Ấn Công Đức

Chương 468 : Chương 468TRẬN PHÁP CÀN KHÔN



Chương 468TRẬN PHÁP CÀN KHÔN

Trên cây cầu gãy, Tô Lâm An ngồi khoanh chân, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Trước kia, dù là nhíu mày nàng cũng phải luyện tập trước gương, khiến cho người khác cảm thấy mỹ nhân cau mày cũng là cảnh đẹp ý vui. Nhưng lúc này nàng đắm chìm vào phù văn trận pháp, giữa chân mày cũng nhíu lại thành nếp nhăn mờ, thi thoảng còn nghiến răng nghiến lợi vò đầu bứt tai, rõ ràng là bị đám phù văn trận pháp phức tạp kia làm khó, ngay cả dáng vẻ cũng không để ý.

Dáng vẻ đó cũng khiến Mục Cẩm Vân lo âu cho nàng, thật sự sợ nàng sẽ giật đứt tóc của bản thân.

Đáng tiếc bây giờ hắn không giúp được gì.

Chỉ vì thuật Niết Bàn Tôi Thể của chính hắn cũng đã tới giai đoạn quan trọng.

Lúc này xương cốt toàn thân hắn đã được tạo lại, khung xương quan trọng nhất đã xong tương đương với việc nền tảng đã được dựng nên, chỉ cần hấp thụ sức mạnh khí huyết để ngưng tụ ra thân thể máu thịt là có thể niết bàn sống lại, giống hệt những người bình thường khác.

Hắn cũng không cần đi khắp nơi tìm kiếm sức mạnh khí huyết này, ngay bên cạnh có sẵn máu thịt của Thần Hoàng. Vì thế lúc này hắn đang cưỡng ép luyện hóa máu của Thần Hoàng, hấp thu sức mạnh từ trong đó để rèn luyện thân mình. Thuật Niết Bàn Tôi Thể có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với sự sinh trưởng của máu thịt. Máu thịt sinh ra trên xương cốt. Khi vừa mới ngưng tụ thành hình người, máu thịt trên thân thể sẽ bị ngọn lửa vô hình nén ép từng chút một, nện đập, rèn luyện hết lần này tới lần khác, cuối cùng sẽ tiến hành nung đốt để cho máu thịt ngưng tụ thành thực thể có hình.

Giống như phượng hoàng tắm lửa, sau khi bị ngọn lửa thiêu rụi thì sẽ bừng lên sức sống một lần nữa, thực lực tăng thêm một bậc.

Trước kia trong người Mục Cẩm Vân có cổ Phệ Tâm, cơ thể vô cùng lạnh lẽo. Thứ hắn tu luyện cũng là kiếm pháp Hàn Băng, một kiếm chém ra đóng băng ngàn dặm. Hắn đã quá quen với cái lạnh, vậy mà bây giờ lại phải chịu đựng sự thiêu đốt của ngọn lửa. Cảm giác khi bị ngọn lửa thiêu đốt dữ dội có ảnh hưởng nhất định đối với nguyên thần và kiếm đạo của hắn, mỗi giây phút thân thể và nguyên thần đều phải chịu đau đớn, cách duy nhất để giải tỏa ưu sầu là nhìn Tô Lâm An ở bên cạnh.

Nhìn nàng cau mày, hắn chỉ hận không thể lập tức đưa tay ra xoa dịu nếp nhăn giữa chân mày cho nàng. Có lẽ là bởi vì suy nghĩ này quá mãnh liệt, bộ phận đầu tiên của Mục Cẩm Vân hoàn thành việc tôi luyện máu thịt chính là cánh tay. Tay phải của hắn đã sinh ra máu thịt, da dẻ và những ngón tay thon dài.

Mục Cẩm Vân nhấc tay lên một cách khó khăn, vươn về hướng Tô Lâm An, có điều ngay sau đó hắn lại rụt tay về. Một cánh tay máu thịt lẫn lộn, dù trên đó có một bàn tay trắng ngần thì có ích gì chứ, vẫn sẽ bị nàng chê bai. Thôi, đành nhịn thêm vậy.

