Ấn Công Đức

Chương 498 : Chương 498CƯỚP ĐOẠT



Chương 498CƯỚP ĐOẠT

Thật ra muốn phá giải mũi tên này không khó.

Thần thức của Tô Lâm An nhắm chuẩn vào mũi tên, phát hiện ra thủ pháp luyện chế mũi tên này chẳng hề phức tạp, chỉ khó ở sự cân bằng ngũ hành bên trong, có uy lực hơn hẳn những trận pháp luyện khí bình thường, không cần phải cung cấp linh khí, chính nó đã có thể hấp thụ sức mạnh trong đất trời.

Nếu như có một con rối thế thân khí tức giống với nàng ở bên cạnh, là có thể phá giải thế cục này. Chỉ tiếc rằng trên người nàng không có, đành phải nghĩ cách để phá vỡ sự cân bằng ngũ hành. Cách thì nàng cũng đã tìm ra, ấy chính là để máu của mình dính lên mũi tên, máu tươi sẽ dần thấm vào, thân là củ cải, sức mạnh hệ mộc trong nàng mạnh hơn những linh thực hệ mộc trong mũi tên, có thể xâm nhập vào vòng tuần hoàn ngũ hành làm ảnh hưởng tới linh thực hệ mộc bên trong, từ đó phá vỡ cân bằng của nó.

Nhưng quá trình này rất chậm, nàng phải cố cầm cự cho tới khi cân bằng ngũ hành bên trong sụp đổ mới được.

“Phì!”

Tô Lâm An nhắm chuẩn mũi tên, nhổ một ngụm nước miếng qua, thế nhưng tốc độ của mũi tên ấy quá nhanh, rõ ràng thần thức của nàng đã khóa lấy nó, thế nhưng lại không nhổ trúng.

Cũng chẳng biết là nước miếng có tác dụng hơn máu hay không, dù sao thì nàng sử dụng luôn cả hai, rút ngắn thời gian sụp đổ của cân bằng ngũ hành kia. Chỉ trong nháy mắt, Tô Lâm An lại trúng thêm mấy nhát. Vừa đánh vừa nhổ nước miếng, cảnh tượng này nàng thật chẳng dám nghĩ. Bị người ta ép đến mức này, trong lòng Tô Lâm An cũng bừng bừng lửa giận. Nàng nhìn thấy ba kẻ đuổi tới đây từ một phương hướng khác đã lại gần Thủy Linh Vực, khi thấy họ sắp nhảy vào hồ, Tô Lâm An nhấc tay lên, lập tức tháo pháp khí chuông xuống, coi như ám khí bắn về phía bọn họ.

Các ngươi khiến ta khó chịu, vậy thì ta cũng phải khiến các ngươi nếm chút đau khổ!

“Nổ!” Khi chuông lại gần ba kẻ ấy, Tô Lâm An thầm quát lên trong lòng.

Những pháp khí này đều do nàng tự luyện chế, muốn chúng nổ tung cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Lúc trước nàng luyện chế một lượng lớn pháp khí để nổ cho vui, những võ giả tham dự cuộc thi của thành trì khác bị nổ đến mức phải chủ động nhận thua. Giờ nàng sẽ dùng cách ấy để tấn công ba kẻ kia, nhưng nàng cũng chẳng có hy vọng quá nhiều rằng uy lực từ vụ nổ sẽ làm họ bị thương. Thay vào đó, khoảnh khắc nổ tung ấy, nàng đặt kỳ vọng vào tinh mị hệ kim sinh từ mảnh vụn kim loại sau vụ nổ, biết đâu sẽ có hiệu quả đặc biệt.

Quả nhiên, sau khi pháp khí nổ tung, sao băng trên không trung bỗng dừng lại giữa trời, sau đó đổi hướng, phóng về phía ba kẻ kia.

“Uỳnh” một tiếng, một ngôi sao có thể tích nhỏ, nhưng tốc độ nhanh đã đập trúng vào ngực của một người, quả cầu lửa kia khiến cho lồng ngực của đối phương lún cả xuống, một vết thương dữ dằn to như miệng bát hiện ra, điểm trí mạng nhất chính là, trong vết thương ấy còn có một viên đá màu đỏ đang chui vào trong, cầu lửa thiêu đốt máu thịt, vang lên những tiếng xì xèo, trong không khí còn có một mùi thịt nướng thoang thoảng.

