Ấn Công Đức

Chương 475 : Chương 475NGƯƠI NÓI ĐÚNG HẾT



Chương 475NGƯƠI NÓI ĐÚNG HẾT

Sau khi Tô Lâm An trốn vào trong cây cầu, đám hung thú bên ngoài chẳng làm gì được nàng nữa.

Nếu như công kích cũng không tới được, vậy tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ phí công vô ích mà thôi. Cả bầy hung thú đều tiu nghỉu tản đi. Ban đầu mong đợi vào việc rời khỏi nơi đây bao nhiêu thì giờ chúng lại chán nản bấy nhiêu.

“Bí cảnh được tu sửa thế nào rồi?” Bọn chúng cũng chẳng hiểu về trận pháp, không biết rằng tình trạng hiện giờ của bí cảnh rốt cuộc ra sao.

Liệu có bị vỡ vụn hay không?

Còn ra ngoài được nữa hay không, vấn đề này cứ quẩn quanh mãi trong lòng chúng, bức thiết cần có đáp án. Mà nơi duy nhất bọn chúng có thể trông chờ, chính là con nghê sở hữu năng lực tiên tri.

Con nghê tìm lấy một chỗ cao rồi nằm xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Đôi mắt màu vàng kim rực rỡ của nó lóe sáng lên giữa bóng tối, như hai chiếc đèn lồng lớn treo giữa không trung. Đôi mắt ấy có thể xuyên qua lòng đất tối đen, nhìn thẳng lên phía trên mặt đất, thấy được bầu trời cao ở bên ngoài.

Tương tự, nó cũng có thể dùng đôi mắt này để bắt lấy một vài hình ảnh vụn vặt. Nó là hậu duệ của thần thú thượng cổ, đôi con ngươi có thể xuyên thấu qua lớp màng ngăn hư không, cũng có khả năng nhìn thấu một phần của tương lai, có điều mỗi lần thi triển thì nó đều tiêu hao cực nhiều sức mạnh. Tuy nhiên vào giờ phút này, nó không thể không làm thế, rốt cuộc đường sống ở nơi đâu.

Trước mắt nó hiện lên một vài hình ảnh hỗn loạn chồng chéo, cơ thể con nghê bỗng run lên, đôi mắt nó nhắm chặt, nước mắt tuôn ra tựa như nước lũ. Nó còn phát ra tiếng nức nở đau đớn từ trong cổ họng.

Động tĩnh này khiến cho Xích Viêm Hà trốn trên người con nghê vô cùng căng thẳng, không kìm được mà lên tiếng hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy gì?”

Xem dáng vẻ này của con nghê thì có vẻ không hay rồi. Tình trạng hiện giờ của Xích Viêm Hà cực tệ, nó cũng không dám nhô đầu ra quá nhiều mà cẩn thận núp trong bộ lông của con nghê, chỉ sợ một con hung thú nào đó có ý đồ xấu xa, thấy nó đang yếu ớt thế này sẽ muốn cướp lấy vị trí của nó.

Nó không nói còn đỡ, vừa hỏi xong thì gương mặt kia của Toan Nghê tức thì vặn vẹo, móng vuốt cào sâu vào hòn đá dưới thân tạo ra một cái hố. Thế này vẫn chưa xong, nó đau đớn giãy giụa, cơ thể không ngừng rung trái lắc phải. Lúc này, hồ ly đỏ trốn trên người nó cũng có hơi không bám chắc được, vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Bị thương ở đâu sao?”

Chỉ thấy lệ máu trào ra từ trong đôi mắt của con nghê, dáng vẻ ấy khiến cho lòng dạ hồ ly cũng suy sụp. Rốt cuộc nó đã nhìn thấy điều gì, sao lại bất thường đến mức này. Nó bị cắn trả sao?

Xích Viêm Hà nhìn thấy lệ máu trên khuôn mặt con nghê thì hơi hoảng loạn. Mà vào chính khoảnh khắc ấy, cơ thể Toan Nghê rung lắc quá mạnh, chẳng ngờ lại hất bay nó ra ngoài luôn. Xích Viêm Hà bị hất lên giữa trời. Người nó hơi khựng lại giữa không trung, khi đang muốn cong mình xông về phía con nghê thì chợt thấy nó gầm lên đau đớn rồi vọt về phía trước, xông thẳng về phương xa tựa như phát điên…

Xích Viêm Hà: “…”

Tình trạng hiện giờ của nó đâu thể đuổi kịp được, chỉ đành trơ mắt nhìn con nghê chạy xa.

