Ấn Công Đức

Chương 510 : Chương 510THUẬT PHÁP



Chương 510THUẬT PHÁP

Tô Lâm An theo bậc thang đi xuống dưới, tốc độ cực nhanh. Mặc dù tinh mị hệ thổ làm ra lối đi dưới lòng đất, nhưng tinh mị hệ thổ trong lối đi lại chẳng có mấy, gần như là không. Sau khi làm xong đường hầm, bọn chúng cũng đã nhanh chóng rời đi.

Ở lại làm cái gì chứ, chờ bị đại ma vương đạp lên sao? Bọn nó đâu có ngu! Thật sự bái phục vị tiền bối có thể vượt qua bản năng mà gần gũi với nàng. Nếu như có cơ hội, nhất định bọn nó phải đi hỏi hắn làm thế nào mà được!

Con đường rất dài.

Tô Lâm An đi với tốc độ cực nhanh, nhưng đi cả một canh giờ rồi mà nàng vẫn không thấy điểm cuối đâu. Có điều sau khi đi thêm được một đoạn nữa, Tô Lâm An phát hiện ra tinh mị hệ thổ đã trở nên nhiều hơn, mà thần thức của nàng cũng nhận thấy vị trí của nàng dần tới gần thôn ngũ hành ở Loạn Vực. Nói cách khác, Sơn Thu Đường đã bị bắt vào trong thôn.

Hắn muốn vào trong thôn cứu nàng, sau đó lại thành tự chui đầu vào lưới? Cũng là một người tốt có trách nhiệm đó.

Lúc thần thức quét vào trong thôn, Tô Lâm An hơi ngạc nhiên, thôn này có gì đó sai sai.

Ở bên ngoài nàng chỉ thấy duy nhất một người sống. Người đó đang đứng trên tế đàn, trong tay cầm một con dao lóc xương dính máu. Ông ta bỏ xương vào trong bát đá trên tế đàn, nơi đó vốn để đựng Thủy Linh Mị, chính là Thủy Linh Mị khiến cho người trong thôn luôn ở trong trạng thái phấn khích, đến nỗi mà lần trước nàng vào đã thấy không ít người trong thôn đang dùng hình thức nguyên thủy nhất để giao tiếp với nhau.

Lúc này cát bái trên tế đàn thật sự trở thành cái bát, bát đựng thức ăn.

Bên dưới có lửa cháy hừng hực, thứ được nấu bên trong là...

Canh xương.

Nàng chỉ cần liếc nhìn cũng có thể nhận ra, xương kia là xương người. Trong Loạn Vực không có linh thú, sau khi giết chết sinh vật ngũ hành cũng chỉ có ngọc ngũ sắc. Bọn họ dùng ngọc ngũ sắc để tu luyện, sinh tồn, căn bản không cần phải ăn thịt người.

Giết người nấu thành canh, người này không chỉ thủ đoạn tàn nhẫn mà còn có tâm lý biến thái.

Tượng đất lúc trước có nói một câu “Ta không muốn uống canh, có chết cũng không muốn”, có lẽ là nói cái này.

Nàng cẩn thận quan sát người đàn ông đang nấu canh.

Ông ta rất mạnh, nếu là lúc trước nàng chỉ có nước chạy trốn nhưng bây giờ thì khác, nàng không hề sợ hãi chút nào. Nghĩ vậy, Tô Lâm An thong thả bước đi lên, xuất hiện trong căn phòng nhốt Sơn Thu Đường.

Sơn Thu Đường đã gầy rộc, hốc mắt hõm sâu, râu ria xồm xoàm.

Giống như tu sĩ giới tu chân suy yếu do linh khí bị giam cầm, không có cách nào hấp thụ linh khí vào trong cơ thể, lúc này hắn cũng không có cách nào hấp thu sức mạnh ngũ hành. Thời gian dài bị áp chế khiến hắn cực kỳ tiều tụy, không còn nhìn ra hình người.

Trừ Sơn Thu Đường, trong phòng này không còn ai cả. Lúc trước hắn nói rằng trong thôn tổng cộng có hơn một trăm người, chẳng lẽ tất cả đều bị ăn rồi?

Tô Lâm An đứng ở bậc thang trên cùng, nhìn mặt đất trong phòng mà không khỏi nhíu mày, vẻ mặt đầy chê bai.

Trong phòng vô cùng bẩn thỉu, bên cạnh chân Sơn Thu Đường còn có mấy cái bát nằm lăn lóc. Nước cháo trong bát chảy lênh láng ra nền đất, chính là thứ canh mà người đàn ông bên ngoài kia đang nấu. Mặt đất bẩn tới mức nàng không có cách nào đặt chân lên.

Khi nàng đang khó chịu thì lại thấy mặt đất nứt ra, đống cháo bị nuốt vào trong lòng đất. Chỉ một lát sau mặt đất đã cực kỳ sạch sẽ, sạch đến mức những cái bát nằm la liệt cũng không thấy nữa.

Nàng hài lòng gật đầu, vừa gật đầu vừa khen.

Giọng nói của nàng không nhỏ, Sơn Thu Đường đang mơ màng dựa lưng vào tường còn tưởng mình nghe nhầm, theo bản năng hé mắt nhìn. Khi nhìn thấy Tô Lâm An, hắn nhướng mày lẩm bẩm, “Mình phải chết rồi sao?”

“Vừa nãy thấy cha mẹ, giờ lại thấy nàng, hóa ra nàng lại quan trong với mình tới vậy sao?”

