Ấn Công Đức

Chương 457 : Chương 457QUẤY NHIỄU



Chương 457QUẤY NHIỄU

Một khắc cuối cùng, tốc độ đẩy cối của Tô Lâm An bỗng tăng nhanh.

Nàng biết, Mục Cẩm Vân không hề muốn thua Cổ Hàn Ngọc. Cùng là trùng vương, đây là thiên tính mà một con trùng Huyết Duyên như hắn không thể kiềm chế được, cũng là niềm kiêu ngạo mà hắn phải có khi còn là người.

Cho nên nàng cũng muốn cố gắng một chút, ít nhất thì đừng để có vẻ trông như nàng không có chí phấn đấu.

Tất nhiên, muốn đuổi kịp ả ta trong khoảng thời gian ngắn thì cũng không dễ dàng gì, phải dùng chút thủ đoạn mới được. Quy tắc ở đây là cấm chém giết, nàng không chém giết, quấy nhiễu chút thì chắc không sao đâu nhỉ?

Con trùng Huyết Duyên kia hận nàng thấu xương, nếu như nàng ba lần bảy lượt quấy nhiễu, ắt hẳn đối phương sẽ dùng thần thức tấn công để đe dọa nàng. Tới lúc ấy ấn Công Đức sẽ góp chút sức, chắc chắn có thể khiến nguyên thần của nó bị thương.

Tất nhiên, đây chỉ là kế sách của Tô Lâm An, đến khi đó ấn Công Đức có ra tay hay không thì nàng cũng không chắc, nhưng cứ phải thử xem sao đã.

Nàng tách vài luồng thần thức ra, giăng xung quanh Cổ Hàn Ngọc giống như mạng nhện, thi triển uy áp thần thức. Những luồng thần thức kia như từng lưỡi dao nhỏ, bay lượn vòng quanh Cổ Hàn Ngọc.

Hiệu quả, có lẽ không khác mấy với đám ruồi nhặng vo ve xung quanh.

Trong khi dùng thần thức để quấy nhiễu, Tô Lâm An lại lén liếc về phía ông lão kia. Nàng nhận ra ông lão kia lại mở một mắt nhắm một mắt, lòng thấy vững chãi hơn, lập tức, những luồng thần thức kia lại càng thêm phách lối.

Đối phương đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua rồi, xem ra quấy nhiễu thì được!

“Cút!” Cổ Hàn Ngọc quát lớn.

Thân thể ả ta còn chưa cử động, mái tóc đã giương nanh múa vuốt bay lên như sống dậy. Trong đó có một lọn tóc dựng thẳng đứng như một con rắn đen, ngẩng cao đầu khè lưỡi với Tô Lâm An, phát ra những tiếng xì xì đầy tính uy hiếp.

Thần thức của Tô Lâm An chợt thay đổi, hóa thành vô vàn đóa hoa tường vi. Nàng có quan hệ cực tốt với hoa linh Tường Vi, có thể mô phỏng lại hơi thở của hoa linh Tường Vi cực kỳ chính xác. Mà hơi thở của linh mộc bảo vệ, chính là thứ mà trùng Huyết Duyên vô cùng căm ghét.

Hơi thở ấy, khiến cho sắc mặt của Cổ Hàn Ngọc càng thêm tệ. Nhưng lúc này Tô Lâm An bỗng nhiên nghĩ ra, chẳng phải mùi trên người nàng còn nồng hơn hay sao? Bởi vậy nàng đi thẳng đến bên cạnh Cổ Hàn Ngọc, cười tủm tỉm nói: “Chúc mừng chúc mừng, xem ra hạng nhất thuộc về ngươi rồi.”

Thần niệm đẩy cối, người căn bản không cần đứng ở bên cạnh. Việc Tô Lâm An đi đến chỗ Cổ Hàn Ngọc chẳng hề gây ảnh hưởng gì đến chuyện nàng đẩy cối.

Nàng gần như đứng dán vào người Cổ Hàn Ngọc. Nàng vốn định khẽ hà hơi vào mặt ả, nhưng nàng lại thấp hơn ả rất nhiều, bước đến gần thì chẳng khác gì chim nhỏ nép vào người, bởi vậy nàng chỉ đành thôi, đứng bên Cổ Hàn Ngọc, hắt xì liền ba cái.

Tất nhiên, nàng không hề phun ra chút linh dịch nào, chỉ là đưa hơi thở của chính mình ra thôi.

Quả nhiên, Cổ Hàn Ngọc không chịu nổi mùi này, tốc độ thần thức đẩy cối xay cũng giảm đi theo.

Ả ta lùi lại một bước, lạnh lùng quát: “Cút ra!”

Lần này, không chỉ trong giọng nói của ả có uy áp mà thần thức cũng bùng nổ, sau khi đánh bay những luồng thần thức của Tô Lâm An ra, thần thức của ả ngưng tụ lại thành châm, đâm mạnh về phía đan điền trong biển ý thức của Tô Lâm An.

Thần niệm này, cực kỳ mạnh.

Ông lão đứng xem ở một bên, con mắt vốn đang nhắm lại cũng mở to ngay tức khắc.

Trong bí cảnh cấm giết chóc, nhưng trước đó lão cũng đã mắt nhắm mắt mở rồi, giờ có nên quản chuyện này không đây?

Nếu đã là khảo nghiệm về thần thức, thì hình như việc dùng thần niệm để quấy nhiễu làm ảnh hưởng đến đối phương cũng chẳng có vấn đề gì. Vả lại, lão thấy Cổ Hàn Ngọc vừa mắt hơn chút, bởi vậy sau khi hơi do dự thì lão lại kìm ý nghĩ kia lại, dù sao thì...