Xích Viêm Hà đã cảm nhận được một vài ánh mắt nhìn nó như có như không. Nó không hốt hoảng để lộ sơ hở, mà phát ra một tiếng gầm khẽ từ trong cổ họng. Sau khi tỏa ra một luồng sức mạnh khí huyết mạnh mẽ, Xích Viêm Hà nằm về chỗ cũ của mình, co người lại.

Có điều dù nó đã co người nhỏ lại, nhưng phía sau lại có một ảo ảnh hồ ly khổng lồ. Những chiếc đuôi vung trái lắc phải nhìn cực kỳ có khí phách, như đang nhe nanh múa vuốt.

Hiện giờ, nó chỉ mong rằng hành động vừa rồi của mình có thể khiến đám hung thú kia khiếp sợ, cho nó chút thời gian khôi phục.

“Con nghê, rốt cuộc đã tiên tri được mối nguy hiểm gì?” Xích Viêm Hà híp mắt lại nhìn về phương xa. Mà lúc này, con nghê đã biến mất khỏi dòng sông máu, chẳng biết đã chạy đến nơi nào.

Cảm giác bất an mãnh liệt bao phủ trong lòng nó, thế nhưng nó cũng chẳng có cách gì, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Cùng lúc đó, con nghê đã chạy xa, thu nhỏ cơ thể lại rồi núp ở kẽ đá sâu trong dòng sông máu. Đợi đến khi đã rời xa Xích Viêm Hà, con nghê mới thở phào nhẹ nhõm. Dáng vẻ đau đớn khôn cùng vừa rồi của nó đều là giả bộ, chẳng qua chỉ là để hất văng Xích Viêm Hà đi mà thôi.

Bởi, trong những hình ảnh vụn vặt mà nó nhìn thấy có một cảnh cực kỳ rõ, đó chính là Xích Viêm Hà sẽ chết.

Đi theo nó chắc chắn sẽ chết.

Con nghê không muốn chết, chỉ muốn sống sót, cho nên nó phải tránh xa Xích Viêm Hà.

Con nghê dùng móng vuốt xoa mặt, sau đó nằm sụp xuống, lẩm bẩm: “Giờ đi đầu quân cho Tô Lâm An chẳng biết có còn kịp hay không.”

Một cảnh tương lai mà nó vừa thấy có liên quan tới Tô Lâm An. Nếu như nó đi nhắc nhở, chứng minh được giá trị của bản thân mình, hẳn sẽ có chút cơ hội nhỉ?



Từng ngày dần trôi.

Đám hung thú ở phía dưới bỗng phát hiện, sức mạnh phong ấn của kết giới đã yếu đi.

Trước kia chúng chỉ có thể ở gần dòng sông máu và cây cầu gãy, bởi vì những nơi khác trong bí cảnh đều có hạn chế về tu vi, chúng không thể đi ra đó. Tuy nhiên hiện giờ, chúng lại ngạc nhiên nhận ra, những hạn chế về tu vi đó đang yếu đi từng ngày. Điều đó có nghĩa, giờ tuy rằng bọn chúng vẫn không thể rời khỏi bí cảnh, nhưng lại có thể rời khỏi dòng sông máu, chui ra khỏi lòng đất, lên phía trên hít thở không khí trong lành.

Vì kết giới của bí cảnh chưa được tu sửa thành công, nên quy tắc và sự trói buộc trong bí cảnh cũng bị phá vỡ từng chút một. Cũng chẳng biết đến ngày nào thì nơi đây sẽ lại có nguy cơ sụp đổ.

Dù có thế nào đi chăng nữa thì đối với chúng, có thể ra ngoài chính là chuyện hạnh phúc nhất hiện giờ.

Ngày hôm ấy, sau khi đám hung thú đã thử chui ra khỏi vùng lòng đất chỗ con sông máu mấy lần, bỗng hung thú kỳ lân đi đến trước mặt Xích Viêm Hà và hỏi, “Này, sao ngươi không ra ngoài thử xem?”

