Ấn Công Đức

Chương 509 : Chương 509DÒNG BÙN



Chương 509DÒNG BÙN

Ýgì vậy? Đống bùn này muốn chỉ đường cho nàng, muốn nàng tới đâu?

Nàng đang ngồi khoanh chân, đống bùn ấy lại cách nàng không xa. Lúc này nàng đứng lên, người hơi cử động, hình mũi tên bằng bùn kia lập tức rơi bẹp xuống đất thành đống như lúc đầu, còn run rẩy một cái, giống như bị nước cuốn thành đống bùn nhão. Nó rơi ngay phía trên một chiếc lá rất to, nhìn qua thì rất giống phân chim dính trên lá.

Tinh mị hệ thổ rối rít tản ra, giống như anh bạn nhỏ vất vả lắm mới tụ lại được bị dọa sợ, nháy mắt tan vỡ.

Sau khi đứng dậy Tô Lâm An mới phát hiện, xung quanh nàng không thể dùng một chữ “loạn” để hình dung được nữa rồi.

Những cây cổ thụ giống như bị sét đánh trúng, cành cây gãy ngổn ngang, nhiều chỗ cháy đen. Có nhiều chỗ thì giống như bị mưa ngâm lâu ngày, lá cây cũng mục nát. Có chỗ lá cây bị chém nát bươm, rõ ràng là dấu vết do bị vật sắc chém vào. Còn có chỗ dính rất nhiều bùn, trái phải đều có, bẩn không chịu được, cũng chỉ có chỗ nàng ngồi là còn đỡ, không bị làm sao cả.

Thần thức của nàng nhìn lướt qua xung quanh, sau đó kinh ngạc phát hiện, cái cây này...

E là nó đã di chuyển vị trí.

Cho nên, trong khoảng thời gian nàng tu luyện, cái cây nàng ngồi lên, chạy sang chỗ khác?

Được rồi, bây giờ không phải là lúc để ý tới những chuyện này. Tô Lâm An nhìn đống bùn, cảm thán một tiếng, tinh mị hệ thổ còn có thể hoạt động được ở khu vực của tinh mị hệ mộc đã là vô cùng giỏi rồi, nàng cũng không thể trách chúng sợ hãi như vậy được.

“Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Tinh mị vừa rồi còn có thể tụ thành mũi tên giờ lại càng ít hơn, e là ngay cả phương hướng cũng không chỉ ra nổi.

“Sợ ta như vậy? Ta cũng đâu có ăn thịt các ngươi.” Nàng cười, ngoắc tay nói: “Qua đây.”

“Chẳng lẽ ta chưa đủ đẹp để các ngươi vượt qua bản năng của chính mình?” Tô Lâm An lấy tay nâng cằm, hơi nhíu mày, “Sao có thể thế được chứ?”

Đám tinh mị hệ thổ vô lực nằm bò ra: “...”

“Mục Cẩm Vân có thể chế ngự bản năng của hắn đấy.” Nàng thở dài, “Được rồi, rốt cuộc có chuyện gì?” Tô Lâm An nhìn liếc đám bùn kia một cái rồi cả người nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên cây, nói: “Đi hướng nào?”

Đám bùn kia vẫn không hề nhúc nhích, sức sống của tinh mị hệ thổ thấp đến khác thường, giống như muốn biến mất luôn khỏi đây vậy.

“Này, sao lại không động đậy nữa?”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ngươi không nên làm khó tụi nhỏ đáng thương này.” Hỏa sinh thổ, nó có chút xíu thương hại đám bùn bé xíu này.

Tô Lâm An nhướng mày, hỏi: “Ngươi có thể nói chuyện với chúng sao?”

“Không.” Chúng là tinh mị tầng thấp nhất, quá nhỏ bé yếu ớt, có cẩn thận lắng nghe thì nó cũng chỉ nghe thấy tiếng vù vù, căn bản không thể phân biệt ra được, rốt cuộc chúng nó đang nói gì. Chỉ có sinh linh ngũ hành cao cấp, ví dụ như người khổng lồ hệ kim mới có khả năng nói chuyện đơn giản.

Tô Lâm An thoáng suy nghĩ rồi tạo một cầu lửa trong tay, đốt lá cây thành tro, đổ đống tro đó vào chỗ đống bùn. Đống bùn được bồi bổ nên đã ngưng tụ lại được, chúng trượt khỏi lá cây, định nhảy xuống đất, ai ngờ Tô Lâm An lại đưa tay ra đỡ lấy. Đống bùn đáng thương không tránh kịp, rơi ngay vào lòng bàn tay nàng.

Có thể thấy rất rõ rằng đám bùn lại ít đi một chút, nhưng sau khi trong lòng bàn tay Tô Lâm An xuất hiện ngọn lửa nhỏ, chúng đã hơi ổn định lại, từ từ hóa thành hình mũi tên.

Tô Lâm An đi theo hướng đầu mũi tên chỉ.

Chẳng mấy chốc nàng đã rời khỏi khu rừng. Hóa ra vị trí cái cây nàng ngồi không nằm sâu trong rừng, bởi vậy nàng đi được một lúc đã ra tới bên ngoài, đủ để chứng minh cái cây đó đã di chuyển khỏi vị trí cũ. Cũng không biết trong mấy ngày nàng tu luyện, Loạn Vực này đã xảy ra chuyện gì.

