Ấn Công Đức

Chương 477 : Chương 477TƯƠNG KHẮC



Chương 477TƯƠNG KHẮC

Sắc mặt Tô Lâm An đen sì.

Bàn tay nàng vừa rồi còn đan chặt mười ngón với hắn, lòng bàn tay rịn mồ hôi nóng hổi, giờ thì nó đang giật khẽ, chỉ muốn tát thẳng cho hắn một cái.

Phản ứng đầu tiên của nàng là tên khốn khiếp này lại giở cái thói ưa sạch sẽ, chê nước bọt của nàng bẩn. Có điều bao nhiêu nỗi xấu hổ và giận dữ của nàng, khi vừa nhìn rõ trạng thái của hắn thì đã tan biến. Nàng bước nhanh qua muốn đỡ Mục Cẩm Vân, nhưng vừa mới vươn tay ra thì Mục Cẩm Vân đã lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, lưng dựa hẳn vào đá Huyết Duyên của Thần Hoàng. Vốn hắn chỉ nôn ra nước, nhưng sau một loạt động tác này thì lại ho khan dữ dội, khóe miệng đã trào ra cả máu.

“Ngươi…”

“Đừng tới đây.” Mục Cẩm Vân đưa tay ra dấu ngăn cản. Hắn cúi đầu, giọng nói chất chứa đầy nỗi lòng khó tỏ.

Tô Lâm An không ngốc, lúc này cũng đã tỉnh táo lại. Nàng cau mày hỏi: “Là do, trùng Huyết Duyên?”

Thân thể của nàng là củ cải, trước đây đám trùng Huyết Duyên cấp thấp gặp phải nàng thì đều e sợ, tránh còn không kịp. Còn trùng Huyết Duyên cường đại, ví dụ như con trùng ký sinh trong người Cổ Hàn Ngọc thì lại coi nàng như cái gai trong mắt cái dằm trong thịt, hận không thể lột da bẻ xương nàng.

Mặc dù Mục Cẩm Vân đã tái tạo thân thể mới, nhưng trong thân thể hắn vẫn có một phần bản năng của trùng Huyết Duyên. Vậy nên giờ đây, bọn họ đã biến thành hai kẻ tương khắc trời sinh? Tương ái tương sát! Còn kích thích hơn cả đại năng chính đạo và yêu nữ ma đạo à nha.

Khóe miệng Tô Lâm An giật khẽ. Nàng lẳng lặng nhìn trời, trong lòng thầm mắng: “Ông trời khốn nạn, đúng là lẩm cẩm.”

Chẳng dễ dàng gì nàng và tên nhóc khốn kiếp này mới vừa mắt nhau, thế mà lại thành ra thiêu thân lao đầu vào lửa.

Chẳng lẽ sau này chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ. Nàng vừa cảm thán trong lòng, vừa tự lui về phía sau vài bước, nói với giọng ấm ức: “Vậy ta cách ngươi xa chút.”

Nàng giơ cổ tay lên trước mũi rồi ngửi, “Trên người ta có mùi gì chứ?” Tự nàng không thể ngửi ra được, nhưng nghĩ tới đám trùng Huyết Duyên luôn tránh nàng như tránh tà, còn có đám trùng Huyết Duyên ở bên ngoài luôn kháng cự lại linh mộc bảo vệ, chắc hơi thở của linh mộc bảo vệ đối với trùng Huyết Duyên cũng có hiệu quả như cỏ đuổi muỗi với muỗi vậy.

Nói cách khác, trong mắt Mục Cẩm Vân, nàng của hiện giờ là một món binh khí hình người thối hoắc?

Đúng là làm khó hắn, còn nhịn được nhiều ngày như vậy, tới tận lúc tiếp xúc thân mật mới bộc phát ra.

“Xin lỗi.” Mục Cẩm Vân gian nan nặn ra được một câu, rồi không đứng vững nổi nữa mà quỳ rạp luôn xuống đất. Hắn ngã quá nhanh, Tô Lâm An cũng không kịp thi triển pháp quyết linh khí để đỡ lấy.

“Không sao.” Tuy rằng trong lòng ấm ức, nhưng Tô Lâm An không hề để lộ ra mặt. Nàng thấy hắn quá yếu ớt thì lại tự giác lùi thêm vài bước, đi tới bên kia tảng đá Huyết Duyên. Cách tảng đá trong suốt như gương, nàng nhìn về phía Mục Cẩm Vân.

Nàng thấy hắn dịch người một cách gian nan, chuyển từ tư thế quỳ sang ngồi khoanh chân. Chỉ một động tác như thế thôi mà trên đầu hắn đã rịn đầy mồ hôi, ngay cả những sợi tóc bên thái dương cũng ướt nhẹp.