Xích Viêm Hà chẳng buồn ngẩng đầu, những chiếc đuôi ảo ảnh màu máu đồng loạt cong về phía kỳ lân, tuy là chưa tấn công nhưng lại tỏ ý đối địch mơ hồ. Nó lạnh lùng đáp: “Đi cả rồi thì ai trông chừng bọn họ?”

“Lam Kỳ, ta không ham chơi như các ngươi.” Xích Viêm Hà nói với giọng lạnh lùng.

Lam Kỳ có thực lực tương đương với nó, còn là con cháu của thần thú thượng cổ, có sức uy hiếp lớn nhất đối với nó. Xích Viêm Hà không thể không ứng phó một cách cẩn thận.

“Ta ra ngoài có phải là để chơi đâu.” Lam Kỳ chậm rãi tiến lên một bước. Nó vừa mới làm vậy, bóng đuôi cáo sau lưng Xích Viêm Hà thình lình hóa thành trường kiếm. Mũi kiếm màu đỏ sậm chỉ thẳng tới khiến kỳ lân dừng bước, nó cười hề hề nói: “Chẳng phải ta tới để báo cáo tình hình với ngươi hay sao, đừng có căng thẳng!”

“Chúng ta đã bắt được vài võ giả, hỏi ra được không ít tin tức về thế giới bên ngoài.”

“Sau mỗi lần đóng lại, bí cảnh này đều biến mất, cho tới lần mở sau mới xuất hiện ngẫu nhiên, chứng tỏ rằng bí cảnh đóng lại xong sẽ trốn ở trong kẽ nứt mà người bên ngoài không thể tìm ra.”

“Thế nhưng giờ thì sao, bí cảnh đã có vấn đề, chúng ta đứng bên hồ còn có thể nhìn thấy bên ngoài.” Sau khi đám võ giả xuyên qua kẽ nứt thì sẽ đi qua hồ Thiên để vào bí cảnh. Hiện giờ bọn chúng đã tìm thấy hồ Thiên. Hồ Thiên như một tấm gương, đứng ở đó là có thể nhìn thấy chút phong cảnh ở bên ngoài.

“Chúng ta đã thử rất lâu, nhưng vẫn không thể tìm được cách rời khỏi đây từ hồ Thiên đó.” Rõ ràng có thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng vẫn không thể đi ra, sự cách biệt này khiến chúng rất bực bội. Mọi thủ đoạn đều đã được thi triển, vậy mà cũng không thể phá vỡ tấm gương để rời đi, trái lại còn gây ra chút phiền phức.

“Mấy ngày nay, phía trên mặt hồ Thiên đã có vài vết nứt. Chúng ta còn tưởng rằng đó là dấu hiệu có thể thoát ra ngoài, nhưng nào ngờ lại có gió bão mà chỉ có ở kẽ nứt hư không thổi ra từ chỗ vết nứt đó. Bây giờ, chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.” Nếu như kết giới bị phá dễ như vậy, chúng cũng đã chẳng bị nhốt ở đây biết bao nhiêu năm.

Đám võ giả bên ngoài đó, làm gì có chuyện tuân thủ quy tắc của bí cảnh ngàn vạn năm.

“Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải dựa vào vị đó.” Kỳ lân nói tới đây thì nghiêng đầu, ý chỉ về phía cây cầu gãy.

“Tô Lâm An ở phía sau cầu kia, là võ giả của thành Kim Đồng, có quan hệ không tồi với mấy kẻ ở bên trên.” Chân trước của kỳ lân chậm rãi đung đưa như đang giẫm chân tại chỗ, sau đó nó nói: “Dùng những người đó để uy hiếp Tô Lâm An, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

Lời này, khiến cho mắt Xích Viêm Hà sáng lên.

Nhưng ngay sau đó kỳ lân lại chuyển chủ đề, “Nhưng mà Mộc Tường Vi có quan hệ tốt nhất với nàng ấy, bọn ta mãi vẫn chưa bắt được.”

“Trong số chúng ta có kẻ phản bội, ngươi đoán xem là ai?” Chẳng biết từ lúc nào, kỳ lân đã lại tiến lên một bước. Giọng của nó rất lạnh lẽo, sức mạnh khí huyết dần dần được phóng ra, muốn thăm dò thực lực hiện giờ của Xích Viêm Hà. Chẳng qua nó vừa mới tiến lên trước thì Xích Viêm Hà bỗng nổi giận, kiếm khí hiện lên sắc bén ác liệt khiến nó không thể không khiêm tốn lại mấy phần.

