Ấn Công Đức

Chương 462 : Chương 462CÂY CẦU GÃY



Chương 462CÂY CẦU GÃY

Thanh kiếm to lớn lơ lửng trên đỉnh đầu, tựa như cái bóng của tử vong đang bao phủ lấy hắn.

Trong đám trùng Huyết Duyên mà hắn triệu hoán tới được, có vài con đột ngột thay đổi phương hướng, chui theo những vết rạn mà lão già vừa bổ ra, tiến vào trong biển ý thức của Tô Lâm An, vây quanh Mục Cẩm Vân. Lúc này, lá cây của ấn Công Đức cũng không còn sức để ngăn cản chúng nữa.

Chỉ cần lão già kia ra lệnh một tiếng, chúng sẽ ùa cả lên, cắn nuốt Mục Cẩm Vân, tiếp đó cắn xé lẫn nhau, để lại một kẻ mạnh nhất, thăng cấp xưng Vương, thay thế vị trí của hắn.

Mục Cẩm Vân liếc qua Tô Lâm An.

Biển ý thức của nàng đã tả tơi, thân thể cũng đầy thương tích, ngã giữa vũng máu.

Dưới sự áp chế tuyệt đối bởi thực lực, Mục Cẩm Vân cũng chẳng nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Hắn nhìn lên ánh kiếm trên đỉnh đầu, một ánh kiếm sáng như tuyết chợt bắn ra từ thân thể hắn. Hắn dự định hóa thân thành kiếm, đồng quy vu tận với nguyên thần của lão già kia.

Chỉ hy vọng, ấn Công Đức có thể bảo vệ được nàng.



Ý thức của Tô Lâm An đã mơ hồ, nàng không hề nhận ra những gì đang diễn ra trong biển ý thức của mình.

Máu chảy ra ồ ạt, thấm đẫm mảnh đất dưới người nàng, làm cả người nàng dính dấp, đồng thời như bị một sức lực kỳ quái kéo chìm xuống dưới. Mà chuyện này, lão già và Mục Cẩm Vân trong biển ý thức cũng chưa chú ý tới, chỉ có nàng mới cảm nhận được rất rõ ràng.

Giống như lúc đầu rơi xuống dưới lòng đất cùng Tùng Trúc Kiếm, có một sức hấp dẫn nào đó đến từ chính sức mạnh huyết mạch khiến nàng không kìm lòng nổi mà chui sâu xuống lòng đất, vừa như một kẻ say rượu, lại giống như trúng cổ. Nếu không phải lúc đó miếng huyết ngọc chợt trở nên lạnh lẽo, Mục Cẩm Vân nói nàng xấu làm nàng giật mình tỉnh lại, e là nàng cũng đã bị lực lượng thần bí ấy hấp dẫn, tiến thẳng xuống lòng đất. Khi đó, cảm giác quỷ dị khi không thể khống chế mình làm nàng cảm thấy kiêng kỵ, cho nên nàng vừa tỉnh táo lại bèn tức khắc chạy trốn, trở về được khu vực an toàn nhờ sự trợ giúp của Tùng Trúc Kiếm.

Lúc này, sau khi nàng mất một lượng máu lớn, máu tươi không ngừng thấm đẫm đất đai dưới thân, sức mạnh huyết mạch thần bí đó lại trỗi dậy lần nữa.

Nàng đã chảy rất nhiều máu, mà máu tươi còn lại trong cơ thể đột ngột nóng lên. Rõ ràng đã bị thương nặng đến vậy, bất kể thân thể hay nguyên thần đều cực kỳ đau đớn, nhưng lúc này Tô Lâm An vẫn bất giác mỉm cười. Thân thể nàng chìm dần xuống, thần thái càng lúc càng thả lỏng, ngay cả nguy cơ trong biển ý thức cũng không thể làm ảnh hưởng tới nàng dù chỉ mảy may.

Ngay lúc này, kiếm khí của Mục Cẩm Vân và lão già cùng phóng ra. Vào khoảnh khắc hai bên sắp va chạm, ngay cả ấn Công Đức cũng khó mà ngăn cản nổi, bỗng huyết nguyên châu của Tô Lâm An lại đột nhiên xoay tròn cực nhanh. Ngay sau đó, nó xuất hiện giữa hai luồng kiếm khí như một cái cối xay. Chiếc cối xay xoay tròn nhanh chóng ngăn cản hai luồng kiếm khí đồng thời phân tán uy lực của chúng, đòn công kích đánh vào cối đều bị đánh bật ra ngoài. Mà huyết nguyên châu thì càng lúc càng nhỏ. Ban đầu nó to bằng hạt đậu tương, giờ chỉ còn bằng hạt vừng, hơn nữa vẫn không ngừng thu nhỏ lại.

