Ấn Công Đức

Chương 484 : Chương 484LẠNH LÙNG



Chương 484LẠNH LÙNG

Lá trúc xanh biếc không ngừng nổi lên từ dưới đáy hồ, vọt khỏi mặt nước, bay lên không trung.

Gió nhẹ thổi qua, lá trúc thong thả bay múa trên bầu trời. Những chiếc lá trúc xanh mơn mởn nối liền thành một đường cong uốn lượn phập phồng. Đường cong ấy mở rộng dần, kéo dài vào sâu trong bí cảnh, như một dải lụa xanh biếc trôi nổi giữa không trung, lại phảng phất như sóng biếc nhuộm ngân hà.

Lá trúc từ đâu ra? Sao lại có nhiều lá trúc như vậy, tựa như vô cùng vô tận, sắp che kín cả mặt hồ Thiên.

Con nghê đã từng trốn ở dưới hồ Thiên rất lâu, nhưng nó chưa từng thấy dưới đó có rừng trúc.

Lá trúc bay lượn khắp nơi. Những chiếc lá xanh bay qua bay lại, thu hút sự chú ý của một con linh thú ăn cỏ. Nó vốn là một bá chủ trong rừng. Dù nó ăn cỏ, nhưng kẻ nào dám bén mảng vào địa bàn của nó trộm linh thảo, nó tuyệt đối sẽ không nương tay. Số linh thú và võ giả chết trong tay nó không hề ít, nó cũng là một bá chủ cực kỳ hung tàn trong bí cảnh.

Nếu không phải cần hợp tác với võ giả mới rời khỏi nơi này được thì nó đã chẳng thèm kiên nhẫn ở lại chỗ này chờ đợi.

Bây giờ nhìn thấy những lá trúc tươi non bay đầy trời, nó tức thì thấy họng khô rát, bèn ngẩng cổ thè lưỡi ra cuốn lấy. Nó định cuốn đống lá cây vào miệng nhai, ai ngờ, trong khoảnh khắc đầu lưỡi vừa vươn ra, lá trúc nhìn vô hại như thế lại đột nhiên hóa thành lưỡi dao bén nhọn nhất, cắt đầu lưỡi nó ra thành mấy đoạn. Nó còn chưa kịp hét lên, vô số lá cây đã xuyên qua thân thể nó. Chỉ mới qua nháy mắt, con linh thú cao to như một ngọn núi cứ thế bị dao trúc gọt sạch chỉ còn mỗi khung xương, không thấy chút thịt vụn nào nữa.

Lá trúc như được hút no máu, biến thành màu đỏ sậm. Chúng không dừng lại mà vẫn bay về phía xa, chỉ có điều, hình như những chiếc lá đã hút máu có tốc độ nhanh hơn một chút.

Nhìn bộ xương linh thú vẫn còn duy trì tư thế ngẩng đầu, mí mắt Tô Lâm An càng giật dữ hơn. Linh thú này cũng có tu vi cảnh giới Thuần Huyết, hơn nữa cơ thể có thực lực rất mạnh, mặc dù không mạnh bằng đám hung thú ở dòng sông máu dưới lòng đất, nhưng cũng không hề kém là bao. Nó còn là một hung vật được đánh dấu trên bản đồ lúc trước để nhắc nhở các võ giả phải chú ý.

Lúc này nó chỉ vừa chạm mặt đã bị đám lá trúc kia róc hết thịt, biến thành bộ xương, mà điều quan trọng nhất là, bọn họ còn không kịp ngăn cản.

Vừa rồi thấy Mục Cẩm Vân nhíu mày, cùng với vẻ bất an của đám hung thú bị trùng Huyết Duyên ký sinh, Tô Lâm An hơi cong ngón tay định cầm lấy tay Mục Cẩm Vân. Ai ngờ nàng vừa cử động khẽ thì đã có một chiếc lá trúc cứa vào tay nàng. Mặc dù không thấy máu, nhưng nó đã cứa ra một vệt đỏ trên cổ tay nàng.

