Ấn Công Đức

Chương 467 : Chương 467UỐNG MÁU



Chương 467UỐNG MÁU

Dãy núi Huyết Đằng bên trong bí cảnh.

Dãy Huyết Đằng đã bị Kiều Nhất Miêu vung rìu bổ làm đôi, phần lớn dây leo máu trên đó đã bị hủy, chỉ còn lưa thưa vài dây leo héo úa treo ngược ở trong khe nứt bị bổ ra ấy, chưa biết ngày nào sẽ chết.

Lúc vừa mới tới, Mộc Tường Vi còn dùng chút sức mạnh khí huyết còn sót lại của mình để bảo vệ dây leo máu mấy lần. Bởi vì quả đỏ ở dãy Huyết Đằng này cực kỳ quý giá, có ích đối với linh mộc bảo vệ, mà trước mắt chúng chỉ có thể sinh trưởng ở đây. Mộc Tường Vi sợ chúng bị diệt sạch nên mới cẩn thận bảo vệ.

Mấy tháng trôi qua, đám dây leo máu vốn chỉ còn lại mấy gốc đã mọc lên xanh tốt um tùm, còn nàng ta thì gầy sọp đi, cũng chẳng biết còn sống được mấy ngày.

Nàng ta ngã nằm trong bụi dây leo máu, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước cách đó không xa.

Tùng Trúc Kiếm ngồi ngay ngắn ở đó, tay còn cầm một nhánh cây tùng. Toàn thân gã phủ một lớp sương mỏng, lông mày và râu đều đông cứng lại, trên mặt còn giống như có một lớp muối phủ lên.

Nhánh tùng trong tay gã đã héo rũ hơn nửa, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Cách Tùng Trúc Kiếm không xa có một cỗ thi thể đang nằm, đó là một võ giả của thành Thiên Trúc. Lúc đầu họ tốt bụng cứu gã ta, ai mà ngờ được đối phương vì muốn sống sót mà định đánh lén, kết quả bị Tùng Trúc Kiếm chém chết luôn, lúc này thi thể cũng đã lạnh cứng.

Mộc Tường Vi lại nhìn xuống phía dưới dãy núi Huyết Đằng, nơi đó đang bị vô số hung thú bao vây. Đám hung thú đó cũng đã bị trùng Huyết Duyên ký sinh, lúc này đang canh giữ dưới dãy núi Huyết Đằng, chỉ chờ khi linh lực của linh mộc bảo vệ biến mất hoàn toàn thì sẽ cùng lao lên, xé xác cả đám bọn họ.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng, chỉ cần cầm cự được tới ngày bí cảnh đóng lại thì bọn họ sẽ được đưa thẳng ra ngoài, lúc đó cũng coi như được cứu rồi. Hôm nay rõ ràng đã tới lúc nhưng bọn họ vẫn ngồi yên tại chỗ, không biết đã có sự cố gì.

Không ra được sao?

Không ra được thì cũng chỉ có thể chết ở đây.

Nàng ta đang suy nghĩ thì thấy một con rối bằng kim loại gỉ sét loang lổ nhảy ra từ trong túi Tùng Trúc Kiếm. Con rối chậm rì rì kéo lê một cái túi nước cao ngang ngửa nó đi tới rồi mở túi ra rót nước vào miệng Mộc tường Vi.

Một dòng nước nhỏ được rót vào miệng, sức mạnh khí huyết ẩn chứa trong đó khiến tinh thần Mộc Tường Vi trở nên tỉnh táo hơn chút. Sau khi nhấp hai ngụm thì nàng ta ngậm chặt miệng lại. Cảm thấy con rối vẫn muốn đút nước tiếp, Mộc Tường Vi lắc đầu rồi nghiêng mặt sang một bên.

Con rối cũng kéo túi nước chuyển hướng theo Mộc Tường Vi, nó muốn tiếp tục rót nước. Kết quả là Mộc Tường Vi lại nghiêng đầu sang hướng khác. Sau khi lặp lại mấy lần, cơ thể con rối phát ra tiếng vang cót két. Do chưa hoàn thành nhiệm vụ được chủ nhân giao cho nên con rối tỏ ra nôn nóng, động tác bắt đầu loạn xạ.