“Là ai?”

“Nghê. Nghê đã lén đưa hai kẻ đó đi rồi. Nó chính là tướng tài đắc lực của Xích đại ca. Nó làm như vậy, lẽ nào là mệnh lệnh của ngươi?”

Xích Viêm Hà lập tức phủ nhận. Nó vừa lắc đầu thì đã nghe thấy kỳ lân nói: “Nếu đã vậy, ta đành mời ngươi ra tay, bảo nghê đưa hai kẻ kia về.”

Hồ ly nằm bất động ở đây thì kỳ lân cũng không thăm dò được thực hư về nó, dù sao thì nó cũng rất gian xảo, kỳ lân không dám ra tay tùy tiện.

Nhưng một khi ra ngoài, nếu như hồ ly bị thương nặng thì chắc chắn sẽ để lộ sơ hở, tới khi ấy cơ hội của nó sẽ đến.

Xích Viêm Hà thầm nghĩ không ổn.

Với tình trạng hiện giờ của nó thì chỉ có thể tiếp tục giả vờ giả vịt, chứ thực lực chỉ mới khôi phục được chưa tới ba phần, nó căn bản không phải là đối thủ của kỳ lân. Nếu như ra ngoài thì chắc chắn thực lực của nó sẽ bị lộ ngay, nó nên làm thế nào đây?

Xích Viêm Hà đảo mắt, bỗng hỏi lại: “Nghê?”

Nó không đáp mà hỏi vặn lại: “Ngươi có biết, lần trước nghê thi triển phép thần thông đã nhìn thấy gì hay không?”

Câu này đã hỏi trúng ý kỳ lân, nó vội vàng hỏi: “Nhìn thấy gì?” Lần trước, chúng đều đã thấy dáng vẻ đau đớn cùng cực của con nghê sau khi thi triển phép thần thông, thế nên cũng có đôi phần hoảng loạn bất an về tương lai, bởi vậy mới sốt sắng tìm đường ra. Tiếc rằng dạo này chẳng hề thấy con nghê đâu, lần duy nhất nó lộ mặt còn là để cứu võ giả loài người. Giờ nó đã biến mất tăm mất tích, mọi người muốn hỏi rõ cũng chẳng có cơ hội.

Lẽ nào con hồ ly này biết?

Xích Viêm Hà cười lạnh, “Nó cứu hai kẻ đó, tất nhiên là bởi chúng có tác dụng. Giờ là thời khắc sống chết, nếu chuyện không có lợi thì cái tên nhãi ấy đâu có chịu làm. Và cũng nếu không phải như vậy, nó liệu có bất chấp nguy hiểm khi đắc tội với chúng ta để cứu loài người hay không?”

“Mấy ngày nay ta một lòng một dạ canh giữ ở cây cầu, chẳng hề hay biết mấy chuyện này.” Đuôi nó vung vẩy, kiêu ngạo nói: “Cũng phải cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta.” Miệng thì nói cảm ơn, thần thái lại đầy lạnh lùng ngạo mạn. Sau đó nó cúi đầu lẩm bẩm: “Ngay cả ta mà nó cũng chẳng nói năng gì, chẳng lẽ nó chỉ muốn cứu lấy mình nó?”

Sau đó mắt nó lóe sáng, “Đáng chết, nó trốn ở đâu rồi!” Nói đoạn, bóng người nó chợt lướt nhanh định rời đi. Mà con kỳ lân kia nghe đến đây thì cũng thấy có lý, chẳng ngờ lại bay đi trước. Việc cấp bách hiện giờ là phải tìm được con nghê, ai tìm thấy con nghê đầu tiên, kẻ đó sẽ có được đường sống!

Nó không thể để Xích Viêm Hà giành mất cơ hội đó được!

Đợi sau khi kỳ lân đi xa, hồ ly đỏ mới thở phào nhẹ nhõm. Nó đi lững thững một hồi lâu mới tới một chỗ khá gần cây cầu gãy, sau đó nói khẽ: “Mộc Tường Vi đang ở trong tay chúng ta. Nếu như ngươi không ra ngoài, nàng ta ắt phải chết.”