Hắn đang suy nghĩ thì thấy dây leo quấn quanh người Tô Lâm An lại ít đi một dây. Như thế thì dây leo trên người nàng chỉ còn lại một sợi cuối cùng.

Sợi dây leo kia quấn quanh đầu nàng, còn nở mấy bông hoa lửa xanh giống như đang đội cho nàng một cái vòng hoa. Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, vòng hoa xanh lấp lánh trên đầu. Ánh lửa lập lòe sáng tối khiến gương mặt nàng càng trở nên mơ hồ, giống như tinh mị hút hồn trong núi hoang, mê hoặc lòng người sau đó hóa thành một làn khói biến mất khỏi thế gian.

Cho dù cả người đau đớn dữ dội, hắn cũng không dám phát ra chút âm thanh nào, hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn chỉ sợ quấy rầy tới nàng.

Nhưng ngay lúc Mục Cẩm Vân cẩn thận e dè, thì chính Tô Lâm An lại chợt bật cười lớn. Nàng không mở mắt ra mà cứ thế há miệng cười to đến gập cả người lại, vô cùng vui vẻ đập tay xuống mặt cầu, nắm tay dính máu mà nàng cũng hoàn toàn không nhận ra.

“Thành công rồi?” Mục Cẩm Vân cực kỳ hy vọng lúc này hắn có một viên đá lưu giữ hình ảnh, có thể ghi lại dáng vẻ hiện tại của nàng, sau này cho nàng xem lại chắc chắn vẻ mặt của nàng sẽ rất “đặc sắc”.

Sau khi hắn lên tiếng, Tô Lâm An vẫn không nói gì. Sợi dây leo trên đầu nàng buông lỏng từng chút, cuối cùng rời khỏi đỉnh đầu, buông xuống bờ vai rồi lại quấn quanh cổ tay nàng, còn chia ra một nhánh nhỏ quấn lên ngón tay nàng.

Tô Lâm An thôi cười và ngồi ngay ngắn lại, mở mắt đồng thời đưa tay phải ra. Ngón áp út và ngón cái chạm nhau, giữa hai đầu ngón tay nàng xuất hiện một đốm sáng xanh, sợi dây leo trên cổ tay đột ngột biến thành một luồng sáng xanh chui vào kẽ tay nàng, bị nàng giữ lại một cách hư ảo, rồi nàng cong ngón tay búng ra.

Lập tức ánh sáng xanh bắn ra từ ngón tay nàng, bay lên phía trên cây cầu gãy.

Đốm sáng đó vốn chỉ nhỏ chừng cái móng tay, đến khi lơ lửng trên không thì dần dần trở nên to lớn. Tới khi to bằng nắm đấm, khối sáng đó đột nhiên nổ tung thành vô số đốm sáng rơi xuống cây cầu gãy. Ngay sau đó, dây leo trên cầu đồng thời lay động. Đám dây leo dính phải ánh sáng xanh, biến thành những đường nét trông giống như từng đường phù văn cao thấp đan xen.

Đám dây leo lắc lư không hề khẽ khàng, ngay cả cây cầu gãy cũng lung lay theo.

Thân cầu rung động, từng đợt sóng gợn trên con sông máu phía dưới tạo thành vô số vòng tròn. Cái gọi là rút dây động rừng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ánh sáng xanh rơi xuống như sao, gợn sóng dần lan ra khắp mặt sông. Đám hung thú đang nói chuyện ở phía xa bỗng thấy ánh sáng xanh dần lan tới từ chỗ cây cầu gãy, dòng sông máu vốn mờ tối bắt đầu xuất hiện quầng sáng mơ hồ. Những quầng sáng đó kết hợp thành từng sợi dây nhỏ, giăng đầy mặt đất.

“Đây là...” Xích Viêm Hà khẽ kêu lên, “Trận pháp Thiên Địa Càn Khôn.”

Giữa trời đất có vô vàn phù văn trận pháp, mắt thường vốn không thể nhìn thấy được. Mà lúc này, Tô Lâm An đang lĩnh ngộ trận pháp Thiên Địa Càn Khôn, cho nên những phù văn trận pháp được ẩn giấu giữa trời đất đã lộ ra hình dáng thật, khiến cho bọn chúng cũng có thể tạm thời nhìn thấy. Chúng chỉ cảm thấy vô cùng phức tạp, cực kỳ chấn động. .