Thấy Mộc Tường Vi vẫn không hề há miệng, nó quay đầu, sốt ruột khoa tay múa chân về hướng Tùng Trúc Kiếm, còn phát ra âm thanh chói tai khi kim loại va chạm, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tùng Trúc Kiếm.

“Sao lại không uống?” Tùng Trúc Kiếm không quay đầu lại. Gã cẩn thận cầm nhánh tùng trong tay, không dám lộn xộn.

“Ta chưa tiêu hao gì cả, uống một ngụm là đủ rồi.” Mộc Tường Vi nói, “Ngươi cần hơn ta.”

Lần trước, cũng ở dãy núi Huyết Đằng này, để giết chết võ giả khí huyết sa đọa Sa Ma Hồng Diệp, Mộc Tường Vi đã bắn ra mũi tên mạnh nhất của mình, cũng bởi thế mà huyết nguyên châu trong cơ thể nàng ta đã bị hủy, khiến nàng ta hoàn toàn trở thành phế nhân. Có điều ở nơi thí luyện, nàng ta cũng đã lấy được một ít truyền thừa thông qua khảo nghiệm, đồng thời tái tạo được huyết nguyên châu. Đây vốn là chuyện cực tốt, là tìm được đường sống từ trong cõi chết. Thế nhưng ai mà ngờ được sau khi rời khỏi bí cảnh lại gặp nhiều khó khăn như vậy.

Tuy nàng ta lại có được huyết nguyên châu, có thể tu luyện lần nữa nhưng tu vi đã sụt giảm, cơ thể yếu ớt không chịu nổi. Nàng ta có thể sống được tới bây giờ đều là nhờ có Tùng Trúc Kiếm.

Nàng đã nợ gã rất nhiều.

“Ta vẫn ổn, ngươi...” Tùng Trúc Kiếm dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Ngươi chính là bạn của lão đại. Ta không chăm sóc ngươi cho tốt, lão đại không vui thì phải làm sao?”

Gã lầm bầm khe khẽ, “Ngươi xem, thời gian bí cảnh đóng lại đã tới rồi, chúng ta vẫn bị nhốt ở đây không ra được. Ta cảm thấy cơ hội chắc chắn nằm ở trong tay lão đại, nàng chính là kẻ mạnh nhất nơi đây khi đã thu phục được cả bia đá. Chẳng phải phong ấn ở nơi này được bố trí để lão già thần bí kia tìm truyền nhân sao? Chưa biết chừng chờ tới khi nàng giành được toàn bộ truyền thừa thì chúng ta cũng có thể ra ngoài.”

Lúc trước, mỗi khi hết thời gian, người tiến vào bí cảnh đều sẽ được truyền tống ra ngoài, lần mở ra tiếp theo sẽ có người mới tiến vào.

Có lẽ bởi vì lão già kia chưa tìm được truyền nhân đích thực cho nên bí cảnh mới mở ra đóng lại hết lần này tới lần khác. Bây giờ ông ta tìm được truyền nhân rồi, đương nhiên bí cảnh truyền thừa cũng sẽ không giống trước kia.

Tùng Trúc Kiếm cười rồi nói tiếp: “Vì thế, ta phải chăm sóc ngươi cẩn thận.”

Lúc gã cười thì khóe miệng nhếch lên, bởi vì trên mặt đã kết sương nên khi làm động tác này thì hơi đau đớn. Gã hít sâu một hơi, tự mắng: “Cái pháp khí này của ông nội phiền phức thật, giờ chính bản thân ta cũng bị đông cứng lại rồi.” Gã than thở, “Lạnh quá đi mất.”

Lạnh là bởi vì sức mạnh khí huyết không đủ.

Lâu như vậy mà chưa bổ sung thêm, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống hồ gã không chỉ không được bổ sung mà còn liên tục tiêu hao. Ban đầu họ chỉ cho rằng, cầm cự tới khi bí cảnh đóng lại là được, nhưng lúc này thì bọn họ lại chẳng thể nào biết được đến khi nào chuyện này mới kết thúc.

