Ấn Công Đức

Chương 482 : Chương 482KẾT THÚC



Chương 482KẾT THÚC

“Rầm rầm rầm!”

Trận chiến giữa trùng vương làm cả trời đất biến sắc.

Sương đen trong bàn tay Cổ Hàn Ngọc ngưng tụ thành vuốt, chộp về phía Mục Cẩm Vân. Quanh thân Mục Cẩm Vân đầy kiếm khí lượn lờ, một kiếm bổ ra, chém thẳng vào vuốt sắc. Cả hai không ai thoái nhượng, ngươi tới ta đi, xáp vào nhau đánh không ngừng tay.

Người đứng ngoài chỉ thấy vô số bóng mờ, không biết đâu mới là người thật.

Cổ Hàn Ngọc mất nửa cánh tay, nhưng thật ra đó cũng chẳng phải thân thể thực sự của ả, ả vốn chỉ ký sinh trên thân xác ấy. Mà Mục Cẩm Vân lại mang thân thể đích thực vừa được ngưng tụ thành. Lúc này thân thể hắn bị thương không rõ nặng nhẹ, tuy đôi cánh còn nguyên vẹn, nhưng đó cũng là nhờ vào phép thần thông Niết Bàn Tôi Thể. Chỉ cần khí huyết chưa tận, vậy chỉ cần một suy nghĩ của hắn là có thể làm cánh gãy mọc lại.

Nhưng sức mạnh khí huyết của hắn tiêu hao quá nhanh.

Tô Lâm An lo rằng Mục Cẩm Vân chẳng kiên trì được lâu nữa.

Việc Mục Cẩm Vân bày trận lúc trước đã cho Tô Lâm An ít gợi ý. Nàng thoáng ngẫm nghĩ rồi đột nhiên giơ tay lên, rung quả chuông trên tay. Một sợi dây leo bay vút ra từ chiếc nhẫn như một sợi roi, quất một nhóm trùng Huyết Duyên sang một bên.

Trùng Huyết Duyên không cho nàng nhúng tay vào trận chiến của hai vương.

Quả thật nàng không hề nhúng tay, nàng chỉ tấn công đám trùng Huyết Duyên xung quanh mà thôi. Nàng cũng chẳng giết chết bọn chúng, chỉ dùng dây leo ép chúng phải thay đổi vị trí. Nhưng số lượng trùng Huyết Duyên quá nhiều, những hành động của nàng chẳng hề có hiệu quả, trái lại còn khiến đám trùng Huyết Duyên phát ra những tiếng vo ve vì tức giận không dứt.

Nhưng bởi nàng chưa hề quấy nhiễu trận chiến, nên không có con trùng Huyết Duyên nào chạy tới tự nổ cả.

Nàng có thể cảm nhận được sự bất mãn của đàn trùng Huyết Duyên này một cách rõ ràng.

Chuyện này cũng giống như là trong lúc mọi người đang chăm chú xem thi đấu, tự dưng cứ có một tên nhảy ra quấy rối. Nếu không phải lo sẽ bỏ lỡ trận chiến đặc sắc kia, không chừng có liều mạng già chúng cũng phải giết chết cái tên quấy rối tức là nàng đây?

Nàng cảm nhận áp lực cực lớn, nhưng vẫn bất chấp hết mà vung sợi roi trong tay lên, đồng thời vẻ mặt vô cùng dữ tợn, có vẻ hết sức điên cuồng.

“Cút ngay, bọn sâu gớm ghiếc này!”

“Cổ Hàn Ngọc, nếu Mục Cẩm Vân có gì bất trắc, ta chắc chắn sẽ băm ngươi ra thành muôn mảnh!” Rõ ràng là một người phụ nữ đã điên lên vì lo lắng cho người đàn ông của mình.

Đám hung thú cách đó không xa thấy thế thì đều ngơ ra.

Xung quanh toàn là trùng Huyết Duyên, đám hung thú còn chẳng dám động đậy, ai dám liều mạng như bà điên kia?

Nhưng điều làm đám thú thấy lạ lùng là, đám trùng Huyết Duyên kia bị nàng quất đến quất đi, song không hề chủ động tấn công hoặc ký sinh vào nàng. Rõ ràng trong đám đó cũng có trùng Huyết Duyên cao cấp, nhưng dường như chúng còn hơi tránh né nàng, rốt cuộc là cớ làm sao?

