Ấn Công Đức

Chương 485 : Chương 485TU SỬA



Chương 485TU SỬA

Những ngày qua, nàng thực sự đã quá nhân từ.

Dứt lời, Tô Lâm An không hề do dự mà bay thẳng lên giữa không trung. Bởi trong hồ Thiên ngập đầy nguy hiểm, lúc này nàng còn chưa xuống sâu, chẳng mấy chốc đã bay lên được. Đến khi đặt chân lên bờ, nàng cũng chẳng buồn nhiều lời mà thu nhỏ luôn lá chắn lại chỉ còn vừa mấy người xung quanh, định bụng lại xuống hồ một lần nữa.

Lúc này nàng đã không chắc kết giới sẽ còn duy trì được bao lâu.

Bởi sự biến hóa của kết giới đã không còn nằm trong tay nàng. Bên ngoài có cường giả ra tay, tuy lúc này lá trúc không còn xuất hiện nữa nhưng cũng chưa biến mất, chúng đang lượn lờ trong bí cảnh này, ai cũng không biết những lá trúc kia muốn làm gì.

Nguy cơ kẽ nứt sụp đổ như thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu, rời khỏi nơi này càng sớm thì càng tốt.

Lần này, nàng chỉ định dẫn theo Kiều Nhất Miêu, Mộc Tường Vi và Tùng Trúc Kiếm. Ban nãy, hai võ giả khác của thành Kim Đồng đứng gần nàng đều đã thay đổi sắc mặt. Nàng đứng gần bọn họ, không hề để sót sự thay đổi ấy, bởi vậy lòng nàng cũng lạnh đi.

Cùng một thành thì đã sao, bọn họ sống hay chết, chẳng liên quan gì đến nàng.

Đương nhiên, việc Tô Lâm An dẫn theo đám người Kiều Nhất Miêu cũng đã là hơi cố sức, còn lại đành phải xem số trời. Nàng còn không thể đảm bảo rằng mình chắc chắn sẽ sống sót, vậy thì sao có thể đảm bảo sẽ dẫn bọn họ ra ngoài an toàn đây!

“Ngươi không thể cứ đi như vậy được!” Có người đứng chắn trước mặt Tô Lâm An. Gã là võ giả thành Mẫu Đơn, ngoài gã còn có ba võ giả khác cũng thuộc thành Mẫu Đơn. Bọn họ không muốn đứng bên ngoài làm con tốt thí, càng không muốn ở lại đây. Lúc này bọn họ còn chưa nghĩ ra được cách nào, nhưng cũng biết, không thể để Tô Lâm An chạy mất.

Gã còn nói với hai người thành Kim Đồng kia: “Ngay cả các ngươi cũng là lá chắn mà thôi. Các ngươi xem, lúc quan trọng, nàng ta chỉ dẫn theo mấy người kia.”

Tô Lâm An lười cãi cọ với đám người này.

Nàng đấm một cú, cũng quát một tiếng lạnh lùng: “CÚT!” Nắm tay nện trúng mắt của gã thành Mẫu Đơn, khiến gã bay ra ngoài, xa tới chừng mấy chục trượng! Bây giờ Tô Lâm An đã không còn như xưa, nguyên thần đã mạnh hơn nhiều. Tiếng quát vừa rồi ẩn chứa uy áp từ nguyên thần, một quyền mạnh mẽ đánh ra với khí thế như thể chỉ đang bẻ gãy một cành khô. Hơn nữa gã kia căn bản không ngờ nàng sẽ ra tay thẳng thừng, cho nên bị đánh cho trở tay không kịp, ngã lăn ra đất, không bò dậy nổi.

“Ngươi khinh người quá đáng!” Hơn mười người trong số còn lại thấy thế, dồn dập phóng sức mạnh khí huyết ra. Còn có mấy người nhanh nhẹn chặn đường Tô Lâm An, thân hình phồng lớn tựa như một ngọn núi đứng chắn trước mặt nàng, chặn hết lối xuống hồ.

“Thanh Thủy Liên, ngươi có ý gì!” Vốn tưởng những người còn lại đều đồng lòng, ai ngờ Thanh Thủy Liên của thành Liên lại không hề có ý muốn ra tay. Việc này khiến đám người kia vô cùng bất mãn, “Lẽ nào ngươi mặc kệ?”

