Ấn Công Đức

Chương 460 : Chương 460KHÔNG CAM LÒNG



Chương 460KHÔNG CAM LÒNG

Bị ánh mắt ăn thịt người của ông lão nhìn chòng chọc, Tô Lâm An cảm thấy tấm thẻ đá trong tay cũng hơi bỏng rát.

Nàng cười ngượng ngùng, “Cái này, ta không cẩn thận đã lĩnh ngộ được trận pháp trên bia. Hay là, ta đặt lại nhé?” Nói thì nói vậy, nhưng tay nàng lại cầm chắc lấy tấm thẻ đá không buông, đồng thời hỏi với vẻ mặt thấp thỏm: “Ta không làm trái quy tắc mà nhỉ?”

Ông lão vẫn không lên tiếng. Sau khi lão nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An một lúc, biểu cảm trên gương mặt càng lúc càng kỳ lạ, lúc thì chấn kinh, khi thì phẫn nộ, thỉnh thoảng lại đầy vẻ mừng vui thanh thản và hiền từ, đủ mọi vẻ mặt nhanh chóng biến đổi trên gương mặt lão. Cuối cùng, lão dùng hai tay ôm lấy đầu, đau đớn rên lên mấy tiếng, đồng thời nặn ra một câu, “Không phạm quy.”

Sau khi nghe thấy mấy chữ này, những võ giả khác cuối cùng cũng không nhịn nổi mà bắt đầu lớn tiếng chất vấn.

“Không phạm quy? Vừa rồi nàng ta đã thắp sáng cả bức tranh trường trong một khắc cuối cùng, lẽ nào nàng ta đã lĩnh ngộ được tất cả phép thần thông hay sao?”

Bọn họ đều là thiên tài của các thành, trong vòng ba ngày cũng chỉ có một nửa trong số đó lĩnh ngộ được một phép thần thông trở lên, còn một nửa chẳng thắp sáng nổi bức vẽ nào. Mà hiện giờ, Tô Lâm An lại thắp sáng toàn bộ nhân vật trong bức tranh trường, sự chênh lệch như vậy quả thật ra khiến người ta khó chấp nhận nổi.

Đều là con cưng của trời, sao có thể cách biệt lớn như vậy!

“Truyền thừa này quá cũ kỹ, có phải là có vấn đề rồi đúng không?” Có người nói khẽ.

Đoạn Lâm Lang thì nhìn Tô Lâm An một hồi rồi lại theo bản năng nhìn về phía Hiên Viên Hạo Thiên và Cổ Hàn Ngọc, cuối cùng sờ chóp mũi của mình rồi nói: “Rốt cuộc ai mới là hoàng tộc chứ?” Ba người họ là những kẻ ưu tú nhất trong lớp trẻ ở hoàng thành, ấy vậy mà lại thua thảm tới mức đó.

Khi nói đến đây, gã bỗng nhìn về phía Tô Lâm An, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc ngươi có huyết mạch gì?”

Lẽ nào, là trên Hoàng Kim trong truyền thuyết ư?

Tô Lâm An không có lòng dạ nào mà để ý đến gã.

Nàng vẫn bị ông lão kia nhìn chằm chằm, dường như cả người bị vô số mũi châm nhọn vờn quanh, ý chí hung ác che trời phủ đất vây lấy nàng, khiến nàng nhất thời không dám manh động.

So sánh với ông lão đó, thực lực của nàng quá yếu ớt.

Lúc này, sự sống chết của nàng không phải do chính nàng nắm giữ.

Chuyện nàng cần làm, chỉ có thể là chờ đợi.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm ấy cũng làm ảnh hưởng đến những người khác, cả khối đá Thiên Vẫn hoàn toàn im bặt, không ai dám lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch này. Đến ngay cả Cổ Hàn Ngọc cũng chẳng dám ho he.

Luận về cường độ nguyên thần, chẳng ai có thể so với cổ nhân trong truyền thừa này. Ngàn vạn năm trước, có lẽ bọn họ đã đạt đến cảnh giới Thần.

“Có thể thu phục được cả bia đá, đúng là lợi hại.” Ông lão nhìn Tô Lâm An, cảm thán trong lòng.

“Ngoại hình nhìn cũng tạm được, vóc dáng hơi lùn, nhưng cũng đi khá trôi chảy trên con đường luyện thể.”