Còn nữa, sao lại có một người phụ nữ chui ra từ trong bụng rùa đen chứ! Sau khi người phụ nữ đó chui ra, sao rùa đen lại không động đậy nữa? Đám hung thú này cũng chẳng thông minh là mấy, hồ ly thông minh nhất thì đã chết. Lúc này một loạt biến cố xảy ra liên tiếp làm cả đám đều ngơ ra, nơm nớp lo sợ lại không biết phải làm gì cho phải!

Trong đó có một con còn bị đám trùng Huyết Duyên đông nghịt ở xung quanh dọa cho vỡ tim, thấy Tô Lâm An tấn công mà vẫn không sao, nó cũng không nghĩ được nhiều nữa mà đột nhiên xông ra ngoài, muốn chạy khỏi nơi đây. Nhưng không ngờ nó vừa hành động đã có một đốm đỏ chui vào cơ thể nó. Ngay sau đó, vô số con trùng huyết duyên bám lên người nó, vây chặt nó lại, không để lộ ra chút da lông nào.

Sau khi giãy giụa vài cái, cơ thể nó không hề nhúc nhích nữa. Qua thêm chốc lát, nó lại mở mắt ra, đôi mắt màu đỏ như lửa tiếp tục nhìn chăm chú vào trận chiến khốc liệt đang diễn ra trên bầu trời.

Xem ở đâu mà chẳng là xem? Ngươi dám lộn xộn, bọn ta sẽ xem từ trong người ngươi!

Đây là ý nghĩ của đám trùng Huyết Duyên.

Về phần Tô Lâm An, nàng thối như vậy, ai mà chịu được chứ.

Bầy trùng Huyết Duyên: “Chỉ cần nàng không quấy nhiễu trận đấu, tạm thời cứ mặc kệ nàng vậy…”

“Người phụ nữ của ngươi, điên rồi à?” Cổ Hàn Ngọc vừa tấn công vừa nói.

Ả loáng thoáng cảm thấy bất an, nhưng giờ phút này lại không rảnh tay để mà tấn công, vừa định ra tay thì lại bị tên ấu trùng này cuốn lấy. Rõ ràng tu vi của gã Mục Cẩm Vân này không bằng ả nhưng lại vô cùng khó nhằn, ả không thể giết chết hắn trong một chốc một lát được.

Cơ thể của hắn quá mạnh mẽ!

Ả vừa dứt lời, cái bóng mờ của người đàn ông trước mặt đã vọt tới. Bởi hắn dùng kiếm, mũi kiếm sắc bén làm ả buộc phải né ra, nhưng trong lúc nghiêng người thì ả cũng ra tay, đánh một chưởng cực kỳ mạnh mẽ ra.

Kiếm khí rạch ra vô số những vết thương ghê rợn trên mặt, trên người ả, mà một chưởng của ả cũng đánh nát vai của gã đàn ông đó, nguyên cả cánh tay đã bị phế bỏ.

Cả hai lại lao vào đánh giáp lá cà, mỗi kẻ đều bị thương tổn, chẳng phân biệt được ai trên ai dưới!

Nhưng ngay lúc này, Cổ Hàn Ngọc cảm thấy có một luồng gió thổi qua, thổi tới mức làm lưng ả lạnh ngắt.

Ngay sau đó, có một mùi hương khó chịu truyền tới từ bốn phương tám hướng, làm ả váng đầu hoa mắt, buồn nôn. Đó là mùi vị tanh tưởi của linh mộc bảo vệ. Vì sao nó đột nhiên nồng đặc đến vậy? Đầu ả đau như muốn nứt ra, toàn thân đều thấy ghê tởm, cứ như vừa ăn phải linh mộc bảo vệ.

Vì sao hắn không bị ảnh hưởng?

Nhất định là trò mèo của Tô Lâm An! Trên người nàng ta có linh mộc bảo vệ, vốn đã tanh tưởi làm ả căm ghét không thôi, nhưng sao đột nhiên mùi vị này lại nồng nặc hơn vậy, mà đám trùng Huyết Duyên kia lại không có bất kỳ phản ứng nào?

Rốt cuộc nàng ta đã làm gì?

“Ngươi dám can thiệp vào trận chiến của trùng vương?” Ả chịu đựng cơn choáng váng, truyền lệnh cho bầy trùng, “Còn không mau ngăn cản nàng ta.”

Bầy trùng không có động tĩnh gì. Dù sao roi của Tô Lâm An vung đến đâu, chúng tránh đến đó là được.

Đám trùng chịu không nổi cái mùi tỏa ra từ cây roi đó.