Khi nàng lặng yên bất động, lá trúc lại bay đi.

Có thể tưởng tượng, nếu nàng tiếp tục cử động, e rằng đám lá trúc kia sẽ công kích nàng chẳng khác gì công kích con linh thú vừa rồi.

Nàng có thể chống đỡ một vài cái lá, nhưng há có thể chống đỡ được ngàn vạn?

Lúc này, tất thảy sinh linh đang có mặt ở ven hồ đều không dám nhúc nhích, ngay cả đám hung thú cũng vậy. Rõ ràng cực kỳ khó chịu, nhưng chúng cũng nhẫn nhịn, không dám cựa quậy. Nhất thời, toàn bộ khu vực quanh hồ Thiên đều im bặt, giống như tất cả tiếng động đều đã biến mất, khiến người ta càng thêm căng thẳng.

Người xung quanh đều rất tỉnh táo, có thể giữ nguyên tư thế bất động trước nguy hiểm, nhưng còn Mục Cẩm Vân đang hôn mê thì không có năng lực tự kiềm chế đó. Lúc đầu hắn chỉ nhíu mày, sau đó thì thân thể vẫy vùng, vẻ mặt hết sức đau đớn.

Hắn vừa động đậy, lập tức có lá trúc rơi xuống. Tô Lâm An tức thì nhào tới, che kín Mục Cẩm Vân dưới người nàng. Trong khi làm vậy, nàng còn dựng lên một lá chắn linh khí trên người. Chỉ tiếc uy lực của những lá trúc này đâu phải chuyện đùa, lá chắn linh khí bị đánh tan ngay trong nháy mắt. Vô số lá trúc rơi xuống người nàng, chẳng mấy chốc đã khiến người nàng xanh xanh tím tím.

Nàng cắn chặt răng, không phát ra nửa tiếng kêu rên.

Có lẽ do cảm nhận được nhiệt độ từ trên người nàng, Mục Cẩm Vân ngừng giãy giụa, bình tĩnh trở lại, lặng yên nằm ở đó, chân mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, ngủ rất yên ổn.

Tô Lâm An thở phào, những đau đớn trên cơ thể đều đáng giá. Có điều nhìn thấy hắn ngủ ngon lành đến thế, còn nàng thì đang cắn răng chịu đau, Tô Lâm An hận không thể cắn hắn một cái.

“Tên khốn kiếp!” Nàng thầm mắng.

Mắng thì mắng, nhưng nàng lại bảo vệ người ta kín kẽ không một chỗ hở, không để dù chỉ là một chiếc lá chạm được đến người hắn.

Lá trúc lao đến ước chừng một khắc mới buông tha không tấn công nàng nữa mà tiếp tục bay về phía trước. Lúc này, số lượng lá trúc trong hồ Thiên bắt đầu giảm bớt. Không phải giảm đi từ từ, mà giống như cửa cống đã bị đóng kín, dòng lá trúc đã bị đứt đoạn, không còn lá mới tuôn ra nữa.

Đợi đến khi lá trúc bay ra hết, mặt hồ Thiên phẳng lặng lại cuộn trào lần nữa. Mà lần này, những vòng xoáy cứ nối nhau xuất hiện trên mặt hồ, hơn nữa không ngừng nhập vào cái lớn nhất ở giữa hồ. Trong khoảnh khắc, giữa hồ đột nhiên xuất hiện một cái hố đen rất lớn, như muốn hút hết tất cả mọi thứ xung quanh vào trong đó.

Vừa rồi Tô Lâm An dự tính rằng bí cảnh còn có thể chống chịu được non nửa năm, vậy mà lúc này, chẳng mấy chốc là sẽ sụp đổ!

Vẻ mặt Tô Lâm An đầy sợ hãi. Có người ra tay từ bên ngoài, đẩy nhanh thời gian sụp đổ của bí cảnh. Đám lá trúc kia xâm nhập vào từ bên ngoài, cũng vì thế mà khiến kẽ nứt trong bí cảnh bị mở rộng trong nháy mắt. Thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa!

