Ấn Công Đức

Chương 476 : Chương 476MẶT MŨI



Chương 476MẶT MŨI

Mục Cẩm Vân tung một kiếm giết chết hồ ly đỏ xong thì thân hình thoáng lảo đảo, hắn chống một tay lên đá Huyết Duyên, dựa lưng vào tảng đá rồi chậm rãi trượt ngồi xuống.

Thân thể hắn đã ngưng tụ được gần xong.

Nhưng bởi quá trình niết bàn tái tạo đã bị gián đoạn giữa lúc quan trọng, nên thân thể được tạo ra hết sức yếu ớt. Trừ khuôn mặt ra, cả phần cơ thể còn lại đều bị chia ra hai bên trái phải bởi một vết sẹo mảnh, giống như một người đã bị chém thành hai nửa sau đó dùng kim chỉ may lại. Mặc dù vết thương không rõ, nhưng vẫn khiến hắn đau đớn khó nhịn.

Có lẽ, chỉ có thể chờ tới lúc phép thần thông Niết Bàn của hắn thăng cấp lần nữa thì thân thể không trọn vẹn này mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Mục Cẩm Vân ngồi xuống xong thì mím môi. Thấy Tô Lâm An vẫn thờ ơ, hắn chỉ đành lên tiếng: “Sau khi ra kiếm, ta hơi khó chịu.”

Tô Lâm An cúi đầu thì thấy hắn lộ ra vẻ mặt yếu ớt, ngồi dựa vào đá Huyết Duyên. Tảng đá đỏ tươi trong suốt phía sau càng làm cho sắc mặt của hắn có vẻ nhợt nhạt, có cảm giác rất mong manh yếu đuối.

Nàng đang đứng, nhìn từ trên xuống còn có thể thấy được cổ áo hé mở hờ hững của hắn. Chiếc áo này là do Tô Lâm An xé vài món đồ của mình để làm ra, màu sắc tất nhiên là đỏ rực rỡ, nếu là người đàn ông khác thì căn bản không thể mặc nổi. Nhưng Mục Cẩm Vân lại hoàn toàn khống chế được màu sắc diễm lệ ấy, còn được màu đỏ tươi ấy tôn lên, khiến hắn có vẻ vừa yêu dị vừa gợi cảm.

Ngay cả vết sẹo mảnh mờ mờ ở chỗ xương quai xanh cũng có thể làm Tô Lâm An nhìn mà thấy tiếc thương.

Nàng không kìm được mà so sánh hắn của hiện tại với hắn trước kia, thậm chí là so với Khương Chỉ Khanh.

Dáng vẻ bệnh tật, kiều diễm này vẫn cứ hợp mắt nàng hơn. Vì vậy, nàng hỏi han hắn với giọng điệu ân cần: “Khó chịu ở đâu?” Thân thể vừa được tạo lại, tuy còn suy yếu nhưng nhìn chung vấn đề không lớn, chẳng lẽ là vấn đề ở nguyên thần?

Nguyên thần ấy à? Mục Cẩm Vân có thể ngưng tụ nguyên thần lại nhiều lần, xuyên qua hư không vô tận để tới ngoại vực này, đủ để chứng minh nguyên thần của hắn đã mạnh đến nhường nào.

Giờ không ở trong biển ý thức của nàng, nguyên thần của nàng còn không mạnh bằng Mục Cẩm Vân, lúc này nàng không nhìn ra được có gì không ổn.

“Ừ.” Chân mày hắn hơi cau lại, đáp khẽ.

“Ban đầu ta định sẽ đi ra ngoài.” Tô Lâm An thở dài, “Giờ xem ra còn phải chờ thêm.”

“Chờ nguyên thần của ngươi khôi phục chút ít rồi chúng ta hãy ra ngoài, đến lúc đó còn phải nhờ tới sự giúp đỡ của ngươi.”

Giờ thực lực của nàng đã khôi phục được bảy tám phần, ở cảnh giới Thuần Huyết tột đỉnh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở trong bí cảnh, tu vi của nàng đã tăng từ cảnh giới Thuần Huyết sơ kỳ lên đến tột đỉnh, tốc độ này đúng là làm người ta rợn cả người. Nhưng lúc này hạn chế tu vi trong bí cảnh đã được giải trừ, đám hung thú vẫn luôn ở trong dòng sông máu phía dưới không còn bị giam hãm nên đều phô ra thực lực mạnh mẽ. Chuyện nàng cần làm tiếp theo, không có sự hỗ trợ của Mục Cẩm Vân thì nhất định không xong được.