Vốn dĩ lòng lão còn nghiêng về phía Cổ Hàn Ngọc, nhưng người này ải nào cũng đứng đầu, quả thật là một kỳ tài khiến cho lão phải kinh ngạc. Thế nên dù nhìn thế nào cũng chẳng thấy vừa mắt, ông lão vẫn tính chọn nàng làm người truyền thừa cuối cùng.

Khi đưa ra quyết định như vậy, lão lại thở dài một hơi.

Cuối cùng lão nói: “Ba ải khảo nghiệm truyền thừa đã kết thúc. Những người khác, đi cả đi.”

Cứ kết thúc thế sao? Đã chọn trúng ai?

Đây hẳn được coi là lần truyền thừa không nguy hiểm nhất mà họ đã từng trải qua, hơn nữa mỗi người dù ít dù nhiều đều đã nhận được lợi ích. Cứ đi như thế, họ hơi không nỡ. Tùng Trúc Kiếm còn thầm lẩm bẩm, phần thưởng của ải thứ ba đâu, lẽ nào không có giải thưởng gì khác hay sao?

Nói thật, mọi người đều không muốn cứ vậy mà đi, họ muốn ở lại đến cuối cùng, nhìn xem rốt cuộc là truyền thừa gì! Chỉ tiếc rằng, ông lão thần bí kia không đồng ý cho họ cơ hội này.

Sau khi ông lão nói xong, trừ Tô Lâm An ra thì những võ giả khác đều kinh hãi phát hiện chân của mình đã rời khỏi mặt đất. Tiếp sau đó, trên đỉnh đầu họ có một kẽ nứt xuất hiện, bọn họ bị gió cuốn ra khỏi kẽ nứt trong trạng thái không hề phòng bị, biến mất tăm chỉ trong nháy mắt, đến ngay cả Cổ Hàn Ngọc cũng không ngoại lệ.

Đợi sau khi đưa những người khác ra ngoài xong, ông lão thở hổn hển, nhìn Tô Lâm An, nói: “Ngươi rất giỏi.”

Lão đã canh giữ truyền thừa này suốt bao nhiêu năm, đã nhìn thấy vô số võ giả vào đây để đi tìm cơ duyên, không thể không nói rằng, Tô Lâm An chính là người mạnh nhất trong số đó.

Cho dù ở thời đại của lão, nàng cũng rất ưu tú.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, lão nhìn nàng cứ thấy hơi ngứa mắt, thậm chí có thể nói là ghét bỏ.

Sau khi ý thức được mình ghét nàng, lão lại hơi hối hận.

Rõ ràng, đây đã là cơ hội cuối cùng, để kéo đám người đó xuống đây mà lão đã tiêu tốn một lượng sức mạnh thần hồn lớn. Đợi đến khi truyền thừa cuối cùng hoàn thành, giúp nàng nâng cao thực lực trên mọi phương diện xong, lão sẽ biến mất hoàn toàn giữa trời đất. Nếu đã vậy, thì tại sao lão phải chọn một truyền nhân mà mình ghét chứ?

Hay là, gọi người đứng thứ hai quay lại?

Dù sao thì, dù sao thì lão đã phạm quy rất nhiều lần rồi.

Lại xoắn xuýt thêm một hồi, ông lão liếc xéo Tô Lâm An, cuối cùng mở miệng lần nữa, “Đi theo ta.”

Thôi bỏ đi, chọn nàng ta vậy.

Ông lão im lặng đi đằng trước dẫn đường, Tô Lâm An có thể cảm giác được cảm xúc chán ghét truyền ra từ lão, trong lòng còn lấy làm lạ. Nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác, sau khi ông lão tiến lên, nơi phía sau lưng nàng lập tức bị sụt lún, hơn nữa còn biến thành một hang động tối om. Nếu rơi xuống đó sẽ có hậu quả gì, nàng khó mà tưởng tượng được. Nàng chỉ có thể đi theo ông lão đó về phía trước.

Cuối cùng ông lão dừng lại trước một hang đá.

Trong hang lấp lóe ánh huỳnh quang, có rất nhiều hài cốt không trọn vẹn chất đống ở đó.

Lão đứng trước cửa hang, chỉ vào đống hài cốt đó và nói: “Trong ấy, có cả xương của ta.”

