Ấn Công Đức

Chương 454 : Chương 454PHẦN THƯỞNG



Chương 454PHẦN THƯỞNG

Tùng Trúc Kiếm không hề hay biết mình đã bất cẩn đắc tội với người khác.

Lúc này gã chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn mặt đất.

Đường nứt dưới chân gã đang chạy dài về phía trước, từ gót chân đã kéo đến mũi chân.

Tùng Trúc Kiếm cảm nhận được con đường dưới chân đã phát ra tiếng răng rắc, sao trên đường rụng xuống rồi rơi vào vực sâu thăm thẳm. Nếu như gã cũng bị rơi xuống, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Tùng Trúc Kiếm sắp khóc đến nơi!

Chẳng ngờ lão lại không cho gã cả chút thời gian để thở lấy hơi.

Sớm biết vậy, sớm biết vậy thì lúc trước gã đã mau mau chạy qua, sẽ không phải chịu khổ nhiều như này.

Không dám dây dưa thêm nữa, Tùng Trúc Kiếm vừa gào thảm thiết vừa chạy như điên. Gã bị con đường sao đuổi chạy về phía trước. Đợi sau khi gã đến đích thì cả con đường sao cũng biến mất hoàn toàn, còn gã thì nằm trên đất như một bãi bùn nhão, cả người đầy vết thương, bộ dạng như đang hấp hối, bò cũng không bò dậy nổi.

Phần sức mạnh sấm sét cuối cùng, đã đánh hết lên người Tùng Trúc Kiếm.

Đúng là gã bị thương rất nặng, lúc này thần trí đã hơi mơ hồ. Chính bởi lẽ đó, sau khi gã ngã xuống thì không có chút sức nào, cũng không móc nổi đan dược ra trị thương.

Tùng Trúc Kiếm là võ giả của thành Vân Tùng, còn là cháu ruột của thành chủ, tất nhiên là võ giả thành Vân Tùng không thể khoanh tay đứng nhìn. Võ giả đã đạp Tùng Trúc Kiếm vào trước đó bước qua trị thương cho gã, vừa ngồi xuống đã nghe thấy gã - kẻ gần như đã mất ý thức - vẫn đang tự lẩm bẩm.

“Ngươi nói gì đấy?”

Không phải đang dặn dò trước khi chết đấy chứ?

Tô Lâm An ở bên cạnh dùng thần thức nghe được rõ ràng thì khóe miệng co giật. Nàng nhìn thấy người đàn ông kia cúi người xuống, cố gắng muốn nghe rõ lời của Tùng Trúc Kiếm, không khỏi đắn đo xem có nên khuyên hắn một câu hay không.

Lời đó, thật sự chẳng có ý nghĩa gì.

Vì Tùng Trúc Kiếm nói: “Ông nội ta là thành chủ...”

Sau một hồi cố gắng lắng nghe, cuối cùng võ giả đó cũng đã nghe rõ được lời của Tùng Trúc Kiếm. Mặt hắn đen sì, tay bóp chặt viên đan dược, sau đó nhét vào miệng Tùng Trúc Kiếm một cách cực ký thô bạo, chặt đứt luôn mấy lời nói mê sảng của gã lại.

Sau khi mọi người đều đã đến đích, giọng của ông lão kia lại vang lên.

“Trước khi phát phần thưởng của ải đầu tiên, ta sẽ giúp các ngươi trị thương.”

Lão vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thấy cơ thể mình nhẹ bẫng rồi mất khống chế mà bay lên. Sau đó một đám người lại rơi rầm rầm xuống, đợi đến khi phản ứng lại thì bất ngờ là bọn họ đã đáp xuống hồ nước trước đó.

Có điều, hiện giờ trong hồ có chứa nước thuốc. Bọn họ vừa rơi xuống đã cảm thấy vết thương trên người đang hồi phục nhanh chóng, máu thịt vừa được sấm sét tôi luyện giờ hấp thu nước thuốc một cách điên cuồng, không ngừng bồi bổ cho cơ thể họ.

Tô Lâm An: “...”

