Ấn Công Đức

Chương 456 : Chương 456BỘT XƯƠNG



Chương 456BỘT XƯƠNG

Cối xay chuyển động, có một chút bột tuôn ra từ đáy cối, nhất thời không nhìn rõ là thứ gì.

Một lúc sau, Mục Cẩm Vân mới nói: “Là bột xương.”

Thứ được nghiền trong cối xay, là xương người.

Chỉ có người tu vi cao thâm thì ngàn năm sau khi chết xương mới còn cứng chắc không mục. Điều đó cũng có nghĩa, chủ nhân của những đoạn xương này khi còn sống, chắc chắn là người có tu vi đứng đầu ngoại vực. Mục Cẩm Vân nhìn về phía Cổ Hàn Ngọc. Bất cứ ai trong đám người này đều đã có tu vi Thiên Tiên hậu kỳ, tương đương với thực lực của nghi chủ ở giới tu chân. Thực lực tổng thể của võ giả ở ngoại vực này mạnh hơn ở giới tu chân rất nhiều.

Điều đó cũng có nghĩa, cấp bậc của họ cao hơn giới tu chân nhiều.

Vậy thì võ giả ngoại vực tới giới tu chân, có phải cũng sẽ chịu sự hạn chế của quy tắc thiên đạo? Giống như tu sĩ thượng giới hạ phàm, chỉ có thể dùng phân thân mang theo Tiên Sứ Lệnh để giáng lâm.

Vậy những tư liệu có liên quan đến chuyện Thiên Ma ngoại vực xâm lấn giới tu chân mà hắn đã điều tra được trước đó, độ tin cậy có vẻ thấp đi.

Nếu như bọn họ đã xâm phạm thật, chỉ dựa vào thực lực của tu sĩ giới tu chân mà muốn ngăn cản Thiên Ma ngoại vực rồi chặt gãy cây cầu gì đó, chắc chỉ là chuyện cười.

Hơn nữa, những võ giả này đều cực kỳ to lớn, do có kẻ địch chung là võ giả sa đọa nên nội chiến cũng không quá rõ ràng. Lúc này, xem dáng vẻ ai nấy đều ngốc nghếch nhìn vào cối xay đá, Mục Cẩm Vân cảm thấy chỉ số thông minh của họ nhìn chung hơi thấp. Theo bản năng, hắn cảm thấy đám Thiên Ma xâm nhập vào năm đó, nói không chừng là bị giới tu chân bịa ra để lừa gạt.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán, muốn kiểm chứng thì còn cần có thời gian.

“Không biết bột xương này có tác dụng gì?”

Trong giới tu chân, di cốt của tiên nhân có thể được luyện chế thành pháp khí, bột xương cũng có thể cho vào thuốc, có tác dụng giúp sinh ra cơ thịt mới và lưu thông máu, khiến xương gãy mọc lại, thậm chí cải thiện được tư chất căn cốt. Nhưng xương của võ giả ngoại vực có tác dụng tương đương hay không thì nàng còn cần phải nghiên cứu sâu thêm mới biết.

“Cổ Hàn Ngọc kia xay được lượng bột xương gấp đôi nàng rồi.” Mục Cẩm Vân nhắc nhở với giọng điệu lạnh nhạt.

“Thần thức của ta đúng là không mạnh bằng ả.” Tô Lâm An bĩu môi, “Ngươi cũng chẳng bằng ả ta đâu.”

Tô Lâm An vừa nói xong thì cối đá bỗng chuyển động nhanh hơn, nhưng nàng lại hờn trách: “Ngươi dùng thần thức làm gì? Giờ là lúc để tranh hơn thua sao? Ngoan ngoãn tu dưỡng mới là việc chính.”

Mục Cẩm Vân của thời niên thiếu còn biết giấu tài, náu mình chờ thời, giờ lớn tuổi rồi lại chẳng bằng hồi nhỏ, đúng thật là...

Càng sống càng thụt lùi.

Cả mình sâu của Mục Cẩm Vân tỏa sáng óng ánh.

“Nàng quan tâm đến ta sao?”

Hắn tưởng rằng Tô Lâm An sẽ kiếm cớ ngụy biện, chẳng ngờ nàng lại gật đầu luôn, “Tất nhiên.”

Nàng thẳng thắn như vậy khiến hắn nhất thời tắt tiếng, trong đầu trống rỗng, chẳng biết tiếp sau đây nên nói gì. Ngày trước, để lấy lòng người này, hắn đã học rất nhiều lời tình tứ, ngày nào cũng dùng truyền âm thiên hạ để nói với nàng mà nàng chẳng mảy may rung động. Còn giờ, cuối cùng nàng đã thừa nhận nàng quan tâm đến hắn, mà hắn lại chẳng biết dùng câu nào trong cả bầu trời lời ân ái này cho chuẩn nữa.