Ly Kiều nhấc chân đạp Ly Trạch bị thương vào hồ, còn bản thân ả ta đã tự dựng lên một màn nước quanh thân, ương ngạnh chống đỡ một ngôi sao băng khác.

Sau đó ả ta nhảy vọt về phía trước, cả người uỳnh một tiếng rơi vào hồ, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, tạo thành nhiều lớp sương mù, khiến cho trên mặt nước nổi lên một lớp sương dày.

Ả lặn xuống đáy nước, nhìn sao băng rơi vào trong nước, thần sắc ảo não.

Sao băng khi rơi vào mặt nước, ngọn lửa xung quanh biến mất ngay tức khắc, biến thành từng viên đá màu đỏ lớn nhỏ khác nhau, không hề nguy hiểm như lúc còn ở giữa trời, khi bị bắn vào người, với cường độ cơ thể của họ, cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, chẳng đau chút nào.

Tuy nhiên sao băng rơi vào nước trừ việc có màu sắc tươi đẹp có thể làm trang sức ra thì chẳng còn bất cứ giá trị gì khác, nằm trong nước, không còn nguy cơ, cũng mất đi cơ hội. Nghĩ tới đây, Ly Kiều ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Sơn Thu Đường cũng trốn ở trong nước, cách ả chừng ba mươi trượng, sau đó, trên gương mặt lạnh tanh của ả đã có chút kinh ngạc, dường như đã có vết rạn nứt.

Nhân lúc ả còn đang hoảng hốt, Sơn Thu Đường đã lén lút tóm lấy Ly Trạch vừa bị thương? Cái kẻ thật thà từ trước đến nay luôn không muốn ra tay với người khác, miệng lúc nào cũng nói rằng không đánh nữ nhân, thế mà cũng đã học được trò bắt người uy hiếp rồi sao?

“Ly Hoan đâu?” Tại sao Ly Hoan không tới giúp?

Ly Hoan đang nằm ở bên hồ bất động, gã không quan tâm đến Ly Trạch bị thương, mà là đang nhìn chằm chằm lên trời không chớp mắt.

“Ly Hoan!”

“Kiều Kiều, ngươi xem kìa!” Ly Hoan giơ tay chỉ lên trời, “Là tinh hoa Ly Hỏa đó!”

Bầu trời bị lửa đốt cháy đến rực đỏ.

Một sắc tím nhạt giữa ánh đỏ ngập trời trở nên vô cùng bắt mắt, đó chính là tinh hoa Ly Hỏa mà họ muốn tìm, bộ lạc đã thu thập được linh vật cao cấp của bốn hệ khác rồi, giờ chỉ thiếu mỗi tinh hoa Ly Hỏa này thôi.

Đại tế ti đã từng hạ thần dụ, rất nhanh thôi, bộ lạc của họ sẽ sinh ra một sinh mệnh mới, đứa trẻ đó, lấy tinh mị ngũ hành cao cấp làm nền móng, tiền đồ vô lượng.

Ả nhất định phải có được tinh hoa Ly Hỏa!

Ly Kiều lại lấy ra một mũi tên, lần này, ả đã bôi cát vàng lên đó.

Nhất định phải làm gián đoạn nó trước khi tinh hoa Ly Hỏa rơi xuống đất, nếu không thì, nó sẽ biến thành một tinh mị hệ hỏa cấp thấp bình thường. Hơn nữa, nếu rơi vào Thủy Linh Vực, tinh hoa Ly Hỏa sẽ hoàn toàn biến thành một viên đá tầm thường như những ngôi sao băng khác, chẳng có chút giá trị nào.

Ly Kiều lấy mũi tên ra, kẹp giữa hai ngón tay, chờ thời cơ tới.

Sau khi ả huýt một tiếng sáo, mũi tên giữa hai ngón tay bay vút đi, liên tục lóe lên giữa không trung, sau vài lần thuấn di đã đụng vào tinh hoa Ly Hỏa, nhưng chớp mắt, mũi tên đã bị đâm trúng, nhưng mà tinh hoa Ly Hỏa không hề giảm tốc, vẫn tiếp tục rơi xuống.

