Ấn Công Đức

Chương 500 : Chương 500TRỞ VỀ



Chương 500TRỞ VỀ

Thôn không lớn, một hàng nhà đá được xây xếp vòng quanh thôn, tạo nên một hình tròn.

Giữa hình tròn có một đài tế, được xây khá giống với đài tế mà nàng nhìn thấy ở chỗ Ly Ngộ Thiên. Phần đáy giống như một cái bếp bình thường, bên trên cũng đặt một cái bát đá, trong bát cũng chứa chất lỏng màu xanh ngọc bích, lúc này chất lỏng ấy đang tỏa hơi nóng, mùi hương kia có chút khác thường.

Mùi hương thoang thoảng, bao phủ lấy cả cái thôn nho nhỏ này, trong không khí luôn có một thứ mùi ngọt đến mức khiến người ta phải ngấy tận cổ.

Tiếng rên như có như không truyền ra từ những căn nhà đá đó, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng Tô Lâm An vẫn nghe thấy, đồng thời nàng còn nhận ra âm thanh như vậy không phải chỉ có ở một nơi, ít nhất phải tới bốn căn nhà bên trong có người đang trong công cuộc tạo nên sinh mệnh mới.

Chỉ là sự giao tiếp giữa cơ thể với nhau, không hề có công pháp song tu phù hợp, cách này chỉ có sự xúc động tới từ bản năng cơ thể, không có sự giao hòa khế ước của nguyên thần, vận chuyển linh khí hấp thu và chuyển ngược lại lẫn nhau, không hề có tác dụng gì cho tu hành. Xem ra Sơn Thu Đường này đúng là nói thật, những người này, trừ việc nâng cao năng lực của bản thân thì chỉ biết tạo ra đời sau. Bọn họ là những con rối mà đại tế ti bồi dưỡng ra, tương lai cũng chẳng biết sẽ dùng vào đâu.

Ly Kiều xách Tô Lâm An đi vào phạm vi của cột đá xong bèn lấy một chiếc bình nhỏ ra từ trong túi, ả đặt miệng bình lên môi, sau khi hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục vào trong thôn, trong lúc này, Ly Kiều không hề cúi đầu liếc nhìn Tô Lâm An.

Thần thức của Tô Lâm An đã bị tinh hoa Ly Hỏa đốt cho chỉ còn một vũng nước, nhưng nửa ngày qua cũng đã khôi phục được không ít, nàng dùng thần thức quan sát thì thấy trong chiếc bình Ly Kiều vừa lấy ra có mùi đất, giống như mùi đất sau cơn mưa vậy.

Nàng nhớ đến loại độc mà Sơn Thu Đường bị trúng.

Thủy Linh Mị.

Vì để mang thai đời sau, những người này đã tự dùng Thủy Linh Mị với chính họ.

Đang nghĩ, nàng đã thấy Ly Kiều bước đến phía trước một gian phòng bị khóa, sau khi ả mở khóa ra thì ném thẳng Tô Lâm An đang giả bộ hôn mê vào, sau đó cài then khóa cửa, động tác liền mạch, không hề có tí do dự.

Tiếp đó ả ta quay người rời đi, không ngờ ả lại ra khỏi thôn luôn, lẽ nào là đi gọi người?

Ả ta cũng yên tâm thật, cho rằng chỉ một gian phòng này là có thể giam giữ được nàng hay sao? Kẻ địch thờ ơ như vậy, đối với Tô Lâm An lại là chuyện cực kỳ tốt, nàng vừa mau chóng hồi phục, vừa yên lặng phân tách thần thức ra, thầm kiểm tra cả thôn.

Sau một hồi kiểm tra, nàng đã phát hiện ra được, trừ trận pháp ngũ hành ở ngoài cùng thì trong thôn không còn kết giới nào khác, thần thức của nàng như đi vào chốn không người, căn bản không gặp phải bất cứ sự ngăn trở nào.

Xem ra, điều này có liên quan đến tình hình đặc thù của Loạn Vực, những người vào đây đều có huyết mạch Hoàng Kim, số lượng lại cực ít, hơn nữa khi mọi người vào đây đều là trẻ sơ sinh, bị đại tế ti tẩy não hoàn toàn, không hề có quá nhiều sự phòng bị với nhau.

Nàng đã xem qua hết từng căn nhà, cũng đã nhìn thấy không ít cảnh đau mắt, nhưng lại chẳng bắt được chút khí tức của linh vậy ngũ hành cao cấp, trong lòng nàng không khỏi hơi thất vọng.

Nếu như để trong thôn, nàng nghĩ cách lấy trộm đi là xong, nhưng giờ có vẻ như, những thứ đó đã được mang theo trên người. Cũng chẳng biết thực lực của những người khác thế nào, nếu như cũng tương đương với đám trong thôn này, vậy nàng cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Sau khi Tô Lâm An tìm khắp thôn một lượt xong, cảm thấy nhàn rỗi, lại lấy Tiên Sứ Lệnh ra.

Lúc trước sợ sẽ khiến Ly Ngộ Thiên chú ý, nàng không dám lấy Tiên Sứ Lệnh ra tẩm bổ. Tuy nhiên, sau khi vào Loạn Vực, đại khái là bởi không giống với quy tắc thiên đạo, nàng hoàn toàn không thể liên lạc được với Mục Cẩm Vân bằng Tiên Sứ Lệnh được nữa.

