Ấn Công Đức

Chương 499 : Chương 499LOẠN VỰC



Chương 499LOẠN VỰC

Ly Kiều giậm mạnh một cái, cơ thể nhảy vọt lên, khi ả đã sắp vụt ra khỏi mặt nước, trên mặt đất bỗng vang một tiếng nổ cực lớn, cứ như có thứ gì đó nổ tung giữa trời, một cơn sóng nhiệt ập tới.

Khắp nơi đều là lửa cháy hừng hực, trừ lửa ra, chẳng còn thấy được gì khác.

Ả chỉ nhô một phần đầu ra, tóc trên đầu lập tức bị thiêu đốt, ngọn lửa ấy cứ như chui vào da đầu, len lỏi vào trong cơ thể, ả đau đến mức gần như hôn mê ngay tức khắc. Đến ngay cả mặt hồ Thủy Linh Vực cũng có sóng nhiệt cuộn trào, bọt khí bốc lên cứ như đang bị đun sôi vậy.

Nhiệt độ nước thế này cũng chẳng ai chịu nổi.

Bất đắc dĩ, Ly Kiều đành phải rụt về đáy nước.

Mà trên bờ, Tô Lâm An cũng bị lửa đốt cho ngất đi.

Khó khăn lắm mới phá hỏng được mũi tên đó, kết quả Khoa Đẩu Hỏa lại gây ra họa mới. Không ngờ là nó dám nuốt lấy đốm lửa tím giữa không trung kia, cũng không tự xem lại chính mình có chịu nổi hay không!

Uy lực của tinh hoa Ly Hỏa ấy không thể coi thường, lửa tím bị Khoa Đẩu Hỏa bọc lấy đi vào thần thức của Tô Lâm An, ngọn lửa hừng hực gần như đốt khô cả biển ý thức của nàng! Biển ý thức mênh mông vô tận là vậy, nhưng vẫn bốc hơi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nháy mắt đã từ biển lớn biến thành vũng nước.

“Khoa Đẩu Hỏa!” Nàng nghiến răng nghiến lợi gào lên một câu, “Ngươi muốn làm gì thì nói trước cho ta một tiếng có được hay không!”

“Thì cũng tại ta căng thẳng quá mà!” Vốn nó cũng chẳng dám thử, nhưng sau khi nhìn thấy uy lực của lửa tím bị mấy mũi tên làm yếu đi, Khoa Đẩu Hỏa không khỏi động lòng.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, lửa không muốn lên cấp không phải là lửa ngoan! Nếu như có thể cắn nuốt được, nó sẽ biến thành lửa bốn màu, vậy chẳng phải càng đẹp hơn sao!

Nó tập trung hết tinh thần, quan sát tinh hoa Ly Hỏa, sau khi ngọn lửa tím ấy không ngừng bị tiêu hao sức mạnh, Khoa Đẩu Hỏa mới tìm thấy được thời cơ thích hợp nhất, cuốn lấy nó vào trong biển ý thức của Tô Lâm An.

Cùng là lửa, nó có thể cảm nhận được rõ ràng cường độ của ngọn lửa ấy.

Nếu như quá sớm, vẫn chưa đủ yếu. Còn chưa cuốn vào, khéo chính nó đã bị đối phương nuốt mất rồi. Nhưng cho dù là cuốn vào, biển ý thức của Tô Lâm An cũng chẳng thể chịu nổi, khéo một tích tắc sau là bị bốc hơi sạch sẽ.

Còn nếu quá muộn, hoặc là bị người khác bắt lấy trước, hoặc là vào nước rồi hoàn toàn mất đi tác dụng. Bởi vậy, nó nhất định phải tập trung quan sát, không dám thả lỏng dù chỉ là một khắc, đến ngay cả nói chuyện với Tô Lâm An cũng không dám.

Chỉ sợ vừa phân tâm thì nó sẽ bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất.

Giờ là vừa khéo, nó cuốn lấy tinh hoa Ly Hỏa vào biển ý thức của Tô Lâm An. Tuy rằng nàng bị đau đớn, nhưng biển ý thức vẫn miễn cưỡng chống chịu được, để nàng không chết, ấn Công Đức cũng sẽ ra tay.

Tuy rằng nó biết ấn Công Đức từ trước đến nay không bao giờ chủ động ra tay giúp đỡ, nhưng khi Tô Lâm An rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nó cũng sẽ bị ép phải ra tay.

Năm ấy, chẳng phải lửa nó cũng bị ấn Công Đức áp chế hay sao, hiện giờ nó cũng phải áp chế ngọn lửa mới này mới được!

Quả nhiên, khi biển ý thức của Tô Lâm An sắp bị nuốt sạch, ấn Công Đức đã động rồi.