Rõ ràng nàng muốn giúp hắn tẩm bổ nguyên thần, kết quả lại làm nguyên thần của hắn bị tổn thương nặng hơn.

Nhưng giờ thời gian lại quá gấp rút, nàng cũng không thể không làm gì. Chẳng lẽ nàng chỉ có thể chờ Mục Cẩm Vân tự khôi phục sao.

Ngẫm nghĩ một lúc, Tô Lâm An nói: “Tiên Sứ Lệnh của ngươi đâu?”

Thông qua Tiên Sứ Lệnh, nàng cũng có thể tẩm bổ nguyên thần cho hắn, chỉ cần bọn họ không tiếp xúc trực tiếp thì chắc hẳn vấn đề không lớn.

Mục Cẩm Vân gật đầu, rút Tiên Sứ Lệnh ra cho nó bay về phía Tô Lâm An. Tô Lâm An nhận lấy tấm ngọc mỏng kia rồi quay người sang chỗ khác, như bình thường vẫn làm, nàng ngậm lấy miếng ngọc rồi nhẹ nhàng liếm nó.

Không ai nói chuyện, bốn phía chợt lặng im. Mục Cẩm Vân thở hổn hển khe khẽ, nhìn bóng lưng Tô Lâm An qua tảng đá trong suốt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Trước kia, trong cơ thể hắn có cổ Phệ Tâm.

Vậy nên hắn vừa yêu nàng lại vừa muốn giết nàng. Hắn cho rằng có được tình yêu rồi loại bỏ nó thì mới có thể trở thành một kẻ vô tâm, chặt đứt mối ràng buộc hồng trần, không còn vướng bận là có thể dốc hết tâm trí vào việc trở nên mạnh mẽ.

Cuối cùng, hắn đã chiến thắng cổ Phệ Tâm, hắn chọn có trái tim, có tình cảm.

Hắn cho rằng hắn có thể giống như trước đây, chiến thắng tất cả để ở bên cạnh nàng. Ai ngờ rằng, lúc này hắn lại không thể nào kiềm chế được bản năng của thân thể. Thật ra hắn cực kỳ căm ghét mùi vị trên người Tô Lâm An, đó là nỗi căm ghét đã khắc sâu vào trong máu thịt, không thể nào kháng cự nổi, giống như mỗi một tấc da thịt của Tô Lâm An đều tỏa ra mùi vị khiến hắn khó chịu. Nhưng hắn biết, đó là bản năng của trùng Huyết Duyên. Hắn cố gắng khắc phục, cố gắng chấp nhận, để mình không biểu hiện ra chút ghét bỏ nào.

Hắn còn tưởng mình đã có thể kiềm chế được, ai ngờ vừa tiếp xúc với nước bọt của nàng thì cái mùi vị khó chịu kia đã lấp đầy ngũ tạng lục phủ của hắn, dạ dày hắn tức khắc trào ngược. Giống hệt như năm ấy, hắn tỉnh dậy giữa núi thây biển máu, thấy xung quanh toàn là chân tay gãy đã bị chính mình gặm cắn, dạ dày đột ngột trào lên cảm giác khó chịu mãnh liệt, hắn nôn tới tối tăm mặt mày, như muốn nôn cả gan ruột ra ngoài.

Rõ ràng, hắn yêu nàng như vậy.

Mà nàng, đã chấp nhận hắn.

Mục Cẩm Vân siết chặt nắm tay. Hắn nghĩ không có bản năng nào là không thể khắc phục, nói không chừng nôn nhiều rồi cũng sẽ quen thôi. Chẳng qua việc gấp rút nhất bây giờ là nhanh chóng khôi phục nguyên thần cho tốt, đến lúc đó mới có thể giúp được nàng.

Nói đến đây, hắn đột nhiên hơi hâm mộ Tiên Sứ Lệnh.

Hắn vẫn luôn cảm thấy mình còn không bằng một tấm lệnh bài!

Ba ngày sau, nguyên thần của Mục Cẩm Vân đã khôi phục tương đối, Tô Lâm An bèn rời khỏi cây cầu gãy cùng hắn.

Mục Cẩm Vân chạy thẳng tới một hồ nước.

Bên hồ có một con hung thú đang nằm ngủ gật, phía trước nó còn có ba bộ xương người còn mới. Thịt người trên đó đã bị gặm sạch, xương cũng bị bẻ gãy toàn bộ nhưng lại được nó ghép lại một cách cẩn thận, tạo thành một khung xương hoàn chỉnh nằm trên mặt đất, còn xếp thành tư thế rất kỳ lạ.

