Ấn Công Đức

Chương 483 : Chương 483GẬY TRÚC



Chương 483GẬY TRÚC

Phát hiện lối thoát rồi, Tô Lâm An cũng chưa rời đi ngay.

Bởi một khi mở đường sống rời đi, có nghĩa là bọn họ phải khoét ra một lỗ hổng ở nơi yếu nhất của kẽ nứt không gian bên ngoài để chạy thoát thân. Nếu vậy, kết giới đã đầy vết rạn này sẽ không chống đỡ được bao lâu, bí cảnh sẽ sụp đổ theo đó.

Trong bí cảnh còn một số võ giả sống sót, trong số đó cũng có vài võ giả Đồng Mộc Quân của thành Kim Đồng. Nàng không thể mặc kệ tất cả, chỉ lo cho mình rời đi.

Bởi vậy, trước khi rời đi, Tô Lâm An dùng truyền âm thiên hạ để truyền giọng nói của mình đến mọi ngõ ngách trong bí cảnh, để tất cả mọi người chạy tới hồ Thiên nơi nàng đang ở. Những linh thú hay thứ gì có linh tính cũng có thể tới. Thế này cũng xem như nàng làm việc thiện tích đức.

Cũng không biết nàng làm vậy, ấn Công Đức có tính cho nàng một khoản công đức hay không.

Vốn dĩ Tô Lâm An còn có thể đi tìm những người khác, nhưng Mục Cẩm Vân đang hôn mê bất tỉnh, bởi vậy nàng cũng không còn nhiệt tình đến thế. Mà nàng đã xem kỹ lại, tuy rằng trong hồ có không ít kẽ nứt, nhưng nàng đã tu bổ qua một phần, hơn nữa lúc này nàng còn bắt đầu sửa chữa vài chỗ thích hợp để nâng cao trình độ trận pháp của mình. Bởi vậy, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì kết giới trong bí cảnh này còn chống chịu được non nửa năm nữa, ở đây chờ bọn họ tới cũng dư dả.

Giờ là lúc sống chết tồn vong, những sinh linh đó cũng sẽ không công kích lẫn nhau. Bất kể là linh thú trước giờ hung mãnh hay võ giả khí huyết đang công kích lẫn nhau, đều tạm thời buông bỏ thù hận, đi tới hồ Thiên. Ngay cả trùng Huyết Duyên cũng yên phận hơn nhiều, bởi vậy, việc bọn họ thuận lợi tới đây tập kết cũng dễ như trở bàn tay.

Chỉ ba ngày, quanh Tô Lâm An đã có hơn mười người tụ tập.

Nàng chưa thấy Bàng Binh.

Bàng Binh, chính là tên nhóc ở thôn Cổ Mộc tự nguyện đi theo làm nô bộc cho nàng.

Lúc Kiều Nhất Miêu xuất hiện, Tô Lâm An phát hiện ra ngay tu vi của Kiều Nhất Miêu vốn bị hạ xuống cảnh giới Chân Huyết, lúc này lại đã tăng lên được cảnh giới Thuần Huyết. Sau khi tới đây, nàng ta lảo đảo quỳ gối trước mặt Tô Lâm An.

Lúc trước, khi Tô Lâm An lĩnh ngộ trận pháp Thiên Địa Càn Khôn, thần thức tiến vào cảnh giới Quan Thiên huyền diệu, cũng đã thấy được Kiều Nhất Miêu. Chỉ vì khi đó Kiều Nhất Miêu không gặp phải nguy hiểm tính mạng nên nàng không để ý quá nhiều. Hôm nay nhận ra điều dị thường trên người nàng ta, Tô Lâm An nhíu mày hỏi: “Tu vi của ngươi?”

Kiều Nhất Miêu dập đầu bình bịch, nghẹn ngào nói: “Ta…”

“Ta đã hấp thu tinh thạch khí huyết của cậu ấy.”

“Cậu ấy” là ai, chẳng cần nói cũng biết.

“Ta là tỳ nữ của cậu ấy, sau này, ta chính là nô bộc của ngài, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.” Vóc dáng nàng ta gầy yếu, cây rìu tàn tạ trên lưng còn to hơn cả nàng ta. Khi nàng ta quỳ dưới đất, Tô Lâm An còn chẳng nhìn thấy được đầu nàng ta. Cây rìu loang lổ vết máu kia đã che hết thân thể nhỏ gầy của Kiều Nhất Miêu.

Tô Lâm An không vui, hỏi: “Thằng bé chết thế nào?”

“Là do Cổ Hàn Ngọc!” Kiều Nhất Miêu vừa nói ra cái tên này, Tùng Trúc Kiếm đứng bên bèn nói: “Cổ Hàn Ngọc chó má! Ả đã bị trùng Huyết Duyên ký sinh từ lâu rồi!”