“Nhìn kìa! Tuy rằng ấn Công Đức của ngươi không nghe lời, nhưng chỉ cần sử dụng đúng cách thì nó vẫn là một thần binh lợi khí.” Khoa Đẩu Hỏa biết trước đó Tô Lâm An không được ấn Công Đức đáp lời đã phun ra đầy một bụng lửa, giờ nhìn thấy ấn Công Đức ra tay trấn áp lửa tím, nó bèn nói với cái giọng rất hùng hồn.

Tô Lâm An: “…”

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc bị động kích phát, nàng đây là đang đánh cược bằng mạng sống!

“Biển ý thức của ta đã sắp bị đốt cạn rồi!”

Khoa Đẩu Hỏa: “Chẳng phải là vẫn chưa cạn hẳn hay sao!”

“Ta đau đầu…”

“Ngươi vẫn chưa đau quen hả?” Khoa Đẩu Hỏa cười hí hửng.

Tô Lâm An: “…”

Nàng chỉ muốn chửi người!

Lúc này nàng không chỉ đau đầu, sau khi tinh hoa Ly Hỏa bị nuốt lấy, vô vàn sao băng đập xuống, có không ít đập phải người nàng, giờ cơ thể nàng chẳng khác cái sàng là bao, căn bản không thể cử động.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly Kiều lại gần, dí một con dao găm lên cổ nàng.

“Tinh hoa Ly Hỏa đâu rồi?”

Khóe miệng Tô Lâm An co giật, miễn cưỡng toét ra một nụ cười.

Sau khi cảm nhận được dao găm đâm vào cổ, Tô Lâm An nhắm mắt ngay lại, giờ đối phương không tìm thấy tinh hoa Ly Hỏa, sao mà dám giết nàng. Chưa kể, nàng đang hấp hối, Ly Kiều không chỉ không dám giết nàng, e là còn phải bảo vệ tính mạng cho nàng.

Thân mang của báu, nàng không phải sợ.

“Giao tinh hoa Ly Hỏa ra đây!” Ly Hỏa gằn từng chữ, để lộ ý lạnh âm u.

Vừa nói xong, ánh mắt ả nghiêm lại, “Ta hỏi không ra, chắc chắn là có người hỏi ra được.”

Cũng vào lúc ấy, Sơn Thu Đường áp chế Ly Trạch lên bờ, quát: “Ly Kiều, dùng Ly Trạch đổi lấy Tô Lâm An! Ngươi dám làm nàng bị thương, ta sẽ giết Ly Trạch!” Sau khi ngọn lửa biến mất, hắn cũng đã nhìn thấy Tô Lâm An, nhưng hắn cách xa hơn, không thể nhanh bằng Ly Kiều.

Ly Kiều liếc nhìn Ly Trạch, mắt hơi khép lại, thản nhiên nói: “Thích thì cứ giết.”

Ả không có thời gian đôi co với Sơn Thu Đường, ả cần đưa người về, ép nàng ta giao nộp tinh hoa Ly Hỏa, không thể lãng phí cái chết của Ly Hoan.

Nói đoạn Ly Kiều nhấc ngay Tô Lâm An lên vội vàng bỏ đi, đến ngay cả tính mạng của Ly Trạch cũng chẳng định để tâm nữa.

Sơn Thu Đường gào lên, “Ta thật sự sẽ giết người đấy!”

Tuy nhiên bước chân của Ly Kiều không ngừng lại, biến mất tăm chỉ trong nháy mắt.

Hắn nghiêng đầu nhìn Ly Trạch dở sống dở chết, trong lòng vô cùng xoắn xuýt, tức giận nói: “Người của bộ lạc các ngươi đều không để tâm đến sự sống chết của các ngươi.”

“Bộ lạc đó của các ngươi chẳng có chút tình người nào cả.”

“Đúng là một đám rối.”

Hắn có lòng khích bác mấy câu, nói qua nói lại cũng chỉ có mấy câu đó. Nói tới nói lui, sắp sưng cả lưỡi.

Ly Trạch đỏ bừng mắt, cơ thể mềm nhũn dựa vào bên Sơn Thu Đường, mặt mày trắng bệch nói: “Xin ngươi đừng giết ta.” Cô ta biết, Sơn Thu Đường không giống với nam nhân trong bộ lạc, trước đó Ly Kiều muốn song tu với hắn, tiếc rằng không thành công.

Có lẽ, đây chính là cơ hội của cô ta.

Dù sao thì từ trước đến nay Sơn Thu Đường chưa bao giờ đánh phụ nữ, cô ta không hề lo đến chuyện mình thật sự sẽ bị giết. Cô ta cố ý dựa vào người hắn, muốn bắt lấy cơ hội không hề dễ dàng có được này. Nếu như có thể thành công mang bầu một đứa bé, địa vị của cô ta trong bộ lạc chắc chắn sẽ lên như thuyền gặp nước, thay thế Ly Kiều trở thành thánh nữ cũng không biết chừng.