Hồ Thiên kia, nàng cũng đã thấy.

Lúc này, bí cảnh giống như một cái bình đóng kín trôi nổi giữa gió bão trong kẽ nứt không gian. Trận pháp kết giới là nắp bình, còn bọn họ là những sinh linh đang bị nhốt trong cái bình đó.

Nắp bình đã bị tổn hại nên cả cái bình trở nên rất mỏng manh. Nàng vốn muốn sửa chữa nó, nhưng ở bước cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Giờ đây, chỗ yếu ớt ở nắp bình đã xuất hiện vết nứt, có gió dữ thổi vào từ bên ngoài.

Vết nứt sẽ càng lúc càng lớn.

Một ngày nào đó, gió bão trong kẽ nứt bên ngoài sẽ phá tan nắp bình, nghiền nát cả cái bình, sinh linh bên trong muốn sống cũng chỉ còn là hy vọng xa vời. Lúc này nàng muốn tu sửa cũng không thể. Mất đi cảnh giới huyền diệu, trình độ trận pháp của nàng còn không đủ. Vậy kế sách hiện giờ là tìm một lối đi tương đối an toàn, ít gió bão kẽ nứt để đi ra ngoài. Rất hiển nhiên, lối đi đó cũng không phải là ở hồ Thiên đã có khe nứt xuất hiện.

Nhưng tóm lại nó sẽ ở một trong vô số hồ nước to nhỏ không đồng đều trong bí cảnh này. Thần thức của nàng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng không cách nào xâm nhập xuống dưới đáy hồ được, không thể dùng thần thức để kiểm tra, phán đoán được đâu là lối ra, mà phải tự mình đi xuống tra xét. Nhưng lúc này, bên mỗi hồ nước đều đã có hung thú trông chừng, một mình nàng không thể ứng phó được.

Hợp tác với đám hung thú? Không thể nào! Tô Lâm An là kẻ có thù tất báo. Nàng không có chút thiện cảm nào với đám hung thú ở dưới sông máu. Lúc công kích nàng, đám hung thú đó không hề nương tay, bây giờ còn định bắt cóc đám Mộc Tường Vi để uy hiếp nàng. Từ khi nào mà ngay cả đám súc sinh cũng dám bắt nạt nàng như vậy!

Ở ngoại vực này, có một dạo Tô Lâm An đã tự nhận mình chính là con gái ruột của thiên đạo, có bao giờ lại phải chịu nỗi ấm ức nhường này. Có thù tất báo, nàng không nuốt trôi cục tức này được.

“Được.” Mục Cẩm Vân đồng ý rất dứt khoát, còn chẳng hỏi Tô Lâm An cần hắn hỗ trợ cái gì.

Chẳng qua sau đó hắn lại nói tiếp: “Trước kia, nàng nuôi dưỡng Tiên Sứ Lệnh…” Hắn vốn định nói cho hết câu một cách đàng hoàng, nhưng mới nói được phân nửa thì chung quy khó mà tiếp tục được. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Lâm An, trong đôi mắt như chứa đầy ánh sao, khiến người ta nhìn vào không khỏi rung động.

“Nuôi dưỡng Tiên Sứ Lệnh…”

Chẳng phải nàng toàn liếm nó sao!

Trái tim Tô Lâm An nhảy lên thình thịch, ngoài mặt lại vẫn cười một cách ngả ngớn. Nàng nâng cằm Mục Cẩm Vân lên, ngón tay cái còn vuốt khẽ vài cái, trông vô cùng giống một nữ lưu manh. Ngượng ngùng ư? Sao có thể! Lúc chỉ là một tàn hồn, nàng còn có thể ngồi trên bậu cửa sổ liếc mắt đưa tình với Mục Cẩm Vân mới mười bảy mười tám tuổi, mỗi một động tác đều cố ý tỏ ra thật quyến rũ, mà hiện giờ, sao mà nàng có thể ngượng ngùng cho được?

Nàng cười khẽ, mắt chớp chớp, người cúi xuống sát rạt với người hắn, miệng thì thầm: “Ngươi muốn ta giúp ngươi?”

“Mục Cẩm Vân…” Giọng nàng êm ái như tơ: “Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”

Trong đôi con ngươi của Mục Cẩm Vân tựa như có hai đốm lửa bỗng cháy lên hừng hực.



