Ấn Công Đức

Chương 469 : Chương 469VÔ ĐỊCH



Chương 469VÔ ĐỊCH

Tô Lâm An nghe thấy giọng nói của hồ ly, nàng quay đầu liếc nhìn bầy hung thú ở chỗ dòng sông máu phía xa. Nàng vừa mới thức tỉnh phép thần thông trận pháp trong huyết mạch của Thần Hoàng, giống như chạm tới một cánh cửa bí mật ẩn giữa trời đất.

Lúc nàng đặt tay lên cánh cửa đó, thế giới trong mắt nàng đều đã biến đổi hình dáng.

Giống như bầy thú ở phía xa kia, rõ ràng có mấy con có thực lực mạnh hơn nàng, vậy mà nàng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tu vi của đối phương, thấy rõ từng sợi lông, từng tấc da tấc thịt, mỗi một đốt xương, mỗi một đường kinh mạch trên người chúng.

Thậm chí nàng còn có thể thấy rõ ác ý ẩn trong tiếng kêu cứu của hồ ly lông đỏ kia. Trên cái đầu đang gục xuống, đôi mắt nó lóe lên vẻ xảo quyệt và khát máu.

Chỉ sợ đến khi nàng phá giải phong ấn xong, con hồ ly đó sẽ lập tức ra tay, cái ý định lấy oán báo ân đã lộ rõ trên mặt nó. Nàng đã sớm biết tất cả, đương nhiên cũng sẽ có sự đề phòng. Lát nữa, nếu nàng có cứu chúng thì cũng nhất định phải chiếm được đủ lợi ích, đồng thời phải nắm toàn bộ tính mạng của chúng trong lòng bàn tay.

Nghĩ tới đây, Tô Lâm An lắc đầu khinh thường, tầm mắt tiếp tục hướng ra xa.

Không thể không nói, lúc này cái tôi của Tô Lâm An đã lại bành trướng, điệu bộ đúng chuẩn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

Chỉ bởi vì cho dù là thú, con người, hoa cỏ cây cối, núi đá dòng sông, hay là mặt trời trăng sao, ở trong mắt nàng thì chúng đều được tạo thành từ vô số phù văn trận pháp, vạn vật thế gian đều ẩn nấp trong những bánh xe trận pháp riêng. Sau khi nàng nắm giữ được trận pháp thiên địa là có thể tùy ý sử dụng vạn vật.

Mà bây giờ, chẳng qua nàng mới chỉ sờ tới cánh cửa, nhờ sự giúp đỡ từ sức mạnh khí huyết của Thần Hoàng mới nhìn rõ cảnh tượng trong cánh cửa đó, thấy được chỗ huyền diệu của phép thần thông về trận pháp. Muốn thật sự mở được cánh cửa kia ra, tự mình lĩnh ngộ điều huyền bí trong đó, thì còn phải lĩnh hội lâu dài và luyện tập kiên trì mới được.

Nếu không chẳng bao lâu, nàng sẽ rời khỏi trạng thái huyền diệu này, muốn dựa vào sức lực bản thân để tiến vào một lần nữa thì chẳng biết phải đến ngày tháng năm nào.

Cũng chính bởi vậy nàng càng phải quý trọng cơ hội, mở to hai mắt để nhìn rõ tất cả, cảm ngộ sự huyền diệu trong kết cấu sinh linh.

Phía trước, đám thú chỉ có chừng trăm con nhưng thực lực con nào cũng mạnh. Lúc này cơ thể chúng co rúm lại, cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với những đường nét phù văn ở xung quanh. Chim lửa nhỏ không chịu ảnh hưởng của phù văn, đạp nước vỗ cánh bay tới, đậu trên bả vai nàng rồi vui vẻ kêu lên: “Có phải chúng ta sắp ra ngoài không!”

Trước kia nó nói chuyện còn chưa rành mạch, thích nhất là kêu chiếp chiếp. Giờ nó lăn lộn cùng với đám hung thú này một thời gian thì nói năng rành mạch hơn rất nhiều, không cần dùng đến kết nối tâm thần cũng có thể trò chuyện thoải mái.

Tô Lâm An vừa định gật đầu thì sắc mặt chợt thay đổi. Thật ra nàng có thể phá vỡ kết giới của bí cảnh rồi rời đi, nhưng thế thì bí cảnh vẫn sẽ sụp đổ. Khi xưa Thần Hoàng chọn xây cây cầu máu thịt đi thông tới giới tu chân ở chỗ này, đương nhiên là bởi vì khe nứt không gian ở đây nối liền với giới tu chân. Nếu như bí cảnh sụp đổ, khe nứt đó cũng sẽ biến mất theo, tới lúc đó con đường duy nhất thông với giới tu chân cũng sẽ biến mất hoàn toàn. Thế thì khi nào nàng và Mục Cẩm Vân mới về nhà được?

Nói cách khác, nàng không chỉ không thể phá vỡ kết giới của bí cảnh mà còn phải nghĩ cách tu sửa nó, ngăn chặn việc bí cảnh sụp đổ! Nàng vừa mới lĩnh ngộ được phép thần thông, dưới ảnh hưởng từ sức mạnh huyết mạch còn sót lại của Thần Hoàng, nàng có thể nắm rõ được kinh mạch của vùng trời đất nơi đây. Trong khoảng thời gian này, thực lực của nàng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trình độ trận pháp cũng đạt tới đỉnh cao.

Nghĩ tới đây, Tô Lâm An nói: “Tạm thời chưa được.” Nói xong, nàng liếc nhanh qua Mục Cẩm Vân rồi quyết đoán nhắm mắt, thần thức mạnh mẽ vươn dài ra, mà ánh sáng xanh đang không ngừng lan ra dưới đáy sông máu cũng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, dần dần lấp đầy khắp bí cảnh.

