Ấn Công Đức

Chương 455 : Chương 455SẮC ĐẸP CỦA NÀNG



Chương 455SẮC ĐẸP CỦA NÀNG

Tô Lâm An im lặng lui lại một bước nhỏ, thứ đen sì kia mới không nện trúng mũi chân nàng.

Nhìn kỹ lại, bên ngoài là một lớp vải dầu màu đen rách nát được buộc chặt bằng dây, bên trong là thứ gì thì thần thức của Tô Lâm An lại không thể nhìn ra. Nàng hỏi Mục Cẩm Vân: “Ngươi có nhận ra đây là gì không?”

Mục Cẩm Vân lắc đầu, nói bằng cái giọng đầy ghét bỏ: “Bẩn quá.”

Vừa đen vừa nát, còn có mùi nấm mốc, cũng chẳng biết là đã để bao nhiêu năm, giống y cái câu tục ngữ mà đám dân làng ở nhân gian khi xưa hay nói.

Vải bó chân của bà lão, vừa thối vừa dài(*).

(*) Nghĩa bóng: ý chỉ một người nói chuyện vừa khó nghe vừa dài dòng.

“Đây, là thứ quý giá nhất của ta.” Ông lão thở dài một hơi, không đành lòng nhìn thứ đen sì kia nữa.

Phải tặng người bạn cũ cho kẻ khác, trong lòng lão vẫn hơi không nỡ.

Có điều vừa thở dài xong, ngũ quan trên mặt lão lại thay đổi, một người khác nói: “Ngươi đã chọn cho nó một chủ nhân thích hợp, còn có gì không vừa ý nữa?”

Tình cảnh như vậy đã xuất hiện nhiều lần, trong lòng Tô Lâm An đã có phán đoán.

Nàng thầm nói với Mục Cẩm Vân, “Ông lão thần bí này là tàn niệm, mà e không phải là tàn niệm của chỉ một người.”

Lão ta là tập hợp từ vô số tàn niệm trong bí cảnh này. Những tàn niệm muốn truyền thừa sức mạnh huyết mạch của mình tụ lại với nhau, cho nên mới có lão. Bởi vậy rõ ràng là lão đang nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng lại có rất nhiều gương mặt, rất nhiều giọng nói hiện ra.

“Nếu như ta chết rồi, ta còn lâu mới thèm quan tâm xem những thứ mà ta học được suốt đời có được truyền thừa tiếp hay không đâu.” Nàng hạ thấp giọng nói.

“Còn ngươi thì sao?” Tô Lâm An hỏi.

Từ trước đến nay Mục Cẩm Vân chưa từng để ý đến người khác. Nếu hắn chết thì càng không thể nào quan tâm đến chuyện về sau. Chẳng qua thấy Tô Lâm An hỏi như vậy, hắn suy nghĩ rồi trầm giọng đáp: “Ta cảm thấy vẫn có thứ nhất định phải tiếp tục truyền thừa.”

Tô Lâm An ngạc nhiên, Mục Cẩm Vân không tim không phổi thế mà lại suy nghĩ đến những điều này. Nàng cực kỳ tò mò, rốt cuộc hắn muốn truyền thừa thứ gì.

“Thứ gì vậy?”

Mục Cẩm Vân nói với giọng điệu sâu xa: “Sắc đẹp của nàng.”

Tô Lâm An bỗng nhiên hơi ngượng ngùng, chợt nghe thấy hắn nói tiếp: “Ta cũng vậy.”

Hàm ý chính là, hai ta đẹp đến vậy, cũng phải sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp chứ nhỉ?

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Nó ôm một bụng lửa giận trong lòng, nhưng lại không dám phun ra.

Hai người các ngươi, có thể đừng nói mấy chuyện này trong biển ý thức được không, lửa đây không muốn nghe!

“Giờ, ta tặng nó lại cho ngươi.” Sau khi ông lão thương cảm xong, cuối cùng cũng nói tiếp.

Lão nói xong thì chỉ tay một cái, dây thừng buộc trên lớp vải vỡ vụn hoàn toàn. Miếng vải đen kia nới lỏng ra, để lộ...

Vụn sắt bên trong?

Năm xưa món vũ khí này đã bị phá hỏng trong trận đại chiến, sau đó ông lão chết đi, thanh kiếm cũng không được sửa chữa mà còn bị cát vàng chôn lấp, giờ trở thành vụn sắt cũng là lẽ dĩ nhiên.

Ông lão lập tức kêu lên, “Kiếm của ta!”