Trùng Huyết Duyên giỏi về tấn công thần hồn, đều là những sinh linh có trí khôn. Chỉ cần Tô Lâm An không can thiệp vào trận chiến thì chẳng có con nào sẽ chủ động đâm đầu vào chỗ chết.

Bầy trùng đông chi chít bị Tô Lâm An xua đuổi xếp thành một trận pháp tụ khí. Nàng lợi dụng gió giữa trời đất, nước trong hồ, đá dưới chân, cây cỏ ven đường và roi trong tay làm vật dẫn, chọn thời cơ thích hợp để khuếch đại hơi thở quanh người mình, đồng thời để nó thổi tới chỗ Cổ Hàn Ngọc.

Cuối cùng nàng đã tìm được cơ hội thích hợp nhất, cũng để Cổ Hàn Ngọc cảm nhận được một cách sâu sắc, mùi hương đặc trưng của linh mộc bảo vệ.

Cho dù chỉ bị choáng trong một chớp mắt cũng đủ để quyết định thắng bại trên chiến trường.

Một kiếm lạnh lẽo đâm vào giữa ấn đường của Cổ Hàn Ngọc.

Trước đâm sau chọc, khi mũi kiếm rút ra còn mang theo một con trùng Huyết Duyên trong suốt từ trong đầu ả. Ngay khi con trùng Huyết Duyên ấy vừa xuất hiện, một ngụm máu cũng bắn tung tóe lên mũi kiếm, lửa cháy như rồng, nháy mắt đã cuốn con trùng Huyết Duyên vừa bay lên vào biển lửa.

Trong lúc nó vùng vẫy muốn thoát khỏi biển lửa, thân hình Mục Cẩm Vân chợt lóe lên, không ngờ hắn lại há miệng hút cả biển lửa vào trong miệng. Con trùng nhỏ đang quẫy đạp bên trong biển lửa, tự nhiên cũng bị hắn hút vào luôn.

Tô Lâm An: “…”

Hắn ăn con sâu đó?

Bệnh sạch sẽ đâu rồi?

Dám hôn nàng thử xem!

Mục Cẩm Vân nuốt trùng Huyết Duyên xong thì vỗ cánh, hai cánh rung lên phát ra những âm tiết kỳ quái. Sau đó, hắn nhìn Tô Lâm An rồi nói: “Ta ngủ một lát đã.”

Nói xong, thân thể hắn cứ thế rơi thẳng xuống.

Tô Lâm An nhanh tay lẹ mắt, thi triển thuật đại cầm nã kéo hắn về bên cạnh mình. Lúc này, không có con trùng Huyết Duyên nào ngăn cản.

Bọn chúng không quan tâm đến nàng.

Cả một bầy trùng Huyết Duyên đông nghìn nghịt trên bầu trời bắt đầu tấn công những hung thú xung quanh. Chẳng mấy chốc, những con hung thú kia đã lần lượt ngã xuống.

Trận chiến giữa trùng Huyết Duyên và hung thú kết thúc rất nhanh. Trùng Huyết Duyên bị chết bị thương vô số, còn hung thú thì không có con nào có may mắn thoát được, toàn bộ đã bị trùng Huyết Duyên ký sinh.

Những con trùng Huyết Duyên không ký sinh được vào hung thú thì nhao nhao tản đi, còn những con khác thì điều khiển hung thú xúm lại quanh Tô Lâm An. Trùng vương đã căn dặn, phải bảo vệ nàng.

Nhưng, chúng nó chẳng muốn đứng bên cạnh nàng tí nào.

Rõ ràng đám hung thú đều đã chết, nhưng biểu cảm trên mặt chúng vẫn vô cùng sinh động, toàn bộ đều tỏ rõ là mình chẳng hề tình nguyện. Tô Lâm An vừa tiến lên một bước là đám hung thú rối rít lùi cả về sau. Khóe miệng giật khẽ, nàng ôm ngang Mục Cẩm Vân lên, nói: “Các ngươi cắn nuốt nguyên thần của hung thú, hẳn là biết có chuyện gì đã xảy ra với chúng đúng không?”

“Tại sao đột nhiên chúng lại chọn tấn công nơi này?”

Lúc trước chẳng phải chúng còn e sợ một khi kết giới bị phá thì cả đám đều đi tong sao!

“Nghê trốn ở đây.”

“Tuy nó không hiểu về trận pháp, nhưng lại có năng lực tiên đoán. Rùa đen đã nói, tấn công nơi này sẽ có thể rời đi an toàn.”