Kiều Nhất Miêu chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Ước muốn của cả đời ta, là diệt sạch trùng Huyết Duyên trong thiên hạ.”

Tùng Trúc Kiếm: “Đám người thành Kim Đồng các người đúng là thích ra ngoài giết trùng. Sau này tính thêm cả ta đi. Dù ông nội ta là thành chủ, sau này ta cũng tuyệt đối không chỉ trốn trong thành hưởng thụ, sẽ ra ngoài tiền tuyến giết địch cùng các ngươi.” Gã vỗ ngực nói, vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn sang Mộc Tường Vi.

Mộc Tường Vi nhăn mày, một giọt lệ lăn khỏi khóe mắt. Cái chết của Bàng Binh và đồng đội làm nàng ta đau lòng không thôi. Dáng vẻ đó làm Tùng Trúc Kiếm đau lòng muốn chết. Gã lại càng mắng dữ hơn, hận không thể xông ngay ra ngoài giết chết mấy con trùng cho hả giận. Thật ra bên ngoài có không ít trùng, cũng không biết tại sao chúng không đến gần bọn họ. Nhưng giờ nếu gã ra ngoài, tất nhiên sẽ có thể đối đầu với đám trùng Huyết Duyên đó.

Hình như trùng Huyết Duyên đều đã tụ tập ở quanh hồ Thiên. Trước gã còn không thấy nên không biết, không ngờ trong bí cảnh lại có nhiều trùng Huyết Duyên như vậy. Có lẽ chúng đều trốn ở những nơi sâu trong bí cảnh mà họ không thể vào tới được, lúc này chúng cũng biết bí cảnh sắp sụp nên mới muốn trốn chạy từ chỗ hồ Thiên.

Tùng Trúc Kiếm bất mãn nói thầm: “Đám trùng đáng chết.”

Mộc Tường Vi nghĩ sâu xa hơn Tùng Trúc Kiếm.

Nhiều trùng Huyết Duyên như vậy, nếu chúng thật sự ra ngoài từ lối thoát này theo họ rồi xuất hiện trong thành, vậy sẽ tạo thành mối nguy hại lớn thế nào. Bọn họ có thể đảm bảo, không để một con trùng Huyết Duyên nào bay được vào lối thoát này không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Mộc Tường Vi càng tái nhợt, thậm chí nàng ta còn muốn nói, “Hay là chúng ta đừng đi theo cái lối được gọi là đường sống ấy nữa.” Nhưng mà, nàng ta không mở miệng nổi.

Nàng ta chỉ có thể tự đi cuối cùng.

Nếu có thể, nàng ta sẵn lòng dùng thân mình ngăn lại con đường kia.



Những người còn sống đều nhao nhao lên án trùng Huyết Duyên, chỉ có con nghê co rúc ở một bên, run lẩy bẩy.

Bởi chỉ có nó biết, đám hung thú xung quanh đây đều đã chết hết, đều đã bị trùng Huyết Duyên ký sinh, lại còn là trùng cấp cao. Chúng có thể hiểu được những gì bọn họ nói, đồng thời còn cực kỳ thông minh. Bọn họ dám nói muốn giết hết trùng Huyết Duyên trong thiên hạ ngay trước mặt chúng?

Đúng là ngại sống lâu!

Tô Lâm An thở dài, không nói thêm gì. Mối thù hận giữa trùng Huyết Duyên và võ giả ngoại vực đã kéo dài từ ngàn vạn năm trước, lẽ nào nàng nói trùng vương bây giờ là bạn đời của ta, sau này mọi người cùng sống hòa bình đi nhé?

Đây là điều không thể nào.

Giống như những võ giả khí huyết sa đọa mà ngay cả Thần Hoàng năm ấy cũng không thể cứu chữa được vậy, mối thù hận giữa bọn họ cũng khó mà hóa giải.

Nàng, không quản nổi.

Có điều nghĩ đến Bàng Binh, Tô Lâm An vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc. Nhưng con đường tu hành vốn đầy đau khổ và gian truân, bỏ mạng là chuyện thường tình, tuy có tiếc nuối nhưng không tới mức làm lòng nàng dao động.

Nàng nhìn Kiều Nhất Miêu đã khóc đến sưng mắt, nói với giọng bình thản: “Đứng lên đi.”

Bàng Binh đã sẵn lòng để lại tinh thạch khí huyết cho Kiều Nhất Miêu, vậy chứng tỏ cậu ta đã công nhận cô gái này, nếu không Kiều Nhất Miêu cũng không thể chữa trị được huyết mạch Bích Lam của mình thông qua việc hấp thu tinh thạch khí huyết của cậu ta, một lần nữa trở lại với cảnh giới Thuần Huyết. Nếu đã vậy, Tô Lâm An sẽ không giận lây sang Kiều Nhất Miêu, đương nhiên cũng sẽ không làm khó nàng ta.