Thời gian ngàn vạn năm ăn mòn tất cả, thần binh năm ấy đã sớm bị gió cát ăn mòn. Bảo kiếm mà tàn hồn của lão cất giấu chưa hề lấy ra kể từ sau khi tỉnh lại đã hóa thành cát bụi, bởi vậy phần thưởng cho người thứ nhất này, đã trở nên cực kỳ gượng gạo.

Vẻ mặt ông lão thay đổi một hồi, sau đó lão nói: “Ta truyền một chiêu kiếm quyết cho ngươi.”

Tô Lâm An: “...”

Ta thật sự không phải kiếm tu.

Mục Cẩm Vân cũng chẳng có hứng thú gì với kiếm quyết của người khác. Kiếm của hắn chính là kiếm giết người, không có bất cứ chiêu thức hoa mỹ gì. Kiếm ra, người chết. Nhanh, chuẩn, ác, chính là cực hạn kiếm đạo của hắn.

Nhưng khi ông lão vung kiếm, kiếm khí sừng sững như núi, một luồng sức mạnh khiến người ta chấn kinh tràn ra từ mũi kiếm của lão, tựa như trời sập, đè ép khiến người ta không thể thở nổi.

“Kiếm quyết này tên là Hậu Thổ, luyện thành rồi thì sức mạnh như đất đá nặng ngàn vạn cân. Khối đá Thiên Vẫn dưới chân ngươi, chính là do ta dùng kiếm này đẽo thành.”

Sắc mặt Mục Cẩm Vân trở nên nghiêm túc, nói: “Đa tạ đã chỉ dạy.”

Tô Lâm An bèn hành lễ theo, nói: “Đa tạ.” Nàng không phải kiếm tu, tuy rằng cũng học được một vài chiêu kiếm nhưng không được tinh thông lắm. So sánh ra, mấy chuyện luyện khí, luyện đan và trận pháp, nàng đều lợi hại hơn rất nhiều. Lúc này tuy rằng nàng cảm thấy kiếm quyết có uy lực rất mạnh nhưng cũng không thể ngộ ra được bao nhiêu.

Có điều nhìn dáng vẻ của Mục Cẩm Vân, xem ra đã có được lợi ích không nhỏ?

Không ngờ, tự dưng lại cho hắn hưởng lợi.

Những người khác đều không nhìn thấy truyền thừa kiếm quyết này, sau khi thấy nàng nói cảm ơn mới biết được truyền thừa đã kết thúc. Lúc này họ cũng không buồn ngưỡng mộ gì, rối rít đợi ải khảo nghiệm thứ hai, tranh thủ giành lấy một trong ba thứ hạng đứng đầu để nhận lấy phần thưởng.

“Ải thứ hai, luyện thần.”

Trên nền đất trống xuất hiện từng cái cối xay.

Ông lão bảo mỗi võ giả bước đến bên một cái cối xay, đợi sau khi mọi người đã ổn định chỗ thì lão mới tiếp tục nói: “Chuyện các ngươi phải làm là đẩy cối.”

“Mười hai canh giờ sau, người xay ra được nhiều bột nhất sẽ giành chiến thắng.”

“Bắt đầu đi!”

Sau khi lão nói xong, mọi người bắt đầu đẩy cối, kết quả họ vừa đặt tay lên cái cối thì nhận ra ngay có chút bất thường.

Họ đều là võ giả khí huyết, tu vi không thấp, sở hữu sức mạnh có thể chuyển dời được cả núi non, nhưng lúc này đẩy một cái mà cái cối xay chẳng hề động đậy. Tức thì mọi người đều hơi lo lắng, cái cối xay này rốt cuộc nặng đến cỡ nào chứ.

Một người dồn khí về đan điền, xuống tấn, giơ hai tay ra đặt lên cán đẩy của cối xay. Huyết khí trào ra trên hai tay hắn ta, sức mạnh khí huyết tựa như một con rồng đỏ cuốn quanh bàn tay, sau đó, hắn giậm mạnh chân rồi quát lớn, “Đi!”

Hai tay hắn ra sức đẩy, vốn tưởng rằng có thể khiến cối xay dịch chuyển, lại chẳng ngờ một tiếng rắc vang lên, hắn dùng sức quá mạnh nên xương cánh tay đã bị gãy. Cái cối xay kia không hề động đậy, cánh tay của hắn bị gãy, đau đến mức đầu hắn ướt đẫm mồ hôi. Hắn rên lên một tiếng, hít sâu.

“Đây là cối xay gì vậy, không ngờ lại nặng đến thế?” Người khác nhìn thấy đều xì xào bàn tán.

Chiêu vừa rồi của người đàn ông đó đã dùng sức lực lớn đến mức nào, mọi người đều nhìn rất rõ. Đến kẻ đó còn không đẩy được, có không ít người cũng không còn tự tin. Lẽ nào phải từ bỏ ải này sao?