Tô Lâm An: “…”

Con hồ ly này thông minh thật, lại lừa kỳ lân rời đi, còn lợi dụng tin tức vừa có được để đến đây uy hiếp nàng! Chẳng biết nó lấy dũng khí ở đâu ra mà dám lại gần cây cầu gãy đến vậy. Chẳng lẽ nó cho rằng Mộc Tường Vi ở trong tay chúng thì nàng không dám ra tay.

Tiếc là, sinh linh ngoại vực không tu luyện thần thức, dù nguyên thần mạnh mẽ thì cũng chẳng biết cách điều khiển, cùng lắm chỉ là khiến mắt tinh tai thính hơn chút mà thôi.

Bầy hung thú này đều không ngờ rằng nàng có thể nghe được xa đến vậy. Tất nhiên chúng cũng chẳng hay, Tô Lâm An còn biết rõ tình hình ở ngoài kia hơn chúng.

Đối với con súc sinh lông đỏ tự dâng mình đến cửa này, Tô Lâm An hơi híp mắt, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh rồi nói: “Tiểu hồ ly, chim lửa nhỏ nhà ta, có phải đã bị ngươi lừa đi mất hay không?”

Xích Viêm Hà cực kỳ thông minh, lúc này nghe thấy Tô Lâm An nói như vậy thì trong lòng đã có sự cảnh giác, ngoài mặt lại nói: “Ngươi không quan tâm đến sống chết của Mộc Tường Vi hay sao?”

Nàng ta nói thế này là có ý muốn báo thù cho chim lửa nhỏ? Vậy thì nàng ta tìm lầm người rồi. Xích Viêm Hà vừa nảy ý trong lòng. Có lẽ, khi ấy nàng ta trúng phải khói mê bị thiếp đi nên không hề biết rốt cuộc ai mới là người giết con chim đó!

Nghĩ đến đây, Xích Viêm Hà lập tức hưng phấn hẳn lên, đến ngay cả nỗi khiếp đảm ở sâu trong lòng cũng bị đè xuống hoàn toàn.

“Cũng đúng, chẳng phải con chim đó gọi ngươi là bà ngoại hay sao. Nó…”

Còn chưa nói hết, Xích Viêm Hà đã cảm thấy ấn đường chợt lạnh, sau đó lại bỗng nhiên nóng rực lên. Cảm giác ấy, lại không cách nào phân rõ.

Nó đơ mặt ra, nhất thời thấy thấy hơi không ổn, nhưng lại chẳng biết rốt cuộc là không ổn ở đâu.

Đợi đến khi nhìn thấy người mình đang phun máu, bị chia làm hai nửa từ giữa ấn đường, đôi mắt Xích Viêm Hà bỗng trừng lớn. Nhưng nó đã chẳng thể nói ra được câu gì nữa.

Nửa người bị đông cứng thành băng, nửa còn lại bị lửa nuốt sạch.

Nó hoàn toàn không cảm nhận được kiếm khí, nhưng lại bị kiếm khí bổ làm hai nửa. Nửa thì bị biến thành vụn băng, nửa thì bị thiêu thành tro bụi.

Những chấp niệm trước đây đều hóa thành hư không, tất cả mọi tham vọng đều hóa thành bọt nước. Cái chết, lại là chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, đến một cách bất ngờ, căn bản không thể ngăn cản.

Có muốn hối hận, cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi…

Thấy con hồ ly lông đỏ bị một kiếm chém chết, Tô Lâm An nghiêng đầu nhìn Mục Cẩm Vân ở bên cạnh.

Hắn nhìn lướt qua mặt Tô Lâm An, vẻ mặt hờ hững, “Trên người nàng có ấn Công Đức, không tiện ra tay.”

“Ờ.” Thật ra con hồ ly có thể cầm đầu đám hung thú nơi đây, sao có thể chưa từng giết tộc thú chứ? Cho nên nàng có tự ra tay cũng sẽ không bị ấn Công Đức trấn áp, thậm chí có khi còn thu được chút lợi ích cũng không chừng.

Dù sao thì cũng được coi là trừ ác mà.

Có điều là…

Gương mặt của Mục Cẩm Vân hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn, nhìn rất vui lòng sướng mắt, khó mà phân thắng bại với nàng, khiến Tô Lâm An nảy ra một cảm giác quý mến với người cùng chí hướng.

Một vài vấn đề không dính đến nguyên tắc, tất nhiên là không cần phải kỳ kèo với hắn.

“Ngươi đẹp trai, ngươi đúng hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status