Cả đám người nghỉ ngơi bên hồ Thiên, chờ thêm hai ngày cũng không thấy dấu hiệu có sinh linh đến gần hồ nữa.

Võ giả còn sống không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi người. Ai cũng không ngờ, chuyến vào bí cảnh lần này lại có thương vong lớn đến vậy.

Nhưng hai mươi người bọn họ có thể sống sót ra ngoài toàn bộ hay không cũng còn là vấn đề. Ai nấy đều thấp thỏm, lo âu ra mặt. Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng ai biết được.

“Còn phải chờ bao lâu nữa?” Có người hỏi.

Tô Lâm An nhìn liếc qua Mục Cẩm Vân vẫn đang ngủ say, nói: “Chờ hắn tỉnh lại.”

Chờ hắn tỉnh lại thì họ mới có thể sai khiến được đám hung thú có trùng Huyết Duyên cao cấp đang ký sinh trong cơ thể. Có sự giúp đỡ của đám hung thú này, tỉ lệ thoát thân của bọn họ sẽ tăng lên rất nhiều.

“Rốt cuộc hắn bị làm sao?”

Chẳng ai biết rõ, tại sao trong bí cảnh lại có thêm một người như vậy.

Dáng dấp thì yếu đuối lạ kỳ, còn là một người đàn ông, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương. Xem chiều cao đó, nhìn cái cánh tay cẳng chân đó, da dẻ trắng nõn nà chẳng giống đàn ông tí nào, e rằng sau này chẳng có người phụ nữ nào thèm lấy hắn.

Đương nhiên, tuy không hiểu nhưng mọi người đều ăn ý không hỏi ra miệng. Hiện tại sống chết còn khó liệu, hơi sức đâu mà quan tâm những chuyện khác.

“Ăn phải đồ hỏng, còn chưa tiêu hóa được.” Tô Lâm An sờ cái trán hơi nóng của Mục Cẩm Vân, giải thích.

Đấy, gã đàn ông thần bí còn không bằng đàn bà này quả nhiên cực kỳ yếu ớt, ngay cả bụng dạ cũng kém đến như vậy. Khi nhìn Mục Cẩm Vân, ánh mắt không ít người đã lộ ra vẻ khinh thường, vô cùng ghét bỏ.



Nhớ năm đó Tô Lâm An với vẻ ngoài yếu ớt đã từng chịu bao nhiêu sự bài xích, lần này, đến lượt Mục Cẩm Vân cũng phải nếm trải một phen. Nàng sung sướng bật cười, thầm nghĩ: “Hay rồi, hai chúng ta đã thành một đôi nam xấu nữ xí ở nơi ngoại vực này, cũng coi như trời sinh một cặp.”

Đang ngẫm nghĩ, nàng chợt thấy có chút bất thường.

Tô Lâm An nhìn về phía mặt hồ, mí mắt chợt co giật. Mà đám hung thú vây quanh Mục Cẩm Vân lúc này cũng đều rục rịch, nhìn có vẻ rất nôn nóng, đứng ngồi không yên. Ngay cả Mục Cẩm Vân đang mê man cũng không khỏi cau mày.

Có biến!

Mặt hồ vốn có rất nhiều xoáy nước chợt yên ả trở lại, cứ như là những kẽ nứt bên dưới đã bị ai đó chặn lại? Tô Lâm An vừa định phóng thần thức ra thì chợt nghe thấy có tiếng hô khẽ.

“Ối! Sao hồ Thiên lại phẳng lặng rồi, giống y như lúc trước, chẳng khác nào một tấm gương?” Tùng Trúc Kiếm đứng bên hồ Thiên, thò người ra ngó xuống, vừa khéo thấy được gương mặt râu ria xồm xoàm của mình phản chiếu trên mặt hồ.

Trước đây gã thích để râu, cảm thấy như thế sẽ cực kỳ đẹp trai, cũng càng giống ông nội hơn. Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng hết sức nhếch nhác của mình, trong lòng gã lại hơi lo lắng rằng Mộc Tường Vi sẽ không thích.

Lúc đang vuốt râu trên mặt, định bụng cạo sạch đi thì gã bỗng thấy trong hồ xuất hiện vài thứ gì đó xanh mơn mởn. Đến khi nhìn kỹ lại, Tùng Trúc Kiếm mới ngạc nhiên kêu lên, “Lá trúc?”

Sao trên mặt hồ lại có lá trúc? Bốn phía quanh đây không có rừng trúc, chẳng lẽ, dưới đáy hồ Thiên còn có trúc mọc lên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status