Nước thuốc này đã tích trữ ngàn vạn năm, nhìn đen ngòm, còn có mùi gì đó, không biết có tác dụng phụ gì không? Dù sao thì, nàng cũng không bị thương, lúc này không hấp thụ thì hơn nhỉ? Nàng dùng linh khí cách ly mình với nước thuốc, tiếp đó dùng thần thức quan sát những người khác.

Nàng thấy chỉ trong chớp mắt, thương tích của tất cả mọi người đều đã khỏi hẳn, thực lực cũng được tăng lên, trong đó còn có hai võ giả thăng cấp luôn. Vết thương của Mộc Tường Vi cũng đã lành lại, Tô Lâm An còn chú ý thấy trên người Mộc Tường Vi lại có sức mạnh khí huyết.

Cảnh giới Man Huyết tầng một?

Mộc Tường Vi sững sờ nhìn hai tay của mình, cảm nhận được sức mạnh khí huyết yếu ớt trên tay, hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Huyết nguyên châu.”

Huyết nguyên châu vốn đã bị vỡ vụn của nàng ta, chẳng ngờ lại xuất hiện một lần nữa. Mà đã có huyết nguyên châu, kinh mạch khí huyết trong cơ thể nàng ta cũng dần được hồi phục lại. Điều đó có nghĩa nàng ta có thể tiếp tục tu luyện.

Mộc Tường Vi vui mừng phát khóc.

Niềm hy vọng tựa như ánh sáng của sao trời, chỉ lối cho nàng ta đi về phía trước, cho dù có bắt đầu lại lần nữa cũng không có gì đáng sợ.

Mọi người đều vui mừng ra mặt. Truyền thừa này, đúng là tuyệt thật. Mới chỉ một ải mà đã giúp họ mạnh lên như vậy, vậy cửa ải sau há chẳng phải sẽ có nhiều lợi ích hơn hay sao? Còn nữa, phần thưởng của ải đầu tiên rốt cuộc là gì, đúng là khiến người ta cực kỳ mong đợi!

Sau khi tất cả mọi người đã hồi phục, hồ nước lại biến mất, bọn họ lại di chuyển sang nơi khác.

Lần này mọi người xuất hiện trên một khoảnh đất trống. Nhìn thì có vẻ mặt đất là một tảng đá nguyên khối hoàn chỉnh. Xem kỹ ra, không ngờ nơi đây lại được mài nên từ một khối đá Thiên Vẫn.

Giọng nói của ông lão lại vang lên: “Người xếp thứ ba, Hiên Viên Hạo Thiên.”

Hiên Viên Hạo Thiên vốn ở cảnh giới Thuần Huyết hậu kỳ. Khi giọng của ông lão vang lên thì một đốm sáng xanh lục bay ra từ đầu ngón tay lão, chui vào giữa chân mày của Hiên Viên Hạo Thiên.

Tức khắc hơi thở quanh người Hiên Viên Hạo Thiên tăng vọt, đột phá ngay lên cảnh giới tiếp theo, cảnh giới Hoàng Huyết!

Nhìn thấy sự thay đổi này, những người khác đều tấm tắc lấy làm lạ, “Chẳng phải bí cảnh cổ có hạn chế tu vi hay sao, tu vi của người vào đây tuyệt đối không thể quá cảnh giới Thuần Huyết mà!”

“Ai nói là tuyệt đối chứ.” Cổ Hàn Ngọc nói khẽ. Tiếc rằng, thực lực của nó vẫn không đủ mạnh, chỉ có thể lợi dụng sơ hở để chui vào.

Ả vừa dứt lời, một vài võ giả lập tức ngộ ra, “Năm xưa khi bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết được hình thành, Thần Hoàng cũng từng vào đây. Sự hạn chế nhằm vào tu vi này, tất nhiên không phải là tuyệt đối.”

“Chỉ kẻ yếu mới cần phải ngoan ngoãn nghe theo quy tắc.” Ông lão bỗng thốt ra một câu.

Lão đã tìm ra lý do để biện hộ cho việc mình vi phạm quy tắc, lúc này cười đến mức mặt mũi nhăn nhíu.