Tiếp đó lão quay lại nhìn Tô Lâm An: “Huyết tinh thạch ở trong đó, chính là món quà truyền thừa cuối cùng, chỉ cần lĩnh ngộ sơ sơ là ngươi đã có thể đột phá cảnh giới Hoàng Huyết. Ngươi vào lĩnh ngộ đi, có gì không hiểu có thể hỏi ta.”

Lão ngồi khoanh chân trước cửa hang, “Có điều, ngươi cần phải nhanh lên, thời gian của ta không còn nhiều nữa.” Cũng chẳng biết toàn bộ hồn lực còn lại của lão còn có thể chống đỡ được mấy năm. Ba năm, hay năm năm? Hay chỉ được một năm, nửa năm?

Dù sao thì, lão không thể cầm cự được đến lần mở bí cảnh sau nữa.

Truyền thừa cuối cùng là tinh thạch khí huyết? Nghe thấy chuyện này, Tô Lâm An khẽ sững lại.

Tinh thạch khí huyết, được biến thành từ huyết duyên châu trong cơ thể của một võ giả sau khi người đó chết. Thứ này ngưng tụ lại kinh nghiệm tu luyện cả một đời của võ giả ấy và cả sức mạnh huyết mạch được truyền thừa. Tô Lâm An đã từng tặng thôn Cổ Mộc một viên tinh thạch khí huyết. Bàng Kiện - cha của Bàng Binh(*), từ một người bình thường đã trở thành võ giả khí huyết, thức tỉnh sức mạnh huyết mạch nhờ vào việc lĩnh ngộ viên tinh thạch khí huyết đó.

(*) Chi tiết này tác giả viết không đúng so với phần trước. Bàng Kiện thức tỉnh tự nhiên chứ không phải nhờ việc hấp thụ tinh thạch khí huyết. Chỉ có Bàng Binh hấp thụ sức mạnh khí huyết và đã thăng cấp nhưng cũng không hề thức tỉnh, chỉ sau khi đi từ thôn Cổ Mộc sang trấn Mãng Sơn thì mới thức tỉnh.

Thế nhưng, dùng tinh thạch khí huyết để tu luyện có một tác hại, chính là rất có thể sẽ bị hạn chế bởi sức mạnh khí huyết của chủ nhân tinh thạch, cả đời khó lòng đột phá, không thể vượt qua người đời trước.



Tô Lâm An không hề muốn nâng cao thực lực của bản thân nhờ vào tinh thạch khí huyết. Nàng thoáng do dự như vậy, ông lão kia lại trừng mắt, “Còn không mau đi vào!”

“Đợi sau khi rời khỏi bí cảnh, nhớ nói với người đời, ngươi chính là truyền nhân của ta, để cho danh hiệu của ta lại xuất hiện trong thiên hạ!”

Bởi vậy Tô Lâm An bèn hỏi, “Vậy chẳng hay danh hiệu của tiền bối là gì?”

Ông lão vừa định mở miệng thì bỗng nhiên đưa tay vò đầu, vẻ mặt đầy đau đớn: “Ta là ai?”

Ta là ai, sao ta lại không nhớ được!

Vậy tới lúc đó phải nói ra làm sao đây? Vẻ mặt lão buồn rầu, bóng người cũng càng lúc càng gầy yếu, còn gương mặt thì không ngừng thay đổi giống như nguyên thần không ổn định, đã sắp sụp đổ.

“Tiền bối...” Như vậy xem ra, truyền thừa của ông lão này đúng là không có vấn đề gì. Lão chỉ muốn tìm một truyền nhân để truyền lại những gì mà mình đã học được suốt cả một đời. Tuy nhiên lão đã chờ đợi quá lâu, khiến cho tàn niệm mà lão để lại càng lúc càng yếu, đến nỗi mà, ngay cả chuyện mình là ai cũng chẳng nhớ nổi nữa.

Tô Lâm An vừa mở miệng đã thấy ông lão vung mạnh tay, ném nàng vào hang núi, còn lão thì ngồi ngoài cửa hang vò đầu bứt tóc, vừa giật tóc vừa lặp đi lặp lại, “Ta là ai, rốt cuộc ta là ai...”

Tô Lâm An bị ném vào hang. Khi nàng bị luồng sức mạnh khổng lồ đó ném vào, lưng cũng bị một khúc xương chọc phải, lập tức đau rát vô cùng, tấm lưng trắng mịn đã bị khúc xương cứa ra một vết máu dài. Đợi đến khi đáp đất, Tô Lâm An lại cảm thấy lưng mình đau đớn hơn. Nàng đè lên một viên tinh thạch khí huyết khá nhọn, viên đá ấy đã găm thẳng vào máu thịt của nàng.