Ba vị thuộc hoàng thành đều đã ngã xuống, đám Minh Nhật Tân của thành Mẫu Đơn cũng không thấy đâu, nhất định là dữ nhiều lành ít. Lực lượng tinh nhuệ của các thành đã chết gần hết, lúc này kẻ có thực lực nhất ở đây chính là Thanh Thủy Liên thuộc thành Liên và Tùng Trúc Kiếm thuộc thành Vân Tùng. Tùng Trúc Kiếm đã sớm đứng về phía Tô Lâm An, lúc này tất nhiên bọn họ muốn kẻ có thực lực mạnh là Thanh Thủy Liên ra mặt cho mình, ai ngờ Thanh Thủy Liên lại thờ ơ!

Bị đám người chất vấn, Thanh Thủy Liên ngáp một cái rồi nói: “Ta lười lắm.”

Vâng vâng vâng, ai chẳng biết ngươi lười, mỗi ngày đều ngủ gà ngủ gật, nhưng giờ là lúc nào chứ? Thời khắc nguy nan đến tính mạng, ngươi còn nói ngươi lười, chẳng lẽ cứ chờ chết như vậy?

Nào ngờ, Thanh Thủy Liên chắp tay ôm quyền, nói với Tô Lâm An: “Ta theo các ngươi, ta bằng lòng đứng chắn bên ngoài.”

Nàng ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay mọc ra lớp lớp lá sen, xanh tươi ướt át. “Nếu kết giới bị hư hại, Thanh Liên của ta có thể chống đỡ được một lát.”

Tô Lâm An quan sát lá sen đó thật kỹ, sau đó gật đầu, “Được.”

Lá sen đó không hề tầm thường, có ẩn chứa trận pháp thiên nhiên, khá giống với mai rùa đen, bản thân đã có sức phòng ngự khá lợi hai. Thêm nữa, Tô Lâm An cũng rất có thiện cảm với Thanh Thủy Liên, bèn đồng ý cho nàng ta đi theo.

Thanh Thủy Liên lại nói, “Ta là người phụ trách thành Liên. Lúc này thành Liên còn lại ba người, nếu bọn họ muốn đi theo thì xin hãy tạo điều kiện. Nếu có thể rời khỏi nơi này, tất sẽ có hậu tạ!”

“Chúng ta đều sẽ ở vòng ngoài, tuyệt đối không gây phiền phức!”

Thấy Tô Lâm An chưa phản đối, nàng ta xoay người hỏi ba võ giả thành Liên kia, “Có muốn đi theo không?”

“Thanh Thủy Liên, ngươi có ý gì?”

“Rõ ràng là Tô Lâm An lấy chúng ta ra làm vật hy sinh, ngươi còn xông lên chịu chết?”

Ba người bị Thanh Thủy Liên nhìn cũng quay sang nhìn nhau. Cuối cùng, chỉ có một người bước ra khỏi hàng, “Sư tỷ, muội đi với tỷ.”

Thấy Thanh Thủy Liên và nữ võ giả kia đã đi tới cạnh Tô Lâm An, những người còn lại thẹn quá thành giận, quát lên: “Ai cho các ngươi đi?” Rõ ràng là bất chấp mối nguy trước mắt, muốn chiến một trận trước đã!

Ngay lúc trận chiến sắp nổ ra, đám hung thú đứng hóng chuyện bên cạnh bỗng hành động.

Chỉ chớp mắt, đám hung thú đã phá vòng vây, tạo ra một lỗ hổng. Tô Lâm An không ham chiến mà dẫn luôn mấy người chui xuống hồ thông qua lỗ hổng đó. Đợi đến khi Tô Lâm An đã xuống hồ, không ngờ đám hung thú kia cũng ào ào nhảy tõm xuống theo như bánh chẻo vào nồi, tiếp đó vây kín quanh đám người Tô Lâm An, chủ động ngăn trở gió bão kẽ nứt cho bọn họ.

“Chuyện này…”

Nếu lúc trước có đám hung thú đó che chắn ở ngoài, nhất định bọn họ có thể chống chịu lâu hơn một chút!

“Sao hung thú có thể cam tâm tình nguyện chắn gió bão cho bọn họ chứ?”

Đám võ giả trên bờ có kẻ thất hồn lạc phách, có kẻ nghiến răng nghiến lợi, lại có kẻ nguyền rủa: “Dù có hung thú thì sao chứ, gió bão trong hồ Thiên há lại dễ tránh thoát như vậy. Cứ nhìn xem, chẳng bao lâu sau là bọn chúng sẽ bị diệt sạch thôi.”