Giống như là, dù hắn có nói gì thì cũng hơi kỳ cục.

Năm ấy khi nói những lời âu yếm, mục đích của hắn không hề đơn thuần, hắn muốn có được tấm lòng chân thật của nàng để nuôi dưỡng cổ Phệ Tâm. Cho nên khi ấy hắn nói cực kỳ trôi chảy, không hề thấy ngượng ngùng, hiện giờ, lời sắp thốt ra khỏi miệng lại thấy xấu hổ không thôi.

Cuối cùng, hắn thì thầm: “Ta thật sự rất vui.”

Khoảnh khắc ấy, hắn tựa như được đắm mình trong nắng, cả người đều ấm áp vô cùng.

“Thắng thua lại có hề gì, nói không chừng phần thưởng cho người đứng thứ hai còn hay ho hơn của người đứng đầu.” Ví dụ như lần trước, người đứng thứ hai được hạt giống, người đứng thứ nhất...

Thôi không nhắc nữa.

Nàng còn lâu mới thừa nhận rằng dù mình có cố gắng cũng chẳng thắng được.

Tuy rằng võ giả ngoại vực không tu luyện thần thức, nhưng thật ra bọn họ cũng chỉ thiếu cách tôi luyện thần thức thôi. Truyền thừa đứt đoạn, họ không có khái niệm luyện thần. Sức mạnh thần thức của chính họ không hề yếu, hơn nữa còn khá nhạy cảm, Tô Lâm An đã chứng thực điều này khi gặp người dân ở nơi đây.

Chẳng bao lâu sau, đã có võ giả chầm chậm đẩy được cối xay. Kẻ thành công sớm nhất là đám Minh Nhật Tân. Trong cơ thể những võ giả này có trùng Huyết Duyên, mà trùng Huyết Duyên, dù cấp bậc cao hay thấp thì thiên phú đều là tấn công thần thức, bởi vậy lần này tốc độ bọn họ đẩy cối xay nhanh hơn những người khác.

Có điều cũng có võ giả có năng lực giác ngộ cực cao, rất nhanh đã nắm bắt được điểm mấu chốt.

Giả dụ như Thanh Thủy Liên của thành Liên, dáng vẻ của nàng ta có vẻ lười biếng, bình thường có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, thường xuyên thả hồn ngẩn ngơ. Không ngờ lúc này nàng ta lại là người thi triển được sức mạnh thần thức nhanh nhất, chậm rãi đẩy cối xay dịch chuyển.

Hiên Viên Hạo Thiên và Đoạn Lâm Lang thuộc hoàng tộc cũng theo sát phía sau, thực lực xuất chúng hơn những người khác rất nhiều. Nhưng hai người họ đã bị tụt lại khá nhiều ở cửa ải thứ hai này. Sắc mặt Hiên Viên Hạo Thiên rất khó coi, Đoạn Lâm Lang thì lòng như lửa đốt. Lẽ nào gã mang huyết mạch hoàng tộc, mà lần nào cũng không bì lại được với người ta thế này hay sao?

Gã vừa sốt ruột thì sức tập trung cũng bị phân tán, cối xay lại ngừng. Đoạn Lâm Lang khóc không ra nước mắt, gã cũng không dám phân tâm nữa, chỉ có thể dốc toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào cối xay, mong rằng có thể rút ngắn sự chênh lệch kia từng chút một.

Kiều Nhất Miêu có ý chí kiên định. Nàng ta đã trải qua cảnh thất bại khi sức mạnh huyết mạch bị hao tổn, cảnh giới tụt giảm, nên tâm trí vững vàng hơn người thường, không bao lâu sau cũng đã đẩy được cối xay đá.

Mộc Tường Vi có thực lực thấp, nhưng từ trên con đường sao đã nhìn ra được nàng ta cố chấp đến nhường nào. Bởi vậy ở ải thứ hai này Mộc Tường Vi cũng không bị tụt lại ở sau cùng. Trước mắt nàng ta đang ở quãng giữa, cối xay còn chuyển động trước cả của Bàng Binh.

Cũng có người mãi không đẩy được, tức tối bực bội, đạp thẳng vào cối xay một cú. Kết quả cối xay hoàn toàn không di dịch, chân của hắn lại gãy mất, đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, lại không dám oán thán thêm câu nào.

Bởi vì, ông lão kia đang nhìn họ chằm chằm vào bọn họ với ánh mắt khinh thường.