Dù sao thì trước đó lão đã chẳng nói gì. Quy tắc hả, kẻ mạnh nói mới được tính. Bây giờ, cô nhóc lùn kia gặp họa rồi, lão thầm nghĩ.

Lại chẳng ngờ, phía trước đã nảy sinh ra dị biến, diễn biến của sự việc quả thật nằm ngoài dự liệu! Lão vốn tưởng rằng Tô Tô sẽ bị thương, nhưng không ngờ, người mà lão coi trọng lại mặt mày tái nhợt, run giọng nói: “Ngươi đánh lén ta?”

Cổ Hàn Ngọc không ngờ, đòn tấn công của mình sẽ chịu phải sự bài xích của một hơi thở khổng lồ. Hơi thở thần hồn như che trời lấp đất kia khiến nó kinh hồn táng đảm, nếu không phải nó rút lui kịp thời, lúc này e là đã bị trọng thương!

Trong biển ý thức của nàng ta, rốt cuộc là còn ẩn chứa thứ gì!

Tô Lâm An lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hệt như đang nói: “Ngươi có ý gì vậy, ta không hiểu gì cả.”



Con rắn đen được huyễn hóa từ tóc kia không do dự nữa, lập tức xông thẳng về phía Tô Lâm An.

Cùng lúc đó, ngọn lửa trên người Tô Lâm An bốc lên, nàng nhìn về phía ông lão, đồng thời kêu to: “Tiền bối, đây chính là so đấu thần thức, cứu mạng.”

Trong bí cảnh cấm giết chóc mà Cổ Hàn Ngọc lại ra tay, đúng là quá đáng. Đây là quy tắc mà tiền bối ngài đã định ra đấy!

Ông lão nghĩ thấy cũng đúng.

Ải này gọi là luyện thần, quấy rầy bằng thần thức mà lão không can thiệp vào thì cũng thôi, nhưng sao có thể ra tay chứ? Xem ra lão đã quá hiền lành, cho nên đám người nào đó mới năm lần bảy lượt làm trái quy tắc. Nghĩ tới đây, ông lão tức giận quát lên, “Hỗn xược!”

Uy áp thần hồn bỗng được thi triển khiến cho cơ thể Cổ Hàn Ngọc sững lại, con rắn đen trên đầu lập tức nổ tung, trở thành những vụn tóc tán loạn, rơi đầy dưới đất.

“Phụt.” Khóe miệng ả rỉ máu, sắc mặt trắng như giấy, cái cối xay của ả cũng bởi biến cố này mà đột ngột ngừng lại.

“Luyện thần luyện thần, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng thần thức quấy nhiễu, nếu ra tay thật thì chớ trách ta vô tình!” Ông lão lạnh lùng nói: “Tư chất của ngươi không tồi, cho ngươi thêm một cơ hội nữa.”

Cổ Hàn Ngọc đáp khẽ: “Vâng.”

Ả hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này lại chẳng thể trút ra, chỉ có thể nhịn nỗi nhục này xuống chờ thời cơ phản kích.

Việc đẩy cối xay vẫn quan trọng nhất.

Tuy nhiên thần thức của ả đã bị thương, vừa rồi thần niệm lại bị cắt đứt, bởi vậy lúc này tốc độ đẩy cối rõ ràng đã chậm đi. Tô Lâm An thì thừa cơ truy kích, cối xay chuyển động nhanh chóng đến mức chẳng thấy nổi bóng mờ. Bột xương tuôn ra ào ào nhìn như những hạt cát nhỏ, lại có ánh sáng như kim sa, lấp lánh xung quanh cối.

Một khắc trôi qua rất nhanh.

Sau khi ông lão tuyên bố hết thời gian, tất cả cối xay đều trở nên cực kỳ nặng, dường như bị một bàn tay đè lại. Dù bọn họ có dùng sức thế nào cũng không thể xoay chuyển nổi nửa vòng.

Tiếp sau đó, ngôi vị thứ nhất và thứ hai thứ ba được công bố. Tô Lâm An đã lội ngược dòng thành công, vượt qua Cổ Hàn Ngọc, bột xay ra được khó khăn lắm mới nhiều hơn chút ít. Người thứ ba là Minh Nhật Tân. Kiều Nhất Miêu xếp hạng khá cao, Bàng Binh và Mộc Tường Vi đều ở khoảng giữa cuối, Tùng Trúc Kiếm thì xếp thứ ba từ dưới lên. Lúc này gã ngồi dựa vào cối đá, thỉnh thoảng đập đầu vào đó mới có thể giảm bớt phần nào cơn đau.

Gã nào đã từng phải chịu khổ như vậy, giờ đúng thật là đầu đau như nứt, hận không thể gào khóc một trận.

Ải này vốn cũng có phần thưởng.

Chỉ là vừa rồi ông lão đã kiểm tra, phát hiện phần lớn những vũ khí để làm phần thưởng đều đã vô cùng tàn tạ. Đây là sức mạnh của thời gian, năm ấy họ căn bản không hề nghĩ đến. Ai mà ngờ được, bao nhiêu năm như vậy mà chẳng có ai đến lấy truyền thừa của họ cả.

Chỉ có thần binh không bị mục nát.

Thế nhưng, thần binh đối đầu với thần binh, vẫn sẽ tan thành mây khói.

Hiện giờ, lão không có thần khí.

Bởi vậy, lão lập tức điều chỉnh, nói “Phần thưởng của ải thứ hai chính là bột xương mà các ngươi xay ra, tự lấy đi.”

Có lẽ lão cảm thấy phần thưởng của ải thứ hai không ổn lắm, đợi mọi người cất hết bột xương đi thì lão bèn phất tay áo, hô lên luôn: “Ải thứ ba, ngộ tính!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status