Rùa đen đã bị Cổ Hàn Ngọc ký sinh từ lâu. Nói cách khác, Cổ Hàn Ngọc đã đoán ra được đường sống trong kết giới nhờ vào vị trí của con nghê? Đúng là quá vô trách nhiệm. Chẳng qua nghĩ lại thì chính bản thân Cổ Hàn Ngọc cũng chỉ hiểu biết qua loa về trận pháp, ả lại ký sinh trên người rùa đen, hung thú có sức phòng ngự mạnh nhất. Gió bão kẽ nứt mà kéo đến, rùa đen sẽ phải chịu áp lực đầu tiên, Cổ Hàn Ngọc trốn bên trong thì xác suất sống sót sẽ lớn hơn nhiều.

So với việc ngồi không chờ chết, chẳng bằng ả liều một phen. Kéo cả đám hung thú tới làm vật hy sinh, quây quanh một vòng là có thể chắn được không ít gió bão kẽ nứt, vậy ả sẽ cầm cự được lâu hơn nữa, dù chỉ trong chớp mắt thì cũng có thêm một tia hy vọng.

Ả tính toán rất hay, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn phải toi mạng.

Tô Lâm An sờ mó khắp người Mục Cẩm Vân, móc Tiên Sứ Lệnh ra từ chỗ ngực hắn rồi đặt nó bên môi liếm một hồi. Sau đó, thần thức của nàng cẩn thận chui vào trong hồ. Nơi này tràn đầy gió bão kẽ nứt, thần thức chỉ cần hơi sơ ý là sẽ bị gió bão làm bị thương, đương nhiên nàng cần cẩn thận.

Chẳng bao lâu sau, Tô Lâm An đã tìm thấy con nghê ở chỗ giữa hai kẽ nứt. Nó đang cuộn người lại, thân thể quấn chặt lấy Tùng Trúc Kiếm và Mộc Tường Vi.

Trạng thái của hai người có vẻ không tốt, đều đã hôn mê, nhưng tạm thời không có gì nguy hiểm tới tính mạng.

Chỗ của con nghê cũng không có gì đặc biệt. Thật ra nó trốn không đủ sâu, thần thức của Tô Lâm An vẫn miễn cưỡng thấy rõ được, thảo nào Cổ Hàn Ngọc có thể phát hiện ra nó. Nhưng nếu nàng muốn thăm dò tiếp xuống phía dưới thì không thể chỉ đứng bên hồ, phải tự mình xuống dưới xem mới được.

Tô Lâm An biết những con hung thú bị trùng Huyết Duyên ký sinh này sẽ bảo vệ Mục Cẩm Vân, thế nên yên tâm đặt Mục Cẩm Vân ở ven hồ, còn mình thì cất Tiên Sứ Lệnh đi rồi bước xuống. Nếu nàng thật sự gặp phải nguy hiểm rồi bị thương chảy máu, vậy nàng còn có thể bôi máu đó lên Tiên Sứ Lệnh, không lãng phí chút nào.

Đợi đến khi Tô Lâm An đã xuống sâu dưới đáy hồ, quả thật nàng đã tìm thấy một con đường sống nơi có gió bão kẽ nứt yếu nhất, ở sâu dưới chỗ con nghê đang nằm. Lòng Tô Lâm An chấn động. Nàng không thể nào ngờ tới, nơi gió bão mạnh nhất và yếu nhất ở bên ngoài lại cách nhau gần như vậy.

Tìm được lối thoát thì tỷ lệ sống sót ra ngoài đã lớn hơn không ít. Chẳng qua không thể giữ cây cầu gãy lại được, điều này làm Tô Lâm An thấy rất tiếc nuối. Nàng nghĩ, nếu như bí cảnh đổ sụp, cây cầu gãy trong bí cảnh vẫn có thể yên lành không bị tổn hại thì tốt biết bao.

Đáng tiếc, xác suất này cực kỳ nhỏ bé, gần như bằng không.

Nếu như Mục Cẩm Vân chưa tới, nàng lại hết đường về nhà, chỉ e nàng sẽ hậm hực đến mức phát điên.

Nhưng giờ hắn đã đến, việc không thể quay về trái lại cũng không khó chịu đựng đến vậy. Thực lực cứ mạnh dần lên, rồi sẽ có cách khác để trở về thôi.

Không có đường, bọn họ cũng có thể tự tạo ra con đường của mình.

“May mà ngươi đã đến bên ta.” Nàng nắm chặt Tiên Sứ Lệnh, mỉm cười thầm thì khe khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status