Lúc trước, giới tu chân và ngoại vực, trừ việc cách nhau bởi hư không vô tận, còn lại thì nằng vẫn nghe được một chút âm thanh, hiện giờ thì hoàn toàn chẳng có chút phản ứng nào, cũng không biết tình hình của Mục Cẩm Vân ra sao nữa.

Không liên lạc được với hắn, liệu hắn có phát điên lên hay không!

Nàng cứ có cảm giác tên nhóc đó sẽ làm ra mấy chuyện kiểu như dẫn đầu ngàn ngàn vạn vạn trùng Huyết Duyên vây đánh thành Thất Tinh vậy!

Nàng chính là con gái của nữ vương thành Thất Tinh, đừng nên thì hơn…

Khi Ly Kiều trở lại, mặt ả đã có vết thương, một vết vó ngựa màu đỏ sậm, như bị ngựa đạp vào mặt.

Khi ả đi tìm người, đám Ly Ngộ Viễn đang giết một người khổng lồ thuộc nguyên tố hệ kim. Người khổng lồ này được hợp lại từ vô số tinh mị hệ kim, cầm một cây thương dài trong tay, đầu thương như một que đánh dấu, khi đâm vào người sẽ để lại một dấu ấn rất sâu, phải rất lâu sau mới liền miệng.

Người bị đánh dấu nếu như không xử lý kịp thời, cơ thể sẽ dần hóa thành kim loại, máu trong cơ thể sẽ biến thành thủy ngân, cuối cùng trở thành một con rối kim loại. Nếu muốn giải loại độc hệ kim này, bắt buộc phải dùng tinh mị nguyên tố hỏa cũng có cấp cao như vậy để đốt, sau đó dùng lửa để hút chất độc ra ngoài, cơn đau trong quá trình đó khỏi cần nghĩ cũng biết.

Bọn họ mạo hiểm đi giết người khổng lồ kim loại này, chính là bởi muốn làm ra nhiều cát vàng hơn, dùng để thu hút sinh linh nguyên tố hỏa cao cấp tới. Giờ khi biết được tinh hoa Ly Hỏa ở trên người Tô Lâm An, bọn họ cũng không nhất thiết phải tiếp tục phí thời gian với người khổng lồ kim loại nữa.

Chỉ là muốn trốn khỏi nó không phải là dễ, cả đám người bị nó truy đuổi vô cùng chật vật, cho nên mất chút thời gian mới trở về được. Ly Kiều còn bị thương trên mặt, nhưng vì quá sốt ruột nên cũng chẳng thèm để tâm đến vết thương của mình, đi thẳng đến căn nhà nhốt Tô Lâm An, dùng chìa khóa đặc chế mở cửa.

Trong phòng tối mịt, khi mở ra, đám đông nhìn thấy một bóng người nho nhỏ rúc vào góc tường, làn da nàng trắng đến mức chói mắt. Vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh sáng chen vào phòng, tựa như đều hội tụ cả trên người nàng vậy.

Cả căn phòng, chỉ có mình nàng là chói mắt nhất, tựa như minh châu cất trong phòng tối, sáng rực lấp lánh.

“Nữ nhân.” Nam tử đi phía sau, tóc lóe ánh đỏ mắt sáng bừng, “Tuổi đã lớn như vậy rồi mới thức tỉnh huyết mạch Hoàng Kim?” Y chép miệng, “Vậy thì chắc là dễ sinh đẻ lắm đấy nhỉ?”

“Đừng bị vẻ ngoài mê hoặc, nàng ta không đơn giản đâu.” Nhìn thì yếu ớt, nhưng thật ra cũng có chút bản lĩnh. Người có thể sống sót sau cơn mưa sao băng đầy trời, đến ngay cả tinh hoa Ly Hỏa cũng thu phục được, há có thể là một kẻ tầm thường hay sao.

“Vậy thì chẳng phải là thực lực còn mạnh hơn ngươi với ta?” Người có thực lực cao hơn họ, họ mới không nhìn ra được độ nông sâu của đối phương, lầm tưởng rằng nàng chỉ là một người bình thường trói gà không chặt.

Nam tử tóc đỏ khi nói chuyện nhìn về phía nam tử đang đứng ở cửa nhíu mày không lên tiếng, “Viễn ca, huynh nói xem?” Hắn là huynh đệ ruột với Ly Ngộ Viễn, bình thường nói chuyện khá thân thiết.

“Các ngươi ra ngoài đi đã, ta quan sát nàng ta đã.” Sau khi Ly Ngộ Viễn nhìn thấy lá trúc trên cổ áo của Tô Lâm An, bèn bước nhanh vào trong phòng.

Những người khác còn muốn nói gì đó, nhưng cánh cửa đã bị đóng lại, Ly Kiều đứng ở trên cùng còn bị cửa đập vào mặt.

Ả sầm mặt xuống đứng ngoài nói một tiếng cẩn thận, Ly Ngộ Viễn không hề để tâm, hắn đứng trước mặt Tô Lâm An, chợt nhìn thấy nữ tử vốn đang hôn mê chậm rãi ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn.

Nàng bị thương rất nặng.

Những vết máu bẩn dính lên làn da trắng nõn của nàng, khiến người ta cũng phải rợn người.



Rõ ràng là họ thường bị thương, nhưng khi nàng bị thương, lại đem tới cho người ta một cảm giác khác hẳn, là một cảm giác quyến rũ đặc biệt, cứ như những đóa hoa từng bị hắn dùng tay bóp nát vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status