Tùng Trúc Kiếm liếc nhìn thi thể đông cứng cách đó không xa, liếm môi thầm nghĩ chưa biết chừng chịu đựng thêm mấy ngày nữa, gã sẽ phải bắt đầu ăn thịt người. May mà lúc đó gã đã kịp đóng băng đối phương lại, nếu không lâu vậy rồi, khéo đã thối rữa mất tiêu.

“Ta đủ thật rồi.” Giọng nói yếu ớt của Mộc Tường Vi truyền tới, “Mùi vị của máu này hơi lạ, là máu của linh thú gì thế?”

Võ giả khí huyết bổ sung sức mạnh khí huyết bằng cách ăn máu thịt và bổ sung thêm một số linh dược. Máu thịt và linh dược mà nàng ta mang theo đã dùng hết từ lâu, lúc này đồ họ đang dùng toàn đều là của Tùng Trúc Kiếm. Lúc trước còn có một ít linh dược, bây giờ thì họ chỉ còn lại chút máu linh thú. Nàng ta không dám uống nhiều mà chỉ nhấp ướt môi.

“Còn chê mùi vị nữa chứ!” Tùng Trúc Kiếm nói, “Máu không còn nhiều, ta đã mài thêm một ít thân dây leo máu, ngươi uống tạm đi.”

Mùi vị của dây leo máu quả thật rất khó ngửi, lúc trước Mộc Tường Vi đã nếm qua. Đừng nói tới việc bổ sung khí huyết, cái mùi đó đã khiến nàng ta nôn mửa tới xây xẩm mặt mày luôn. Giờ nghe thấy đã cho thêm dây leo máu, nàng ta còn cười, “Ta còn cho rằng thứ dây leo máu này không ăn được đấy, hóa ra đói tới cùng cực thì ngay mùi vị của dây leo máu cũng có thể nuốt xuống được.”

“Ừ.” Tùng Trúc Kiếm đáp một tiếng rồi không nói gì nữa. Gã nhìn vết thương ở cổ tay mình, mỉm cười lặng lẽ.

Tới khi con rối cầm túi nước quay trở lại, gã vẫn không uống một ngụm nào.

Có ai thích uống máu của chính mình cho được, thôi cứ chịu đựng vậy.

Nếu có thể ra ngoài, gã sẽ thành thân với Mộc Tường Vi. Gã chính là cháu ruột của thành chủ, chắc hẳn Mộc Tường Vi sẽ để ý tới gã nhỉ?

Bình thường Tùng Trúc Kiếm hết sức tự tin, lúc này trái lại chẳng còn lòng tin đến vậy. Cũng không biết là gã không tin tưởng mình có thể sống sót ra ngoài, hay là không có lòng tin rằng mình sẽ giành được trái tim của Mộc Tường Vi. Gã khẽ thở dài, lại rót chút sức mạnh khí huyết ít ỏi còn lại trong cơ thể mình vào nhánh tùng trong tay, lòng thầm cầu nguyện: “Lão đại, ngài phải đến cứu bọn ta đấy…”

Ở chỗ cách cây cầu gãy mười dặm, một đám hung thú đứng trong sông máu đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cầu gãy.

Chim lửa nhỏ nhảy tới nhảy lui ở trên đầu hổ hai đầu, vỗ cánh cực kỳ vui vẻ. Sau khi nó tỉnh lại từ trong biển ý thức của Tô Lâm An thì không chịu ngồi yên mà chạy ra ngoài chơi, chẳng bao lâu đã nhập hội với đám hung thú ở nơi này, trở thành con chim được bầy thú chào đón nhất.

“Bí cảnh này có vấn đề rồi, không bao lâu nữa chỗ này sẽ sụp đổ. Hơn nữa nơi này gần với khe nứt, sau đó chắc chắn sẽ bị gió mạnh xé nát, mọi người đều không sống được.” Hồ ly Xích Viêm Hà nói với giọng đầy lo lắng.

Nó hỏi chim lửa nhỏ, “Hiện giờ chủ nhân của ngươi lĩnh ngộ sao rồi? Thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu.”