“Sức mạnh huyết mạch của ngươi đúng là khiến ta phải kinh ngạc đấy! Không ngờ có thể miễn cưỡng chặn được kiếm khí của ta. Chỉ tiếc, vẫn quá yếu.” Lão già vung tay lên, “Ngươi có thể ngăn cản một kiếm, chứ ngăn được ngàn vạn kiếm sao?”

“Nghĩ là lấy huyết nguyên châu ra uy hiếp thì ta sẽ dừng tay à?”

“Chờ ta khống chế được thân xác ngươi, sợ gì không thức tỉnh được sức mạnh huyết mạch. Dù huyết nguyên châu của ngươi có hóa thành tro bụi, ta cũng có thể ngưng luyện lại một viên khác!”

Trong mắt lão già và Mục Cẩm Vân, những việc này đều do Tô Lâm An làm, nhưng thực ra nàng chẳng hề làm gì. Thân thể nàng từ từ chìm xuống, ý thức được một dòng nước ấm bao lấy. Vẻ mặt nàng càng lúc càng thả lỏng, nụ cười cũng càng lúc càng tươi hơn, cứ như đang mơ thấy một giấc mộng tuyệt diệu vô cùng.

Mãi đến lúc này, lão già và Mục Cẩm Vân mới phát hiện ra sự bất thường của nàng.

Chẳng biết tại sao lão già bỗng nhiên thấy lòng hoảng hốt. Lão không do dự nữa, lại xuất kiếm, muốn phá nát đồng thời chiếm đoạt biển ý thức của Tô Lâm An. Dù tạm thời thân thể này vẫn không thể dung nạp được hoàn toàn nguyên thần của lão, như vậy lão còn có thể phân hồn, ký sinh những mảnh hồn nhỏ lên người kẻ khác.

Ánh kiếm rơi xuống như sao sa, xán lạn, lóa mắt nhưng lại là đòn hủy thiên diệt địa. Nhưng chính lúc ánh kiếm chém xuống, thân thể Tô Lâm An đã chìm hẳn xuống đất. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh khí huyết khổng lồ bỗng trào dâng từ sâu trong lòng đất, như một vầng mặt trời đỏ mọc lên từ khe núi, che mờ hết ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời.

Tất thảy xung quanh đều khựng lại, thời gian bị đóng băng.

Hai mắt lão già trợn tròn, chỉ kịp kêu lên một câu: “Nhật Nguyệt Tinh Thần…”

Rồi sau đó, thần niệm bị cố định hoàn toàn, không còn bất cứ động tĩnh gì nữa.

Thân thể Tô Lâm An rơi xuống, ầm một tiếng, rơi thẳng xuống một con sông máu đỏ tươi.

Trong con sông đó có rất nhiều hung thú. Chúng nghe thấy tiếng động thì nhao nhao nhào tới, nhưng vừa nhìn thấy Tô Lâm An lại đồng loạt rụt cả sang một bên, không dám tới gần, nhưng cũng không rời khỏi. Thực lực của những con thú hoang này vượt xa cảnh giới Thuần Huyết, hoàn toàn vi phạm quy tắc hạn chế tu vi của bí cảnh.

Mỗi con đều có thể dễ dàng xé nát những võ giả tới đây lịch lãm luyện tập. Nếu xuất hiện trên mặt đất, chúng hoàn toàn có thể diệt hết toàn bộ những võ giả tiến vào bí cảnh. Nhưng chúng không làm vậy, chúng chỉ yên phận ở lại nơi sâu dưới lòng đất này, ở cạnh dòng sông máu, chỉ bởi vì ở đây cũng tồn tại một cấm chế, mà còn cao cấp hơn bên ngoài rất nhiều.

Chỉ có ở trong cấm chế này, chúng mới có thể tiếp tục tu hành mà không phải chịu bất kỳ hạn chế nào mới có thể đột phá cảnh giới Thuần Huyết, trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc này, tất cả hung thú tụ tập lại với nhau, dùng ánh mắt hiếu kỳ và soi mói của chúng đánh giá Tô Lâm An đang ngâm mình giữa dòng sông máu. Cho dù đám hung thú này bình thường luôn đối địch với nhau, nhưng lúc này cũng đều tạm buông thù hận cũ. Mục tiêu của chúng chỉ có một - đó chính là võ giả thần bí xuất hiện giữa sông máu.