Rời khỏi khu rừng, đám bùn lại tiếp tục chỉ đường cho Tô Lâm An tới chỗ tinh mị hệ thổ tụ tập.

Nàng thấy cách đó không xa, có người khổng lồ được tạo thành từ bùn đất lãng đãng đi tới đi lui. Mỗi một bước chân đều tạo ra một cái hố to, bùn đất trong hố bám vào lòng bàn chân khiến cho người khổng lồ đó càng lúc càng lớn. Ngũ quan của người khổng lồ cũng dần rõ ràng, không khác gì một cái bào thai bằng bùn, dần dần thành hình.

Mộc khắc thổ, thổ nhiều sẽ khiến mộc suy yếu(*). Đám bùn đất nhỏ này muốn dẫn nàng tới đây chẳng lẽ là muốn đối phó nàng?

(*) Quan hệ ngũ hành phản khắc: khi cái nó khắc có nội lực quá lớn sẽ khiến cho nó bị tổn thương, không còn khả năng khắc hành khác nữa thì đây được gọi là quy luật phản khắc.

Vậy là chúng nó coi thường nàng quá rồi.

Trừ khi căn nguyên ngũ hành của loạn vực xuất hiện, về cơ bản nàng có thể chắc chắn rằng bản thân có thể thoải mái đi lại trong Loạn Vực. Cho dù là đối đầu với tinh mị hệ kim cao cấp, nguyên tố vốn khắc chế bản thân, nàng cũng có thể dễ dàng thoát thân, huống hồ là tinh mị hệ thổ trước mặt.

Nàng nhìn mũi tên còn đang run rẩy chỉ đường ở phía trước, ung dung bước vào khu vực của tinh mị hệ thổ, cũng chẳng thèm che giấu hơi thở hệ mộc của mình. Vì thế, trong mắt đám tinh mị hệ thổ đột nhiên xuất hiện một sinh linh hệ mộc cực kỳ to lớn.

Mạnh mẽ đến khó lường, khiến cho vô số tinh mị hệ thổ phải run rẩy. Tượng đất cao cấp đang đi loạn trên mặt đất đột ngột dừng bước, quay phắt đầu lại. Lúc nó nhìn thấy Tô Lâm An, bùn đất trên người nó rơi lả tả, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tượng đất đã nhỏ đi hẳn.

Ngũ quan trên mặt nó vốn rất rõ ràng, thoáng nhìn còn có nét giống Sơn Thu Đường, kết quả sau khi nhìn thấy Tô Lâm An, gương mặt giống như bị tạt nước, bùn nhão chảy xuống, khiến ngũ quan cũng trở nên mơ hồ không còn rõ ràng.

Tượng đất trông có vẻ rất tủi thân nhìn về phía Tô Lâm An, uể oải kêu lên: “Tô Lâm An, đừng tới đây!”

.

Ơ, nó còn gọi được cả tên nàng nè.

“Gió bão đã qua, ngươi, chết ở bên ngoài rồi sao?”

Tượng đất tiếp tục nói, giọng nói càng trầm thấp.

Tô Lâm An như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lúc trước nàng cảm thấy tượng đất này có nét giống Sơn Thu Đường, giờ nó nói những lời này, chẳng lẽ nó đang nhắc nhở nàng? Nó đang bắt chước Sơn Thu Đường?

Nàng đang suy nghĩ thì lại thấy tượng đất lảo đảo lùi về sau, ngã ngồi trên mặt đất, kêu lên: “Ta không muốn uống, chết cũng không uống, ọe...”

Vừa mới “Ọe” một tiếng, gương mặt không rõ ngũ quan của nó liền toác ra một cái lỗ, sau đó nó nôn ra một đống đất đá.

“Sơn Thu Đường đang ở đâu?” Tô Lâm An hỏi.

Đám bùn đất chỉ dẫn cho nàng trông có vẻ khá sung sướng, ngay cả tượng đất vừa nôn ra một đống đất cũng đứng dậy, vừa đi vừa nôn, còn dùng sức giậm chân.

Mặt đất xuất hiện một khe nứt, sau đó khe nứt nhanh chóng mở rộng ra, sau đó xuất hiện bậc thang, hình thành một lối đi xuống dưới lòng đất.

Lúc trước nàng đi ra đã sai bảo tinh mị thổ làm một đường hầm dưới đất.

Lúc này không cần nàng nói, đám bùn đất cũng tự động dùng cách ấy, đúng là ăn vóc học hay.

Tô Lâm An mỉm cười, khen ngợi: “Ngoan lắm.”

Tượng đất chỉ còn cao bằng người bình thường, nghe vậy thì sửng sốt chớp chớp mắt, phần miệng từ từ ngoác ra thành một nụ cười cực kỳ quái dị. Có điều lúc Tô Lâm An đi tới lối đi xuống dưới đất, định đưa tay chạm vào tượng đất thì nó hoảng hốt nhảy lùi về sau, cả người lại nhỏ thêm một chút. Đó là do tinh mị hệ thổ đã ngưng tụ tạo ra nó sợ quá, chạy đi mất không ít, giờ nó đã có thể bỏ vừa túi áo.

Sợ, rốt cuộc vẫn sợ!

Đó là bản năng, chúng nó không vượt qua được!

Cho dù được đại ma vương khen thì chúng nó vẫn sợ chết khiếp!

Xin hỏi là vị tiền bối lợi hại nào, có thể vượt qua bản năng mà không sợ nàng thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status