Tinh hoa Ly Hỏa như vậy, không ai dám đỡ.

Ly Kiều nghiến răng, một lần nữa bắn ra những mũi tên mới. Ả muốn liên tục làm giảm đi lực rơi của tinh hoa Ly Hỏa, giảm bớt sức mạnh của nó, khiến cho trước khi nó chạm đất, con người có thể đỡ lấy được.

Mũi thứ hai, mũi thứ ba…

Vì trên mũi tên có cát vàng cao cấp, tinh hoa Ly Hỏa phóng về phía ả, tuy nhiên sau bốn mũi tên liên tiếp, Ly Kiều nhận ra ngọn lửa xung quanh tinh hoa Ly Hỏa vẫn không hề giảm đi bao nhiêu, mà lúc này nó đã cách mặt đất không quá trăm trượng!

Theo quỹ tích bay của nó hiện giờ, nó vẫn sẽ rơi vào Thủy Linh Vực!

Nhất định phải cản lại nó giữa trời, song lúc này, ả chỉ còn một mũi tên mà thôi.

Cũng vào lúc ấy, Ly Hoan đang nằm trong nước bỗng nhảy phắt ra, bóng hình gã chợt lớn vụt lên, như một người khổng lồ. Ánh sáng màu vàng đất lóe lên quanh người, như đang dùng bùn đất tạo nên một lớp giáp.

Uỳnh uỳnh uỳnh, vô vàn sao băng đập lên người Ly Hoan, khiến cho gã phải lui lại vài bước, chân đã lui đến mép hồ Thủy Linh Vực.

Tuy nhiên hắn vẫn cố chịu lấy áp lực từ sao băng, lại tiến về trước mấy bước, khiến cho hai chân của mình cách xa mép nước, tiếp sau đó, gã quát lớn, “Kiều Kiều, ta sẽ hái tinh hoa Ly Hỏa tặng ngươi.” Sau khi nói xong, gã bổ mạnh về phía trước, đụng thẳng vào quả cầu lửa màu tím giữa không trung.

Cầu lửa màu tím đâm xuyên qua cơ thể gã, sau khi xuyên qua lồng ngực, cơ thể khổng lồ của Ly Hoan lập tức biến thành đất cháy, nổ tan tác giữa không trung, khi rơi xuống đã hóa thành tro. Mà gã dùng cơ thể để cản, cũng chỉ là khiến tốc độ của tinh hoa Ly Hỏa giảm đi một chút, ngọn lửa xung quanh nó vẫn sáng rực, lập lòe, rõ ràng là ẩn chứa một năng lượng cuồng bạo hừng hực, song lại phát ra ánh sáng lạnh lẽo khó ngờ.

“Ly Hoan…”

Mắt Ly Kiều ửng đỏ, cắn răng bắn ra mũi tên cuối cùng.

Tinh hoa Ly Hỏa mà Ly Hoan dùng tính mạng để cản lấy, dù có thế nào đi chăng nữa, ả nhất định phải có được nó.

“Vụt!” Mũi tên phóng vút lên trời, khiến tinh hoa Ly Hỏa lệch khỏi quỹ tích bay một chút, khí thế cũng không còn hung hãn như trước. Tuy nhiên khi ả vừa thấy vui mừng, chợt nhìn thấy một đốm lửa lao vụt ra từ sau lưng nữ nhân mà ả đã dùng mũi tên ép cho phải trốn tránh khắp mọi nơi, đốm lửa đó bao phủ lấy tinh hoa Ly Hỏa.

Đốm lửa ấy có ba màu, là một loại lửa mà ả ta chưa từng thấy bao giờ!

Khoảnh khắc ngọn lửa ấy bao trọn lấy tinh hoa Ly Hỏa, mũi tên mà ả ta bắn ra đầu tiên cũng bộp một tiếng gãy làm hai đoạn giữa không trung, bị ngọn lửa nuốt mất. Ly Kiều nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, sao có thể được!

Sao mà mũi tên của ả ta có thể bị một nữ nhân mới tới phá hủy chứ.

Tinh hoa Ly Hỏa đâu?



Tinh hoa Ly Hỏa mà Ly Hoàn dùng tính mệnh để cản lấy đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status