Tô Lâm An gấp rút nói rõ tình huống lúc này một lần, sau đó nàng nói: “Đường sống ở đáy hồ, không muốn chết thì theo ta!”

Mục Cẩm Vân còn chưa tỉnh, nàng không thể chỉ huy được đám hung thú, muốn hung thú quây lại để chặn chút gió bão dưới đáy hồ cũng không được. Nhưng giờ thời gian cấp bách, nàng không thể tiếp tục chần chừ. Tô Lâm An dựng lên một lá chắn linh khí, miễn cưỡng bảo vệ được những đồng đội ở xung quanh, sau đó nói: “Đi!”

Nàng cõng Mục Cẩm Vân trên lưng, tay cầm một chiếc mai rùa đã cháy đen.

Mai rùa đã được nàng xử lý sơ qua bằng trận pháp, có thể chống đỡ được một ít gió bão. Sau khi nàng rót linh khí vào, cái mai rùa đen thình lình biến lớn, chụp lên đỉnh đầu bọn họ như một cái lồng.

Võ giả thành Kim Đồng đứng trong cùng, những võ giả may mắn sống sót của những thành trì khác và đám linh thú đứng ở vòng ngoài. Nếu có người hoặc linh thú muốn chen vào trong, vậy xin lỗi, ngươi sẽ bị đá ngay khỏi vòng phòng ngự.

Vừa tiến vào trong hồ, mai rùa trên đỉnh đầu họ đã phát ra những tiếng vang răng rắc. Chỉ mới chớp mắt, trên mai rùa đã hiện đầy vết nứt.

Có gió mạnh thổi tới, lập tức gây nên náo động.

Gió mạnh lạnh lẽo âm trầm, tựa như những lưỡi đao, cứa lên người. Chỗ vừa bị gió thổi qua tức thì mất đi tri giác, chờ đến lúc tỉnh hồn lại thì cả vùng đó đã như bị một sức mạnh to lớn xé nát, “bụp” một tiếng, hóa thành sương máu, chớp mắt đã biến mất tăm mất tích.

Đây chính là sức mạnh của gió bão kẽ nứt, sức mạnh phá hủy được mọi thứ.

Một con linh thú bị gió bão nghiền nát một chân sợ tới mức mất hết can đảm, gào lên rồi nói: “Ta không đi nữa, ta không xuống đó!”

Ở lại trên bờ chưa chắc đã chết, nàng nói bí cảnh sụp thì chắc chắn nó sẽ sụp sao?

Nhưng một khi xuống nước thì ắt phải chết không thể nghi ngờ.

Nghĩ như vậy, nó mở to đôi mắt đỏ máu, gào lên với Tô Lâm An: “Ta muốn lên trên!” Vừa rống lên, nó vừa tấn công về phía Tô Lâm An.

Tô Lâm An căn bản chẳng thèm nói lý với nó.

Nàng vốn định lập khế ước sinh tử với chúng trước khi rời đi, hòng nắm chắc mọi thứ trong tay. Ai ngờ lại phải xuất phát đột ngột, cho nên nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Giờ con linh thú này làm chuyện ngu xuẩn, nàng bèn giơ tay lên tát luôn một cái, đánh văng con linh thú ấy ra khỏi phạm vi phòng ngự.

Vốn dĩ nó đã đã ở phía ngoài cùng của kết giới phòng ngự, bởi vậy gạt nó ra là chuyện dễ như trở bàn tay.

Chỉ nghe “bụp” một tiếng, thân thể nó đã bị gió mạnh trong hồ xé tan xác, hóa thành một đám sương máu. Chỉ còn chút màu đỏ nhàn nhạt giữa dòng nước chứng minh vừa rồi nó thực sự tồn tại.

Cái chết của con linh thú làm mọi người đều căng thẳng.