“Ải này kiểm tra khả năng luyện thần. Luyện thần là thế nào?” Võ giả ngoại vực không tu luyện thần thức, lúc này có hơi nghi hoặc về việc luyện thần, nhất thời không đưa ra được ý gì.

Vào đúng lúc này, Cổ Hàn Ngọc đã hành động.

Tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Cổ Hàn Ngọc.

Chỉ thấy tay ả đặt khẽ lên cán đẩy, dường như chẳng hề dùng lực mà chỉ đẩy nhẹ một cái, cối xay đã chậm rãi chuyển động phát ra tiếng kêu két két.

Cơ thể Hiên Viên Hạo Thiên bỗng biến lớn hơn rất nhiều, tuy rằng gã vẫn chưa biến thành người khổng lồ thật sự nhưng sức mạnh khí huyết đã bùng nổ, rõ ràng gã ta đã dốc hết sức lực, mặt mũi đỏ bừng, cối xay kia vẫn không hề nhúc nhích.

Tình cảnh của Đoạn Lâm Lang cũng giống như gã ta. Cùng là hoàng tộc, sao sự chênh lệch giữa ba người lại lớn đến vậy?

Vào đúng lúc này, lại có một cái cối xay được đẩy.

Đám đông nhìn theo tiếng kêu, không ngờ đó lại là Tùng Trúc Kiếm.

Ngay chính Tùng Trúc Kiếm cũng sửng sốt. Tay gã không hề dùng sức là mấy, chẳng qua trong đầu cứ luôn nghĩ, “Ngươi chuyển động đi, ngươi có tự chuyển động được không hả!” Thật ra lần này gã không định lười biếng, dù sao thì ải trước đã chịu khổ vì lười, nhưng dùng sức thì cái cối xay không hề chuyển động. Tùng Trúc Kiếm cảm thấy mình không phải là kẻ đẩy cối, gã đường đường là cháu trai của một thành chủ, đã bao giờ phải làm việc khổ cực thế này, bởi vậy gã bèn tự tìm niềm vui trong đau khổ, nghĩ, “Cối ơi cối à, ngươi tự chuyển động được không hả.”

Nào ngờ gã nghĩ như vậy, cối xay lại tự chuyển động thật.

Tuy gã không dùng sức nhưng lại thấy hơi đau đầu, tinh thần hơi uể oải, đúng là kỳ lạ.

“Cối đá này, không thể dùng sức đẩy, phải dùng tư tưởng để đẩy.” Tô Lâm An ngẫm nghĩ rồi dùng ngôn từ đại chúng để giải thích. Mọi người đều không biết về thần thức thần niệm, nàng bỗng nhiên nói ra thì hơi kỳ lạ, chẳng bằng nói là dùng tư tưởng cho rồi.

“Hả?”

“Tức là dùng ý thức để đẩy nó.” Tô Lâm An bổ sung.

Nói đoạn, nàng đứng ở bên cối xay, cũng chẳng chạm tay vào cán đẩy mà cái cối xay kia đã vèo một cái chuyển động, tốc độ không chênh lệch là bao với Cổ Hàn Ngọc.

Tùng Trúc Kiếm nhìn thấy động tác của Tô Lâm An thì lẩm bẩm với vẻ mặt đầy u oán: “Dựa vào ý nghĩ thật sao?”

Gã thầm bổ sung một câu yếu ớt, “Ta muốn trở thành Thần Hoàng.”

Tuy nhiên, chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa gã vừa phân tâm như vậy, cái cối xay đang chuyển động cũng dừng lại. Gã kêu khổ không ngừng, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào cái cối xay. “Đừng có lười biếng, ngươi mau chuyển động tiếp đi.”

Phía bên kia, Cổ Hàn Ngọc liếc xéo Tô Lâm An, cười mỉa mai một tiếng sau đó tăng nhanh tốc độ đẩy cối. Cái cối xay trước mặt ả ta chuyển động rất nhanh, người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy được một cái bóng mờ.

Tô Lâm An tạm thời chưa tăng tốc. Nàng biết, cường độ thần thức của mình không thể bì được với con trùng Huyết Duyên kia. Con trùng Huyết Duyên ấy đã từng tạo cho nàng sức ép nguyên thần cực lớn, nàng biết sự chênh lệch giữa đôi bên.

Có điều nàng cũng sẽ không cứ thế nhận thua, tuy cường độ của nàng không đủ, nhưng hơn ở chỗ bền bỉ và khôi phục nhanh. Chưa biết chừng đến cuối, còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status