Vốn bí cảnh có hạn chế, nàng không thể sử dụng thần thức để nhìn hết toàn bộ bí cảnh được. Nhưng giờ dưới sự giúp đỡ của phép thần thông trận pháp, ánh sáng xanh kia không ngừng lan rộng, biến đất trời thành vô số đường nét và phù văn. Chúng nhấp nhô đan xen, giăng kín chằng chịt khắp đất trời, lấp đầy biển ý thức của nàng.

Toàn bộ bí cảnh đều bị nàng nắm trong lòng bàn tay.

Nơi xa, vô số hung thú bị trùng Huyết Duyên ký sinh gầm thét đầy giận dữ, lao về phía người trên sườn núi.

Nàng thấy Mộc Tường Vi và Tùng Trúc Kiếm tay trong tay đứng bên nhau, như muốn cùng chết. Hai người đều cạn khô khí huyết, phải dựa vào đối phương mới đứng vững được. Nhưng vào lúc đám hung thú xông lên, bọn họ không hề sợ hãi thất thố mà lại mỉm cười muốn tự bạo huyết nguyên châu trong cơ thể.

Tô Lâm An đưa tay, kéo từng đường phù trên người đám hung thú đang tấn công. Ngay lập tức, toàn bộ bọn chúng ngã rạp cả xuống, phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết. Có điều chuyện khiến Tô Lâm An cảm thấy bất ngờ là, nàng lại không nhìn thấy được áo nghĩa phù văn của đám trùng Huyết Duyên đang ký sinh trên người lũ hung thú. Giống như chúng không thuộc về vùng đất trời này, muốn dùng cách tương tự để đối phó chúng thì e rằng không được.

Ngẫm lại thì nàng cũng đã hiểu, nếu như có thể dựa vào phép thần thông trận pháp để đối phó với trùng Huyết Duyên thì Thần Hoàng đã không để mặc cho trùng Huyết Duyên ký sinh trên người những võ giả ngoại vực. Phép thần thông của ông ta tuy mạnh, nhưng cũng phải bó tay với võ giả khí huyết bị lây nhiễm.

Trùng Huyết Duyên đúng là thứ yêu nghiệt tột cùng.



Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Lâm An ra tay lần nữa. Nàng đưa tay túm lấy rồi kéo một cái ở giữa hư không, túm lấy toàn bộ dãy núi Huyết Đằng rồi quăng thẳng xuống một vùng thảo nguyên trống trải, giúp Mộc Tường Vi và Tùng Trúc Kiếm thoát khỏi vòng vây, tránh được mối nguy hiểm đến từ đám trùng Huyết Duyên.

Nàng còn thấy tình hình của Kiều Nhất Miêu khá là tệ hại, nhưng tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng. Vì thế nàng chỉ liếc qua chứ chưa ra tay trợ giúp.

Trạng thái vô địch này của nàng duy trì được ngắn hơn so với những gì nàng tưởng tượng, mấy hành động vừa rồi đã tiêu hao khá nhiều sức mạnh khí huyết. Nàng có thể cảm nhận được trước mắt mình bắt đầu xuất hiện sương mù, những đường nét phù văn không còn rõ ràng như lúc trước, vì thế nàng thật sự không thể trì hoãn.

Sau khi nhìn thấu hoàn toàn trận pháp của bí cảnh, Tô Lâm An vung tay giữa hư không, bắt đầu tu bổ những phù văn trận pháp tán loạn. Tay nàng khi xoắn khi vê nặn, thi thoảng lại chỉ vẽ giữa không trung giống như đang viết chữ, lại giống đang gảy dây đàn.

Hai tay nàng không ngừng biến ảo giữa không trung, từng luồng sáng rời khỏi đầu ngón tay nàng, lại có vô số ánh sáng rực rỡ bị nàng hút lấy từ giữa đất trời, bị nàng nắm tròng lòng bàn tay giống như dải lụa phấp phới theo gió.

Giờ phút này, quanh nàng ngập tràn ánh sáng rực rỡ, giống như nữ thần thân khoác ráng màu, nhưng ánh sáng tỏa ra vạn trượng cũng không bằng ánh sao trong mắt nàng.

Mục Cẩm Vân vô thức nghĩ, “Có phải con ngươi của ta cần tôi luyện thêm nữa không?” Nếu không, so với nàng thì mắt hắn chẳng khác nào một đôi mắt cá chết?

...

“Nàng ta đang làm gì vậy?” Xích Viêm Hà không dám nhìn cây cầu gãy, nhưng nó luôn chú ý tới mọi thứ xung quanh.

Bí cảnh sắp sụp đổ, hạn chế sức mạnh của thế giới bên ngoài đối với chúng cũng đang dần yếu đi. Đến khi nó sụp đổ hoàn toàn, những hạn chế kia cũng sẽ biến mất. Nhưng đến lúc đó, dù bọn chúng có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh vốn có thì cũng sẽ bị nghiền nát bởi gió lốc sinh ra khi bí cảnh sụp đổ. Bởi vì nơi này vốn có một khe nứt rất kinh khủng, ở ngay vị trí của cây cầu gãy.

Vì thế chúng phải phá vỡ phong ấn và chạy trốn trước khi bí cảnh sụp đổ.

Mà lúc này, rõ ràng nó cảm nhận được sức mạnh hạn chế từ thế giới bên ngoài đang chậm rãi khôi phục!

Chẳng lẽ không phải nàng ta đang giải phong ấn mà là sửa chữa? Sao nó có thể nhịn được chuyện này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status