Cô ta cũng muốn trở thành người mà đại tế ti xem trọng nhất.

Sơn Thu Đường tức đến đỏ cả mặt, sau khi đánh ngất cô ta thì dùng linh quyết hệ mộc trói lại, vừa khiêng được hai bước, lại ném xuống đất, kéo lê đi.

Bọn họ đều mắng hắn không biết giết người, đến ngay cả chính Ly Trạch, rơi vào tay hắn cũng chẳng hề sợ hãi.

Vừa nghĩ vậy đã thấy tủi thân, nhưng hắn cũng thật sự không thể giết người. Ít nhất cũng phải để lại mạng của cô ta, mang tới bộ lạc để đổi lấy Tô Lâm An, vẫn còn tốt hơn là không có gì nhỉ? Chắc vậy!

“Hừ, mẹ nó chứ, toàn bắt nạt người thật thà!”



Tô Lâm An bị Ly Kiều xách lên rất khó chịu.

Nàng không lên tiếng, nhíu mày cố nhịn.

Khoa Đẩu Hỏa gào lên trong biển ý thức của nàng, “Tuy rằng ngươi không cử động được, nhưng ta có thể đốt ả ta đó.”

“Sao không để ta đốt ả?” Lúc này nó vừa nuốt xong tinh hoa Ly Hỏa xong, bởi vậy vô cùng kiêu ngạo, hận không thể lập tức thể hiện một phen, nhưng Tô Lâm An lại quát ngăn nó lại, khiến nó cực kỳ kinh ngạc.

“Ta muốn tới bộ lạc kia xem sao.”

Trong Loạn Vực này, cách nhanh nhất để trở nên mạnh mẽ chính là tôi luyện nhục thân, tạo nên cân bằng ngũ hành trong cơ thể. Thu thập linh vật ngũ hành không hề dễ, nếu là linh vật cao cấp thì còn vô cùng phiền phức, giống như tinh hoa Ly Hỏa cao cấp này, nếu như chỉ bằng mình nàng thì căn bản không thể nào thuần phục được nó.



Bởi vậy, nàng đã có ý định ra tay với bộ lạc của Ly Kiều.

Chẳng phải bọn họ đã thu thập được bốn loại linh vật ngũ hành cao cấp khác hay sao? Nếu như có thể nghĩ cách lấy được bốn loại kia, vậy thì đúng là tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều.

Theo lời của Sơn Thu Đường, những người này cực kỳ nghe lời Ly Ngộ Thiên, nếu như thật sự có nguy hiểm đến tính mạng, trên người nàng vẫn còn phiến lá trúc đó, có thể liên lạc với Ly Ngộ Thiên ngay. Ly Ngộ Thiên tạm thời sẽ không để nàng chết.

Chỉ là ông ta muốn nàng vào đây tu luyện, nâng cao thực lực, tại sao lại không trải đường luôn cho nàng, đây chính là điều khiến Tô Lâm An cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nàng nhất thời không hiểu nổi cách nghĩ của đối phương, chỉ đành đi đến đâu, tính đến đó.

Bị Ly Kiều xách lên, Tô Lâm An thấy hơi chóng mặt. Nàng dứt khoát giả bộ hôn mê, nhắm mắt dưỡng thần.

Tuy rằng thương thế trên người rất nặng, nhưng tốc độ khôi phục trong Loạn Vực này nhanh hơn bên ngoài. Trong đất trời lại có rất nhiều nguyên tố hệ mộc mà mắt thường không thể nhìn thấy, chúng đều bị hút vào trong cơ thể nàng, bởi nàng vốn chính là củ cải, không bao lâu sau, có không ít miệng vết thương đã khôi phục.

Nhưng nàng vẫn phải cố gắng giả vờ là bị thương rất nặng, điều khiển nguyên tố hệ mộc không đi tới những vết thương ở bên ngoài. Nàng cứ nằm giả ngất như vậy cả chặng đường, khoảng hơn nửa ngày sau, Tô Lâm An mới nhìn thấy bóng dáng bộ lạc trong miệng họ.

Đó là một thôn được dựng lên trong thung lũng, xung quanh thung lũng có năm cột đá, ứng với kim mộc thủy hỏa thổ. Tuần hoàn ngũ hành, khiến cho nguyên tố ngũ hành trong thôn này đạt được sự cân bằng, cứ như vậy, sẽ không bị những tinh mị cao cấp khác để mắt.

Bất cứ một sức mạnh ngũ hành nào đều có khả năng thu hút sự chú ý của những linh vật tương sinh tương khắc khác, chỉ có đạt được sự cân bằng hoàn toàn mới hình thành nên một không gian hoàn toàn kín đáo, khiến những sinh linh kia không để mắt tới.

Đây chính là quy tắc sinh tồn trong Loạn Vực, không hề giống với bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status