Đó chính là linh thú cảnh giới Thuần Huyết, thực lực tương đương với mọi người ở đây, thế mà không hề có chút sức chống cự nào trước gió mạnh. Mà lúc này, bọn họ vẫn ở trên mặt hồ, còn chưa xuống được bao sâu, còn chưa gặp phải gió mạnh hung bạo nhất.

Nếu cứ tiếp tục xuống, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.

Tô Lâm An cũng cảm thấy có phần quá sức.

Nàng vừa xuống hồ thì đã nhận ra uy lực của gió mạnh không hề đơn giản. Mai rùa đen và trận pháp linh khí của nàng căn bản chẳng chống chịu được bao lâu. Nàng phải tiết kiệm sức lực mới có cơ hội sống sót. Nói cách khác, nàng không thể bảo vệ được nhiều người và linh thú thế này.

Tô Lâm An không hề do dự, dứt khoát thu nhỏ phạm vi linh khí bao trùm lại, tiết kiệm sức lực.

Động tác này của nàng hiển nhiên làm đám người và thú ở vòng ngoài trở nên khủng hoảng. Một con thú trong đó quát lên: “Ả đàn bà độc ác nhà ngươi, không ngờ lại lấy chúng ta ra chắn gió!” Con linh thú đó mình đồng da sắt, sức phòng ngự rất mạnh, sau khi hiểu ra được thì mang tâm thế muốn cả đám chết chùm, bèn công kích luôn mai rùa ở trên đầu, “Đưa ta lên, nếu không thì cùng chết!” Mắt thú hiện đầy tia máu, hạt châu trong đầu nó xoay chuyển điên cuồng, như thể có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Sức phòng ngự của nó quá mạnh, trước khi bọn họ giết được nó, nó đã có thể làm loạn hết nơi này. Dù sao cũng chết, tự bạo nội đan còn có thể kéo theo một đám chết chung.

“Cả ta.”

“Cả ta nữa…” Một tiếng nói ngập ngừng chen vào.

Ngay cả những người cùng đi xuống, lúc này ánh mắt nhìn về phía Tô Lâm An đều tràn ngập vẻ hoài nghi và dò xét. Ai biết được, liệu bọn họ có phải cũng là vật hy sinh, bị nàng ta kéo theo xuống để chắn đao hay không?

Phải biết rằng, nàng ta sắp xếp người của thành Kim Đồng ở trong cùng, còn những người khác đều ở phía ngoài, thế chẳng phải người khác sẽ chết trước. Lòng cảm kích ít ỏi lúc trước đã không còn sót lại gì, thay vào đó là sự uy hiếp trong im lặng, là suy nghĩ độc địa nếu ta chết ngươi cũng đừng hòng sống. Bọn họ cũng chỉ có thể vùng vẫy như thế để giành giật lấy sự sống cho chính mình!

Con nghê co người lại chen chúc ở bên cạnh Tô Lâm An. Nó thấy tình cảnh này thì chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía. Giờ là lúc nào mà đám người kia còn nội chiến chứ! Nó lén liếc nhìn Tô Lâm An, trong lòng oán trách: “Đưa những kẻ khác theo làm gì, chỉ cần đưa mình lén rời đi thôi không phải xong sao. Giờ thì hay rồi.”

Tô Lâm An lạnh lùng nói: “Được, ta đưa các ngươi lên.” Hiện tại đưa những người khác lên trên thì nàng sẽ tiết kiệm được nhiều sức lực hơn, trì hoãn thêm chốc lát cũng chẳng đáng gì.

Nàng đúng là đã bị ấn Công Đức chèn ép, bắt làm việc thiện quá lâu, rồi lại được đám người tốt như Nam Ly Nguyệt ủ ấm tâm hồn, trong lúc vô thức đã coi chuyện làm việc thiện như một thói quen, lại quên đi bản tâm, cũng quên mất cái gọi là thói đời.

Nàng suýt đã quên, mình đã từng tàn nhẫn, vô tình, hai tay dính đầy máu tanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status