“Ta thấy bí cảnh này nhất định sẽ không sụp đổ nhanh như vậy…” Gã nói với vẻ rất chắc chắn, “Ngàn vạn năm nay nó cũng chưa sụp, sao đến lượt chúng ta vào lại sụp được chứ. Chúng ta chỉ cần yên tâm đợi đến lần tiếp theo bí cảnh mở ra là có thể an toàn rời đi!”



Dưới hồ Thiên, Tô Lâm An cõng Mục Cẩm Vân đã xuống được mười lăm trượng.

Gió bão tàn sát bừa bãi, nhưng vì bởi có hung thú che chắn bên ngoài, hơn nữa số người đã giảm bớt, nên lần này họ đi xuống cũng dễ dàng hơn lần trước nhiều. Ít nhất lúc này nàng vẫn chưa thấy quá sức, chỉ cố gắng tránh khỏi những vòng xoáy gió bão là được.

Nàng còn có thể phân tâm trò chuyện với Mục Cẩm Vân.

Đám hung thú đột nhiên hỗ trợ, Tô Lâm An biết ngay Mục Cẩm Vân đã tỉnh. Hắn đã cắn nuốt con trùng vương kia nên sức mạnh nguyên thần tăng mạnh, nhưng cơ thể vẫn rất yếu ớt. Dù sao thì việc nguyên thần tăng mạnh sẽ kéo theo yêu cầu rất cao đối với thân thể, mà thân thể hắn vừa ngưng tụ thành lại còn bị thương nặng, bởi vậy không thể khôi phục trong một chốc một lát được, còn phải nhờ Tô Lâm An cõng.

“Bên trái, tiến lên ba thước.” Lúc này, nguyên thần của Mục Cẩm Vân nhạy cảm hơn so với Tô Lâm An, cho nên chuyển thành hắn chỉ đường.

Gió bão kẽ nứt không hề cố định, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện kẽ nứt mới, mà hắn có thể nhắc nhở Tô Lâm An tránh né trước, giảm bớt tổn hại đối với kết giới phòng ngự.

“Dừng lại!”

Phía trước có kẽ nứt xuất hiện, nếu tiến lên tiếp sẽ đụng phải nó.

Cả người hắn cứng ngắc, nói chuyện cũng thông qua thần thức chứ thân thể căn bản không thể động đậy. Dù được Tô Lâm An cõng, nhưng hắn không cam lòng bản thân không giúp được gì. Chẳng biết vì sao hắn rất muốn đưa tay ra, sờ lên má nàng.

“Còn muốn làm người tốt nữa không?” Hắn hỏi.

Mặc dù thân thể không thể nhúc nhích, nhưng ý thức của Mục Cẩm Vân vẫn rất tỉnh táo. Hắn biết Tô Lâm An muốn cứu những sinh linh khác, và cuối cùng còn bị vây đánh.

Tô Lâm An hừ khẽ một tiếng, “Ngươi nghĩ ta cam tâm tình nguyện chắc.”

Mặt nàng hơi đỏ lên, theo bản năng đổ hết trách nhiệm cho ấn Công Đức. Nhưng Mục Cẩm Vân thông minh tới nhường nào chứ, hắn đã sớm biết ấn Công Đức chỉ ngăn cấm nàng giết hại lung tung, chứ không quản được chuyện nàng thấy chết không cứu. Chẳng qua, lúc này hắn cũng không vạch trần nàng mà chỉ cảm thán: “Ai mà ngờ rằng, ngàn năm trước, nàng lại là một nữ ma đầu tiếng xấu lan xa đây.”

“Bây giờ ta cũng là nữ ma đầu.” Nàng vẫn mạnh miệng, còn đưa tay bóp mông Mục Cẩm Vân một cái, “Có muốn thử thủ đoạn của nữ ma đầu ta không?”

Mục Cẩm Vân: “…”

Đây là đang khinh bỉ vì hắn không thể cử động được hở?

Rõ ràng đây là con đường cầu sinh đầy nguy hiểm đến thót tim, nào ngờ lúc này lại có vài phần diễm tình. Chẳng qua tiếp tục đi sâu xuống, Tô Lâm An lại bắt đầu thấy khó nhọc, ngay cả Mục Cẩm Vân cũng chuyên tâm chỉ đường, không đề cập tới chuyện khác nữa.