“Sao nhiều đường thế, ta đã nhìn hoa cả mắt rồi.” Vô số đường nét hiện lên trước mắt giống như cuộn dây đan chằng chịt lấy nhau. Ban đầu đầu hổ màu vàng kim muốn vồ đám dây kia, nào ngờ còn chưa vồ trúng thì đã đầu váng mắt hoa, cái đầu ủ rũ gục xuống khiến cho cơ thể không đứng vững nổi, suýt nữa ngã sấp xuống. Đầu hổ màu trắng tuyết thì khá hơn chút, miễn cưỡng ổn định cơ thể khiến bọn chúng không bị ngã, vừa thở hổn hển vừa nói: “Có phải sắp thành công rồi không?”

Không phải sắp mà là thành công rồi! Trong lòng Xích Viêm Hà kêu gào.

Chính vì đã thành công, thành công mở ra cánh cổng của trận pháp thiên địa, nên bọn chúng mới có thể nhìn thấy những phù văn trận pháp này. Nàng vừa mới lĩnh ngộ được đã kích thích vạn vật bốn phía nhưng lại chưa thể khống chế chúng, khiến cho phù văn giữa đất trời hiện lên trong khoảnh khắc tựa như vết tích của thần.

Điều này tương đương với việc, bọn chúng đã quan sát điều thần bí được ẩn sâu giữa đất trời thông qua đôi mắt nàng, tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đã có được lợi ích vô cùng lớn.

Nhưng giờ Xích Viêm Hà không rảnh rỗi để cảm nhận những điều ảo diệu, thần bí giữa đất trời này. Những phép thần thông này, chỉ cần nó ăn sống Tô Lâm An là tự nhiên có thể lĩnh ngộ.

Nó không kiềm chế được nỗi kích động trong lòng, gầm khẽ một tiếng rồi lao thẳng về phía trước. Chỉ có điều khi bàn chân nó đạp lên mặt sông, lúc giẫm phải một gợn sóng thì cơ thể co giật mấy cái, suýt nữa rơi xuống lòng sông.

Cái chân trước của nó bị gợn sóng trên mặt sông cắt thẳng qua, móng vuốt bị gọt mất một nửa.

Bây giờ những đường mạch trận pháp ẩn giấu giữa đất trời đều đã hóa thành thực thể. Chúng là đường nét phù văn, cũng là những lưỡi dao sắc, thấy được sờ được. Đám bọn chúng ở giữa đất trời cũng chẳng khác nào ở giữa trận pháp, bất cẩn một cái là sẽ bị thương.

Bởi vì quá kích động, suýt chút nữa nó đã quên mất mối nguy hiểm ở xung quanh.

Xích Viêm Hà hít sâu, để bản thân bình tĩnh lại, sau đó nó cong người, cái đuôi dựng thẳng đứng, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mặt sông. Rõ ràng ánh mắt nó lóe lên vẻ nham hiểm hung ác, nhưng lại phát ra tiếng nghẹn ngào khe khẽ về phía cây cầu gãy, giọng nói cực kỳ thê thảm.

“Ân nhân, bí cảnh sắp sụp đổ rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Xin ngài mau chóng phá vỡ phong ấn, cứu bọn ta một mạng.”

Nếu nàng đã thức tỉnh được phép thần thông về trận pháp của Thần Hoàng thì việc phá vỡ phong ấn vốn đã tàn tạ của bí cảnh này cũng dễ như trở bàn tay.

Lúc này bí cảnh ở bên ngoài đã có vấn đề, việc phá vỡ phong ấn không chỉ là cứu bọn chúng mà còn là tự cứu chính mình! Chỉ sợ Tô Lâm An say sưa lĩnh ngộ không nắm rõ tình hình, Xích Viêm Hà tiếp tục nói: “Nếu đến khi kết giới sụp đổ hoàn toàn mà chúng ta vẫn chưa ra ngoài được thì chỉ có con đường chết! Gió bão kẽ nứt sẽ xé nát toàn bộ chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status