.

Chúng nhìn vết thương của nàng từ từ lành lại, hơi thở càng lúc càng ổn định, nhìn dòng sông máu vốn cuồng bạo hung tàn mà lúc này lại dịu dàng bao bọc lấy nàng, những gợn nước nhẹ nhàng mơn trớn thân thể nàng, như đang vỗ về trìu mến. Lần này, đám hung thú càng không dám hành động lỗ mãng.

Tô Lâm An ngủ rất sâu.

Nàng không biết mình mơ thấy gì, lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tâm tình cũng cực kỳ vui sướng. Chắc chắn là, nàng đã mơ thấy một giấc mộng rất ấm áp và đẹp đẽ. Có điều khi vừa mở mắt ra, thấy được tình cảnh hiện tại của mình, trái tim Tô Lâm An giật thót.

Mùi máu tanh nồng, nàng đang ngâm mình trong máu? Cả người chìm trong dòng máu đặc quánh, dính nhớp, không ngờ nàng lại cảm thấy thoải mái được…

Đúng rồi, còn có lão già muốn cướp xác kia nữa!

Ý thức được điều này, Tô Lâm An lập tức nhìn vào biển ý thức, lão già kia vẫn ở trong biển ý thức của nàng, hơn nữa còn không nhúc nhích? Không chỉ lão, cả Mục Cẩm Vân cũng đang bất động với động tác giang cánh, bụng phình ra, đầu còn đang bị một tia sáng bạc chĩa vào, hẳn là kiếm khí.

Bọn họ như là một bức tranh không có sức sống, đột nhiên bị cố định lại trong biển ý thức của nàng.

Chẳng lẽ là, phép thần thông huyết mạch của nàng đã phát huy tác dụng? Nhưng nàng không nhớ nổi là mình đã thi triển phép thần thông nữa kìa. Chỉ với chút thực lực hiện giờ của nàng, trong tình huống nguy cấp như thế, nàng có thể thi triển Nhật Nguyệt Tinh Thần đóng băng lão già kia sao? Hơn nữa, chắc chắn là nàng không thể nào chẳng phân rõ địch ta, đóng băng luôn cả Mục Cẩm Vân như thế.

Tô Lâm An vô thức phủ nhận, chẳng qua nếu đối phương không nhúc nhích thì không phải nàng đang có cơ hội giết lão hay sao!

Vừa muốn ra tay, Tô Lâm An đã cảm thấy có gì đó bất thường. Xung quanh nàng lạnh ngắt, như có vô số ánh mắt nguy hiểm đang nhìn chằm chằm nàng, khiến nàng có cảm giác như bị kim đâm vào lưng, khiếp đảm không dám hành động tùy tiện.

Nàng len lén nhìn bốn phía…

Vừa nhìn một lượt, Tô Lâm An lập tức thấy áp lực nặng nề.

Trong bóng tối, vô số đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chòng chọc vào nàng từ cách đó chẳng xa. Từng ánh nhìn đều làm da đầu nàng tê dại, khiến nàng vô thức nuốt nước bọt.

Má nó, nàng rơi vào giữa bầy hung thú rồi, mà hơi thở trên người mỗi con lại còn mạnh tới nỗi, nàng chưa bao giờ từng thấy nữa chứ!

Tí thịt của nàng còn chẳng đủ cho chúng nhét kẽ răng.

Đừng cuống, chắc hẳn là vừa nãy nàng đã hôn mê một lúc lâu. Nếu những con hung thú này muốn giết nàng thì nàng đã chết từ sớm rồi. Hiện giờ nàng không sao, chứng tỏ chuyện còn chưa bết bát tới mức đó.

Chúng không qua đây được, hay là do nguyên nhân khác?

Tô Lâm An lại len lén tỏa thần thức ra quan sát, sau đó mắt nàng chợt trợn to, khiếp sợ nhìn về phía xa!

Nàng nhìn thấy một cây cầu!

Một cây cầu màu đỏ như máu kéo dài vô hạn, thông thẳng đến hư không vô tận.

Nơi này là bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết, mà lần này nàng vào bí cảnh chính là để tìm đường về nhà. Không ngờ trời xui đất khiến thế nào, cuối cùng nàng lại tới được gần chỗ cây cầu gãy. Nghe nói cây cầu gãy này do thân thể của Thần Hoàng biến thành. Vậy dòng sông máu nơi nàng đang đứng, chẳng lẽ, chính là máu của Thần Hoàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status