Chim lửa nhỏ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Sắp rồi. Nàng lợi hại lắm đấy!” Nó muốn nói nàng không phải chủ nhân mà là bà ngoại của nó, nhưng há mỏ ra rồi lại không nói thành lời.

“Ngươi nhìn xem, trên người nàng còn bao nhiêu dây leo?” Bọn chúng không dám nhìn về phía cây cầu gãy, nhưng chim lửa nhỏ có thể. Chim lửa nhỏ là chim của Tô Lâm An, có mối liên hệ thần hồn với nàng. Chỉ cần Tô Lâm An không bị ảnh hưởng bởi phép thần thông Quy Thiên của cầu gãy thì chim lửa nhỏ cũng sẽ không bị nó gây tổn tưởng.

Chim lửa nhỏ đếm một cách nghiêm túc, “Ồ, còn lại ba dây! Tốc độ gỡ bỏ nhanh thật, một ngày một dây.”

Xích Viêm Hà có phép thần thông Thôn Phệ, nó đã uống không ít máu của Thần Hoàng. Mặc dù bởi vì Thần Hoàng đã chết nên nó không thể nào lĩnh ngộ được phép thần thông huyết mạch của ông ta, nhưng bởi vì năng lực chiếm đoạt nên ít nhiều nó vẫn có sự hiểu biết nhất định về Thần Hoàng. Nó biết Tô Lâm An đang lĩnh ngộ phép thần thông về trận pháp của Thần Hoàng, những dây leo kia thật ra chính là lồng giam của trận pháp. Đến khi nàng có thể gỡ bỏ hết dây leo thì cũng có nghĩa nàng đã nắm giữ được phép thần thông về trận pháp. Như vậy nàng có thể phá được trận pháp phong ấn của bí cảnh. Một khi phong ấn được hóa giải, bọn chúng sẽ không bị vây khốn ở đây nữa. Chúng có thể rời khỏi dòng sông máu dưới lòng đất, rời khỏi bí cảnh hồ Thiên này, tự do bay lượn giữa trời đất bên ngoài.

Ba dây... Sắp rồi sắp rồi.

Nghe thấy lời của chim lửa nhỏ, đám hung thú đều tỏ ra vô cùng kích động, nhao nhao nói dự định của mình sau khi ra.

“Đợi sau khi phóng ấn được hóa giải, rời khỏi đây rồi, ngươi phải dẫn bọn ta đi chơi, không được để đám người bên ngoài bắt nạt bọn ta.” Con lên tiếng là chim Việt Linh. Giọng nói của nó trong trẻo dễ nghe, lại hơi mê hoặc.

“Ta chưa từng ra ngoài, thấy hơi sợ.”

Chim lửa nhỏ nghe xong thì kiêu ngạo gật đầu lia lịa, “Đương nhiên là thế! Ta chính là Cửu Thiên Hỏa Diên, là thần điểu cao quý độc nhất vô nhị! Có ta che chở, ai dám bắt nạt ngươi!” Nó nói xong còn vỗ cánh, bay xung quanh chim Việt Linh màu xanh mấy vòng. Hai con chim bay tới bay lui phía trên sông máu, thi thoảng hót lên những tiếng êm tai. Ánh sáng xanh và ánh sáng đỏ trên cánh chúng đan xen phối hợp với nhau giống như lá xanh hoa đỏ, khiến cho dòng sông máu phẳng lặng lạnh lẽo cũng sinh động tươi sáng hơn mấy phần.

Xích Viêm Hà nhìn chim lửa nhỏ bay múa trên trời, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười đầy ý tứ sâu xa.

“Nàng nhất định có thể phá được phong ấn.” Hồ ly nói.

“Ừ, dù sao ta cũng nhìn thấy được cơ hội sống sót từ trên người nàng.” Con nghê toét miệng nói. Trong lúc bọn chúng nói chuyện, chim lửa nhỏ đang bay trên không đột nhiên nói: “Bớt một dây nữa rồi, còn lại hai dây!”

Hồ ly và con nghê liếc nhìn nhau, ánh sáng lóe lên trong mắt, đều không kiềm chế được nỗi kích động trong lòng.

Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng chúng đã đợi được ngày này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status