Thân thể đám hung thú bên ngoài đã bị gió bão kẽ nứt xé nát, máu tươi dường như đã nhuộm đỏ cả kết giới phòng ngự. Trùng Huyết Duyên bên trong những con hung thú ấy đã được Mục Cẩm Vân che chở ở bên cạnh hắn ngay khi mớ xác thịt kia vỡ vụn, nhưng ngoài Tô Lâm An thì chẳng ai phát hiện.

Tiếp tục xuống sâu hơn, kết giới đã xuất hiện khe nứt, Thanh Thủy Liên quả nhiên lấy pháp khí ra hỗ trợ. Tuy Thanh Liên không chống chịu được bao lâu, nhưng cũng tranh thủ được cho mọi người chút thời gian.

Ngay lúc bọn họ sắp tới được lối thoát, Mục Cẩm Vân đột nhiên nói: “Không ổn!”



Nước trong hồ Thiên thoáng cái trở nên đục ngầu, như thể linh khí trong hồ đột nhiên bị hút sạch.

“Lá trúc, đám lá trúc đó…”

Lá trúc thế nào?

Lá trúc đang cắn nuốt sức sống trong bí cảnh, cũng quấn lấy cây cầu gãy!

Trong bí cảnh còn rất nhiều trùng Huyết Duyên, đám trùng Huyết Duyên đó chính là đôi mắt của Mục Cẩm Vân. Hắn thấy, phần lớn sinh linh trên bờ đều đã bị lá trúc cắn nuốt. Những võ giả không đi cùng họ đều đã bị những lá trúc kia gọt thành khung xương. Ngoại trừ một ít trùng Huyết Duyên thì lúc này cả bí cảnh đã không còn sự sống. Trùng Huyết Duyên có thể sống sót, là bởi vì số lượng của chúng quá nhiều, mà kích thước cơ thể lại quá nhỏ, lá trúc rất khó giết chết được từng con.

“Những lá trúc đó, chúng cắn nuốt sự sống trong bí cảnh, tu sửa cây cầu gãy!”

Lời này vừa dứt, lại có lá trúc tràn vào từ đáy hồ Thiên. Lần này lá trúc càng nhiều hơn, mà quan trọng nhất là, chúng không còn là màu xanh lục, mà đã biến thành màu đỏ sậm!

Bí cảnh không cầm cự được nữa!

Tô Lâm An hứng lấy gió bão đang tàn sát bừa bãi, phi thẳng về phía lối thoát! Nàng còn định chờ lối thoát mở ra rồi mới nhào tới, nhưng lúc này lại chỉ có thể đâm vào. Bọn họ không còn thời gian…

***

Trên dốc Hoan Hỉ, cả người đại tế ti Ly Ngộ Thiên đầm đìa máu. Gậy trúc dưới chân ông ta chỉ còn lại một cây, đầu trên đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, dưới gốc lại đen ngòm y như vừa bị sét đánh.

Lá mới mọc ra cũng có màu đỏ.

Lá trúc mới mọc không héo rũ như lúc trước mà rụng khỏi thân trúc, lắc lư bay lên không trung rồi đột ngột biến mất giữa hư không.

Bên cạnh ông ta còn có mấy vị thành chủ, sắc mặt họ đều rất khó coi.

Sắc mặt thành chủ thành Kim Đồng tái nhợt nhất. Ông ta đã chặt đứt một cánh tay, miệng vết thương vẫn đang chảy máu. Máu chảy ra được hứng vào một cái bình trong suốt, rồi dùng một ống trúc dẫn vào trúc trận dưới chân đại tế ti.

Đại tế ti dùng máu nuôi trúc.

Hiện tại, sức mạnh khí huyết của ông ta không đủ, cần những đại năng khác trợ giúp. Thành chủ thành Kim Đồng lo cho những võ giả trẻ tuổi bên trong bí cảnh, bằng lòng chặt tay, giải phóng sức mạnh khí huyết ra tương trợ.

“Đại tế ti, bao giờ có thể mở bí cảnh ra? Liệu còn cứu được bọn họ chăng?” Đại tế ti nói ông ta có thể tìm được vị trí của bí cảnh, có thể mở bí cảnh ra để cứu những đệ tử đang rèn luyện bên trong. Dẫu sao thì tin tức này cũng làm thành chủ thành Kim Đồng thoải mái hơn đôi chút.

Còn việc cần bọn họ hy sinh chút máu, vậy thì có hề gì!

Ông có rất nhiều máu, chỉ cần những chiến sĩ tốt của thành Kim Đồng có thể sống sót trở ra, máu có chảy khô cũng có hề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status