Hắn đưa tay ra, kéo người trước mặt vào lòng. Đợi đến khi Tô Lâm An đã nằm gọn trong vòng tay, một bàn tay hắn nhẹ nhàng đỡ lấy đầu nàng, đưa môi mình tiến lại gần. Môi vừa kề môi, hắn bèn nhắm mắt lại, một bàn tay khác nắm lấy tay phải Tô Lâm An rồi từng ngón đan xen, nắm thật chặt lấy tay nàng.

Tô Lâm An thoáng giật mình. Nàng trợn to mắt, nhưng chỉ thấy hắn đã nhắm mắt lại hết sức ngây ngô, giống như không dám đối mặt với nàng vậy.

Trái tim nàng đập nhanh hơn. Nàng chỉ định trêu chọc hắn mà thôi, không ngờ phản ứng của hắn lại mạnh mẽ tới vậy, dám hôn nàng luôn. Cảm giác này, thật ra nàng cũng không thấy phản cảm, giống như nước chảy thành sông, thuận theo lòng mình mà thôi.

Song tu không có gì không tốt, vừa có thể nuôi dưỡng nguyên thần hắn một cách nhanh chóng và hiệu quả, lại còn có thể tăng cường tu vi của cả hai.

Năm xưa nàng biết không ít bí thuật song tu, chỉ là thiếu kinh nghiệm thực tiễn. Đám đàn ông kia, kẻ có thực lực mạnh thì một mặt thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, một mặt lại kiêng kỵ thân phận nàng, không dám thực sự có quan hệ gì với nàng, chỉ nghĩ sẽ chờ bắt được nàng rồi khiến nàng không còn năng lực phản kháng gì nữa mới thực hiện những ý đồ bất chính kia. Thế nhưng thực lực của nàng siêu quần, sao có thể rơi vào tay những gã đàn ông đó.

Còn đám đàn ông bị nàng dùng thuật mị hoặc để mê hoặc thần trí thì nàng thường giết chết luôn chứ không làm thêm cái gì. Dù sao yêu cầu của nàng với ngoại hình rất cao, người bình thường không lọt nổi vào mắt nàng.

Năm đó, người duy nhất mà nàng muốn bắt lấy, chỉ có một mình Khương Chỉ Khanh.

Kết quả…

Chưa từng thành công.

Quả thực là làm mất hết uy phong của nữ ma đầu nàng đây!

Tay phải bị hắn siết chặt, trong lòng bàn tay cũng đã toát mồ hôi, trái tim Tô Lâm An nhảy lên bình bịch nhưng miệng lưỡi vẫn không muốn chịu thua. Nàng hơi nghiêng đầu qua một bên để né tránh, vừa cười vừa nói: “Môi chạm môi thì tính là hôn gì chứ?”

Một cái đụng khẽ rụt rè như thế, hệt như chiếc lông chim rơi xuống giữa mặt hồ, làm người ta ngứa ngáy trong lòng.

Nàng liếc Mục Cẩm Vân, con ngươi long lanh như sóng nước, “Có muốn ta dạy cho ngươi không?”

Nói xong, tay trái nàng giơ lên, níu lấy cổ Mục Cẩm Vân, gò má vốn nghiêng đi giờ lại chủ động áp sát lại với hắn, môi lưỡi liền kề.

Lúc này, nàng có thể cảm thấy rõ ràng rằng cơ thể Mục Cẩm Vân đang cứng đờ.

Tô Lâm An thầm đắc ý trong lòng, kỹ thuật của nàng vẫn cao hơn một bậc, hoàn toàn chiếm thế chủ động trong trận đấu này. Nghĩ tới đây, mắt Tô Lâm An cong lên như vầng trăng khuyết, phía sau tựa như mọc thêm một cái đuôi đang giương cao lên.

Nhưng chỉ ngay sau đó, nàng bỗng rớt bịch xuống, mông đập xuống đất. Thì ra Mục Cẩm Vân đã đứng bật dậy, tốc độ nhanh tới mức chỉ còn thấy một cái bóng mờ. Đến khi đứng vững xong thì hắn lại cúi gập người xuống, nhìn có vẻ hết sức khổ sở.

“Ngươi sao thế?” Tô Lâm An chẳng có lòng dạ nào nổi giận với hắn, mà lo lắng hỏi.

Chỉ thấy Mục Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn nàng với sắc mặt xanh xao, sau đó…

Ụa một tiếng, nôn ra.

Tô Lâm An: “…”

Má nó chứ! Hôn bà đây có một cái thôi mà đến mức làm ngươi buồn nôn sao! Còn gì là mặt mũi của ta nữa hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status