp đỡ Mộc Tường Vi. Quy tắc để vượt qua ải này là đi hết con đường sao, không có quy tắc hạn chế nào khác. Nếu đã vậy, việc nàng đi giúp đỡ hẳn cũng không bị tính là phạm quy?

Dù sao thì ông lão kia cũng không nói đến những hạn chế này, chứng tỏ là nàng có cơ hội.

Linh khí hóa thành vô số sợi tơ, tràn lên con đường sao. Nàng sờ thấy được rất nhiều không gian xếp chồng lên nhau. Nàng không ngừng tìm kiếm trong từng không gian trận pháp, cuối cùng đã tìm ra được con đường Mộc Tường Vi đang ở.

Việc này không hề khó. Cả người Mộc Tường Vi đầm đìa máu, muốn tìm thấy nàng ta thì cực kỳ dễ. Có điều sau khi nàng vào, ông lão truyền thừa kia sẽ có phản ứng ra sao, nàng cũng có phần không chắc chắn.

Nàng liếc nhìn ông lão ngồi trên bia đá, sau đó nghiến răng, bất chấp hết mà bước vào.

Còn trong mắt những người khác, Tô Tô vốn đã giành được vị trí đầu tiên lại quay về con đường sao. Đoạn Lâm Lang lên tiếng hỏi: “Ngươi quay lại làm gì?”

“Sấm sét luyện thân, cơ hội tốt biết bao.” Tô Lâm An chẳng thèm quay đầu lại mà đáp.

Lời này trái lại khiến rất nhiều người thấy cực kỳ có lý. Thay vì chờ suông ở nơi đây, chi bằng tiếp tục đi tôi luyện nhục thân?

Cơ hội hiếm có đấy! Đau thì đau thật, nhưng lợi ích cũng rất rõ ràng.

Vì vậy sau khi Tô Lâm An quay lại con đường sao, lại có không ít người cũng quay đầu tiếp tục chịu sấm sét luyện thể. Bàng Binh và Kiều Nhất Miêu cũng không phải ngoại lệ, lại dồn dập bước vào con đường sao.

Nhất thời, tiếng kêu la úi chao vang lên không ngừng trên con đường sao, nhưng vẻ mặt của những người này lại hơi cổ quái. Vừa đau lại vừa sướng, khổ nhưng vui, đúng là khiến người ta nhìn mà đau mắt.

Một cuộc thí luyện tốt đẹp, sao lại thành ra như vậy chứ?

Ông lão: “...”

Lão vốn muốn ngăn cấm.

Sấm sét trên con đường sao này vốn tới từ một viên tinh thạch huyết duyên của võ giả am hiểu phép thần thông về sấm sét. Mỗi tia sét bổ xuống đều tiêu hao sức mạnh của tinh thạch huyết duyên kia. Mà đến khi sức mạnh ở trong đó bị tiêu hao hết, võ giả ấy cũng không còn bất cứ thứ gì để lại trên cõi đời này.

Đến ngay cả tên của võ giả đó, lão cũng chẳng nhớ.

Lão đang muốn mở miệng gọi tất cả mọi người trở về thì vẻ mặt lão đã lại thay đổi, một giọng nói như từ nơi sâu thẳm cất lên, kèm theo đó là tiếng thở dài: “Dù sao thì truyền thừa cũng chỉ mở ra được nốt lần này, dùng hết thì thôi.”

Rõ ràng là lời lão tự nói, nhưng giọng nói kia lại mềm mại hơn rất nhiều, cứ như thể lão không phải là một người.

Không giống với những người khác, sau khi Tô Lâm An quay lại con đường sao, không có tia sét nào tiếp tục đánh vào nàng.

Nàng dịch chuyển tức thời mấy lần là đã xuất hiện ở bên cạnh Mộc Tường Vi. Sau khi đỡ Mộc Tường Vi dậy, nàng vừa dùng linh khí trị thương cho nàng ta, vừa nhanh chóng bước về phía trước.

Ông lão kia bay lên khỏi bia đá, đưa tay chỉ về phía Tô Lâm An, một lúc sau mới dùng thần thức truyền âm nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi phạm quy rồi!”

“Quy tắc có mục không cho phép ôm người đi qua con đường này hả?” Tô Lâm An truyền âm đáp lại.

Ông lão ngây ra, sau khi im lặng một lúc thì lắc đầu.



Không có quy tắc này.

Huống hồ, chính lão đã phạm quy.

Cho nên, cứ cho qua như thế hả?

Thôi thôi, dù sao mới chỉ là ải đầu tiên. Lão nghĩ vậy, trong đầu lại vang lên một câu, mắt nhắm mắt mở đi. Vì vậy lão dứt khoát nhắm một bên mắt lại, giữ nguyên dáng vẻ mắt nhắm mắt mở.

“Thôi được, thôi được, mau qua đây đi, chúng ta tới ải tiếp theo.” Lão bất mãn lầm bầm.

Đợi đến khi Tô Lâm An ôm Mộc Tường Vi đến đích, chợt thấy ông lão phất ống tay áo, cuốn hết những người đã vượt qua con đường sao về đích, đồng thời quát lên: “Trong vòng một khắc, con đường sao sẽ gãy. Kẻ chưa qua ải, đường nát người vong!”

Lão vừa dứt lời, Tùng Trúc Kiếm mới đi được hơn nửa đường một chút lập tức hô lên, “Sao mà như vậy được!”

Nhưng gã vừa gào xong thì chợt cảm thấy con đường dưới chân rung mạnh, quay đầu lại thấy đoạn đường mà gã đi qua đã đổ vỡ hoàn toàn, vết nứt lan thẳng một mạch đến dưới chân gã. Da đầu Tùng Trúc Kiếm tê rần, gào lên với Tô Lâm An: “Lão đại ơi, ôm cả ta với!”

Không biết vì sao, vừa nói xong thì Tùng Trúc Kiếm cảm nhận ngay được một luồng sát khí. Gã nhạy bén nhất với nguy hiểm, lúc này cả người nhảy vọt về phía trước, tiếp đó lăn một vòng, vừa khéo dừng ở vị trí mà sấm sét cần đánh, bị sét đánh cho kêu oai oái.

Sát khí vừa rồi đáng sợ quá, may mà chớp mắt cái đã biến mất. Khi gã nhịn đau đứng dậy rồi cũng chẳng dám nhìn về phía Tô Lâm An nữa.

Trực giác nói cho gã biết, bên đó, nguy hiểm!

Mục Cẩm Vân: “Hắn bảo nàng ôm!”

Tô Lâm An: “...”

Tùng Trúc Kiếm, ngươi đã đắc tội với một tên lòng dạ hẹp hòi rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status