Cơ thể nàng vốn cực kỳ rắn chắc, nào ngờ vào đây lại trở nên yếu ớt vô cùng.

Điều này đã nói rõ, những người từng chết ở nơi đây rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Sức mạnh khí huyết khổng lồ bỗng ập tới. Sức mạnh thô bạo kia giằng xé cơ thể nàng khiến nàng đau đến mức run rẩy.

Truyền thừa này, còn là ép mua ép bán!

Không nhận cũng không được hả?

Đau quá! Sức mạnh khí huyết quá khổng lồ, căn bản không phải thứ mà người đang ở cảnh giới Thuần Huyết như nàng có thể chịu đựng được. Chỉ trong nháy mắt, kinh mạch khí huyết của nàng đã rách nát tả tơi, cả người đầy máu, máu chảy ra đọng thành một vũng ở dưới người nàng.

Mục Cẩm Vân nóng lòng như lửa đốt, đang muốn chui ra khỏi biển ý thức của Tô Lâm An thì chợt cảm nhận được một ánh mắt lại nhìn vào hắn. Ánh mắt ấy khiến cho cả người hắn cứng đờ, nhất thời khó mà động đậy được.

Ngoài hang, ông lão quay đầu nhìn qua, sau đó lại vỗ đầu, “Ôi, quên mất, còn phải giúp ngươi khơi thông sức mạnh khí huyết, giờ ngươi vẫn chưa thể nào gánh chịu được.”

Lão chậm rì rì bay vào hang núi, nhấc tay, đặt nhẹ lên đầu Tô Lâm An.

Tuy ông lão không có thực thể, nhưng khi lòng bàn tay kia hạ xuống, Tô Lâm An lại cảm thấy đỉnh đầu ấm nóng, ngay sau đó từng trận gió mát thổi qua cơ thể, cơn đau như gọt xương lóc thịt cũng giảm nhẹ đi rất nhiều theo đó.

“Bí cảnh này hạn chế tuổi tác và tu vi. Chút tu vi này của ngươi, nếu như không có sự trợ giúp của ta mà dính phải tinh thạch khí huyết này thì sẽ nổ mình mà chết.”

“Ta sẽ dùng chút sức mạnh cuối cùng để giúp ngươi hóa giải phần lớn sức mạnh. Hơi đau, ngươi hãy cố cắn răng chịu đựng.” Sau khi nói xong, ông lão vẫn đặt tay trên đỉnh đầu Tô Lâm An, nhưng mặt lại quay qua một bên. Lão căn bản không muốn nhìn nàng.

Lão phải nhìn thế gian này nhiều hơn chút, dù sao thì, thời gian của lão không còn nhiều nữa.

Nếu như may mắn, hồn lực của lão còn có thể chống đỡ được khoảng nửa năm, một năm, tới lúc đó lão sẽ thật sự tan biến giữa đất trời, không còn tồn tại.

Ngàn vạn năm trôi qua, cũng chẳng biết thế giới bên ngoài có dáng vẻ thế nào. Bỗng nhiên lão hơi muốn ra ngoài ngắm nhìn một phen.

Ánh mắt ông lão u buồn, trong lòng lại dâng lên chút cảm xúc không cam tâm.

Một lát sau, hồn thể của lão run lên, mắt trợn trừng, bàn tay đặt trên đỉnh đầu Tô Lâm An cũng hơi run rẩy! Bàn tay ấy, nhìn cực kỳ gầy yếu, dường như chỉ ngay khoảnh khắc sau thôi sẽ trở nên trong suốt.

Chẳng ngờ cơ thể này của nàng lại chứa được nhiều sức mạnh khí huyết đến vậy. Cứ thế, lão phải giải phóng nhiều hồn lực hơn để mở lối cho nàng. Điều đó cũng có nghĩa, lão vốn tưởng rằng mình còn sống được một năm hoặc nửa năm nữa, giờ cứ như vậy thì một tháng cũng là quá sức!

Trái tim lão rung lên, cả người cũng bắt đầu run rẩy, hồn thể không ngừng lay động, cơ thể biến đổi khôn lường. Dường như có vô số bóng người đang liên tục hiện ra trên người lão, trông cực kỳ quỷ mị.

Làm sao đây, lão không cam lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status