Nó chạy vài vòng vẫn chưa tìm được con nghê. Không tìm được thì thôi không tìm nữa, dù sao cũng có đám thú khác tìm tiếp. Vất vả lắm mới rời được khỏi con sông máu tối tăm dưới lòng đất đó, nó nên hưởng thụ ngay mới đúng.

Thịt của võ giả nhân loại ngon thật.

Đáng tiếc chỉ phát hiện có ba tên, còn chưa đủ nhét kẽ răng. Nếu như nó có thể rời khỏi bí cảnh, ra được thế giới bên ngoài, nhất định nó phải ăn uống cho thật đã đời. Tuy rằng hy vọng mong manh, nhưng sống phải có ước mơ chứ…

Ngay lúc nó đang chìm trong giấc mộng đẹp là được đánh chén một bữa no say, nó bỗng cảm nhận được một luồng sát ý mạnh mẽ ở phía sau lưng. Vừa ngoái đầu lại, nó thấy ngay một người đang lao về phía này.

Tới đúng lúc lắm! Con hung thú há to mồm phát ra một tiếng rống lớn. Lúc trước, tiếng rống của nó đã khiến mấy gã võ giả loài người kia bị chấn động đến ngất đi, lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng mà nó không ngờ rằng, kẻ kia lại không hề bị ảnh hưởng, tốc độ còn nhanh hơn vài phần, tới mức nó không thể nhìn rõ sự tồn tại của người đó.

Con hung thú lập tức cảnh giác, cái lỗ tai to bành dựng thẳng lên, cổ họng cũng thấy nhói đau. Nó đau đến nỗi, gầm lên một tiếng, sau đó nó sợ hãi phát hiện, máu tươi đang phun ra từ cổ họng mình như thác nước trên núi mà nó vừa mới thấy hôm qua!

Một tiếng ầm vang, con hung thú đã ngã xuống. Khi Tô Lâm An chạy tới thì chỉ thấy nó ngã co quắp trên mặt đất, chớp mắt đã tắt thở.

Nàng cắn chặt răng mới nén lại được câu chửi bậy đã sắp vọt ra khỏi miệng.

Nàng cần diệt trừ kẻ ác! Giết nhanh như thế làm gì, chừa cho nàng chút canh cặn đi chứ!

Trong trạng thái bùng phát hết sức, không ngờ tốc độ của nàng lại không thể sánh bằng Mục Cẩm Vân. Nghĩ đến đây, Tô Lâm An lại thấy hơi bực bội.

Nàng nhìn chòng chọc vào bóng lưng Mục Cẩm Vân với dáng điệu hung tợn, thầm nghĩ: “Không phải mọc thêm hai cái cánh thôi sao, có gì mà giỏi chứ, hừ!”

Tới khi Mục Cẩm Vân xoay người lại, Tô Lâm An đã trưng ra nụ cười tươi rói, nói: “Giỏi quá. Ngươi có mệt không, có muốn ta lau mồ hôi giúp ngươi không?”

Tô Lâm An nắm ống tay áo, bước về phía trước một bước, tỏ vẻ muốn giúp Mục Cẩm Vân lau thật.

Mục Cẩm Vân lạnh lùng quay đi, lao thẳng thẳng xuống hồ nước với tốc độ còn nhanh hơn cả khi nãy, dò xét xem bên dưới có lối ra an toàn không.

Rõ ràng nàng biết mình không thể lại gần hắn, vậy mà lại cứ khiêu khích hết lần này tới lần khác.

Nhìn hắn uất ức khó chịu, nàng lại càng vui quên trời đất.

Hắn có thể làm sao chứ, chỉ có thể trút hết lửa giận lên đám hung thú kia thôi. Chỉ có mạnh tay chém giết mới có thể nén nỗi bất mãn này xuống đáy lòng. Ở hồ nước này không có đường, hắn bèn tới một hồ khác, lần lượt giết sạch đám hung thú nơi đó!

Hắn lao thẳng xuống hồ, đến khi Tô Lâm An đuổi tới được ven hồ thì chỉ còn thấy chút bọt nước.

Trên mặt Tô Lâm An lộ ra vẻ đắc ý. Đương nhiên, trong lòng nàng còn hơi tiếc nuối, nhưng chút tiếc nuối nho nhỏ ấy so với niềm kiêu ngạo giờ đây thì chẳng đáng là gì.



Thằng nhóc khốn kiếp, năm đó mỗi ngày đều khiến ta giận sôi, hôm nay, đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười.

Ta cứ thích dáng vẻ ngươi thèm khát mà không được, lại không làm gì được ta đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status