Thời gian trôi cực nhanh.

Chớp mắt, thời gian đã qua hơn nửa, có rất nhiều người tinh thần mệt mỏi đến mức đầu sắp nổ tung, căn bản không thể chuyển động thêm chút nào nữa, và cũng không thể không ngừng lại nghỉ ngơi. Cơ thể mệt nhọc thì còn có thể kiên trì chống chịu, nhưng nguyên thần khô cạn thế này đúng thật là đòi mạng. Tùng Trúc Kiếm đã nằm trên mặt đất từ lâu, gã cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, hận không thể lấy đầu đập vào cái cối xay kia luôn. Gã đã ăn không ít đan dược trong túi mà cơn đau đầu vẫn chẳng hề giảm, cuối cùng chỉ có thể đờ đẫn nằm trên mặt đất, nhìn những người khác lần lượt ngã xuống. Cuối cùng, chỉ còn năm chiếc cối xay vẫn đang chuyển động.



Cổ Hàn Ngọc thuộc hoàng tộc.

Tô Tô thuộc thành Kim Đồng.

Minh Nhật Tân thuộc thành Mẫu Đơn. Còn hai người nữa...

Gã không nhớ nổi tên họ. Vốn gã không cho rằng đây là nhân vật lợi hại gì hết, ấy vậy mà họ còn chống chịu được lâu hơn gã. Đã qua bao lâu thế rồi, Tô Tô vẫn là Tô Tô kia, nàng ấy chưa bị con trùng vương đó làm ảnh hưởng?

Gặp phải trùng vương mà vẫn có thể rút lui an toàn sao?

Hay là, nàng hiện giờ đã không phải là người ban đầu nữa...

Tô Tô còn từng nói, Cổ Hàn Ngọc cũng có vấn đề.

Tùng Trúc Kiếm giấu giếm bí mật trong lòng, lúc này chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn. Tầm mắt của gã chuyển qua chuyển lại giữa Cổ Hàn Ngọc và Tô Lâm An, cuối cùng mắt trợn trắng, cứ vậy mà ngất đi.

Không bao lâu sau, gã tỉnh lại. Tùng Trúc Kiếm cảm thấy cơn đau đầu của mình đã giảm đi không ít. Gã thử đẩy cối lần nữa, không ngờ lại có thể đẩy được một vòng, xay ra được thêm chút bột.

Hóa ra, ngủ là cách khôi phục hiệu quả nhất!

Gã cứ vậy mà đẩy cối, ngủ, đẩy cối, ngủ, cho đến cuối thế mà lại dần theo kịp được những người khác, xếp thứ sáu. Tùng Trúc Kiếm vui vẻ ra mặt, tiếp tục kiên trì, nói không chừng gã còn có thể xông lên tốp ba ấy chứ!

Phía bên kia, tốc độ của Cổ Hàn Ngọc đã chậm lại.

Tuy rằng thần thức của trùng Huyết Duyên rất mạnh, nhưng đã xay đến tận mười canh giờ, lúc này cũng đã thấy mệt mỏi. Cối xay được làm từ đá Thiên Vẫn, thứ được xay là xương thần, áp lực như vậy, nói ra thì cũng khá quá sức với ả.

So sánh ra, từ đầu đến cuối tốc độ của Tô Lâm An chẳng có gì thay đổi, nàng không uống thuốc, cũng chẳng hề dừng lại nghỉ ngơi. Nàng đã có thể tự hấp thu linh khí, hơn nữa linh dịch trong người nàng còn tẩm bổ được cho nguyên thần, nàng căn bản chẳng cần nhờ đến sự trợ giúp từ bên ngoài vẫn có thể duy trì được sự dồi dào của nguyên thần.

Điều đó cũng có nghĩa trong giai đoạn sau, tốc độ của nàng lại nhanh hơn Cổ Hàn Ngọc, cũng như dần thu nhỏ lại sự chênh lệch với Cổ Hàn Ngọc.

“Còn một khắc nữa.” Đã đến những giây phút cuối cùng, ông lão lên tiếng nhắc nhở.

Trừ người thứ nhất và người thứ hai, những người còn lại, lão đều chẳng vừa lòng.

Xem ra, truyền thừa cuối cùng này sẽ thuộc về một trong hai người họ.

Rốt cuộc là ai tốt hơn đây?

Ông lão nhìn trái ngó phải, cuối cùng dừng tầm mắt ở Cổ Hàn Ngọc.

Nếu như đến cuối cùng thực lực tương đương nhau, vậy thì chọn ai đẹp hơn sao, lão thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status