“Người thứ hai, Cổ Hàn Ngọc.” Vào khoảnh khắc lão gọi đến Cổ Hàn Ngọc, ngay lập tức hơi thở quanh người Cổ Hàn Ngọc chợt thay đổi. Tiếp sau đó sức mạnh khí huyết tăng vọt, ả ta cũng đột phá thẳng lên cảnh giới Hoàng Huyết, đồng thời tu vi lên đến cảnh giới Hoàng Huyết tầng hai mới ngừng lại.

Ông lão cũng không nhiều lời.

Dù sao chỉ cần truyền thừa của lão được tiếp nối thì nơi này chẳng còn nhất thiết phải tồn tại nữa, bởi vậy cũng chẳng cần lo người có tu vi cao sẽ gây nên ảnh hưởng gì với nơi này.

Đợi sau khi hơi thở quanh người Cổ Hàn Ngọc ổn định lại, ông lão đưa ra phần thưởng cho người thứ hai.

Đó là một chiếc hộp gỗ nhìn vô cùng tàn tạ, trên bề mặt còn có một lớp rêu xanh. Có lẽ chính lão cũng không biết chiếc hộp đó đã cũ nát đến độ ấy, khi lấy ra lão còn gãi đầu có vẻ hơi ngượng ngùng: “Đây là một hạt giống.”

Cổ Hàn Ngọc mở hộp ra, nhìn thấy bên trong có một hạt giống khô quắt mang theo linh khí yếu ớt đang nằm đó. Nếu như không phải lớp đất ở bên dưới là tức nhưỡng trong truyền thuyết, e rằng hạt giống này đã chết từ lâu.

“Hạt giống linh mộc bảo vệ!”

Trên đời này có rất nhiều linh thực, nhưng linh thực có thể trở thành linh mộc bảo vệ lại cực kỳ ít.

Một hạt giống của linh mộc bảo vệ, nếu như nó lớn lên thì có lẽ sau này sẽ xuất hiện thành trì thứ tám! Điều đó đủ để nói rõ hạt giống này quý giá tới cỡ nào.

Hiên Viên Hạo Thiên đứng cách Cổ Hàn Ngọc rất gần, lúc này nhìn thấy hạt giống đó thì khẽ hô lên một tiếng, trong con ngươi như chứa ánh lửa. Tại sao gã lại đứng thứ ba chứ, nếu như hạt giống này là của gã thì tốt biết bao! So sánh ra, phần thưởng dành cho người đứng thứ ba đúng là thua kém quá nhiều. Bởi gã không cần dựa vào người khác cũng có thể đột phá cảnh giới Hoàng Huyết, giờ chẳng qua chỉ là đột phá sớm hơn chút mà thôi.

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Hạo Thiên cảm thấy lòng dạ khó yên, càng hạ quyết tâm rằng cửa ải sau phải dốc sức đánh một trận.

Cổ Hàn Ngọc: “...”

Ả ta ghét phần thưởng này. Vả lại, một hạt giống héo quắt thế này có thể nảy mầm thành công hay không cũng là một vấn đề. Tất nhiên, ả ta không thể hiện sự ghét bỏ này ra mặt, sau khi cất chiếc hộp đi rồi, ả cung kính hành lễ về phía ông lão.

Ả ta không nhìn thấy đối phương, nhưng lại có thể cảm nhận được uy áp thần hồn tới từ nơi đó. Bởi vậy trước mặt ông lão thần bí ấy, ả ta không dám để lộ ra chút kiêu căng ngông cuồng nào.

Tiếp sau đó, ông lão gọi tên người đứng thứ nhất.

Tô Lâm An hơi mong chờ. Mới chỉ là phần thưởng dành cho người vượt ải thứ hai và thứ ba mà đã rất hay ho rồi, vậy thì phần thưởng cho người đứng đầu, ắt phải lợi hại hơn mới đúng?

Chỉ thấy ông lão lấy một cây gậy đen đúa mục nát ra?

Bộp một tiếng, lão ném ngay xuống bên chân Tô Lâm An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status