Chính bản thân hắn cũng không nhận ra được chuyện này.

Lúc đầu hắn chỉ cho rằng là do hắn đã thấy cái không nên thấy của nàng nên phải chịu trách nhiệm. Dù sau đó biết rõ rồi, nhưng do suy nghĩ ban đầu đã quá sâu sắc nên hắn luôn có cảm giác trách nhiệm nhiều hơn những cái khác.

“Thật ra thì nàng cũng rất đẹp đấy chứ.”

Mí mắt Tô Lâm An đột nhiên giật giật.

Không không không, ta không hề quan trọng gì đâu. Đừng nên có suy nghĩ không tưởng nào với ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.

Tô Lâm An hơi chột dạ.

Nàng luôn có cảm giác nếu để Mục Cẩm Vân biết chuyện, có lẽ Sơn Thu Đường sẽ chết rất thảm. Cho dù bây giờ Sơn Thu Đường khen nàng đẹp, nàng cũng chẳng thể vui vẻ nổi.

Sơn Thu Đường miễn cưỡng cười, “Mắt nhìn người của ta từ nhỏ đã không giống những người khác.”

Tô Lâm An đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi không thêm câu đằng sau thì chúng ta vẫn là bạn.”

“Ớ?” Ban đầu Sơn Thu Đường còn nghĩ bản thân bị ảo giác, đột nhiên nghe thấy giọng nói khiến hắn sợ hết hồn. Sau khi hắn phản ứng lại vội vàng nói: “Sao ngươi lại tới đây! Mau chạy đi!”

“Ly Hạo Thiên điên rồi, lão ta đã ăn thịt hết tộc nhân trong thôn rồi.”

Vẻ mặt Sơn Thu Đường căng thẳng, hận không thể lập tức đẩy Tô Lâm An vào trong hố.

Chờ chút! Nơi này bị Ly Hạo Thiên dùng tường đất hệ thổ phong tỏa, sao nàng ta có thể chui lên từ dưới đất được? Thuật pháp hệ thổ của Ly Hạo Thiên bị phá vỡ, sao ông ta có thể không biết được?

Võ giả ngoại vực vốn là thông qua ăn thịt uống máu để bổ sung sức mạnh khí huyết, Ly Hạo Thiên ăn thịt người, suy cho cùng cũng chỉ là vì muốn gia tăng sức mạnh.

Chỉ là Tô Lâm An không ngờ ông ta lại để Sơn Thu Đường tới cuối cùng.

Nàng không hiểu, tò mò hỏi.

Sơn Thu Đường thấy nàng bình tĩnh như vậy, tâm tình không khỏi bình tĩnh lại theo. Hắn nặng nề giải thích, “Ngũ hành của ta cân bằng, sau này hấp thụ thì thực lực của ông ta sẽ tăng được càng nhiều hơn.”

Ồ, những người trước có dài có ngắn, cần ăn để tu bổ. Cuối cùng mới ăn “sự cân bằng” để thực lực được nâng cao tới mức cao nhất.

“Ngươi nên mừng vì ông ta thích ăn quả nho nhỏ trước, để lại thứ tốt lại cuối cùng.”

“Hả?”

Nếu không thì ngay cả cơ hội nhặt xác cho hắn nàng cũng chẳng có.

“Giờ chúng ta chạy trốn từ chỗ đó hả?” Sơn Thu Đường cảm giác được giam cầm trên người mình biến mất, hắn vội vàng đứng dậy thò đầu nhìn cái hầm đất kia.

“Không trốn.” Tô Lâm An lắc đầu nhìn về phía cánh cửa nói, “Lão tới rồi.”

Vừa dứt lời, cửa nổ ầm một tiếng. Chỉ còn lại người cuối cùng nhà tù hệ thổ này cũng không cần thiết phải tồn tại nữa, vì thế khi ông ta tiến vào làm nổ luôn cánh cửa, gây ra một tiếng vang lớn.

Ông ta muốn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Sơn Thu Đường.

Sau khi cánh cửa nổ tung, ông ta không ngờ trong phòng lại có những hai người.

Ly Hạo Thiên đầu tiên là sững lại, sau đó cười toét miệng. Răng ông ta rất trắng, kẽ răng còn dính thịt vụn, lúc nhếch môi cười, chỗ thịt vụn kia lọt ngay vào tầm mắt Tô Lâm An, khiến nàng khó chịu híp mắt lại.

Hỏng rồi, học ai không học lại học Mục Cẩm Vân. Nàng hình như cũng cực kỳ ghét những thứ đồ dơ bẩn.

“Biết ăn thịt mà không biết đánh răng à?” Tô Lâm An khó chịu nói.

Ly Hạo Thiên: “...”

Phản ứng của đối phương hơi nằm ngoài dự đoán của ông ta, câu nói này khiến ông ta không có cách nào tiếp lời được.

“Ngươi là người mới đó hả? Tới cứu Sơn Thu Đường?”

“Quả là tình sâu nghĩa trọng.”

Tô Lâm An: “Không không không, chúng ta chả có tình sâu gì hết đâu.”

Sơn Thu Đường nghe thấy câu này, ánh mắt u oán nhìn nàng. Sự chú ý của nàng sao lại lệch lạc thế, vì sao phải nhấn mạnh cái này chứ? Rõ ràng là bầu không khí giương cung bạt kiếm đầy căng thẳng, nháy mắt đã bị dáng vẻ thờ ơ của nàng hóa giải. Giống như Ly Hạo Thiên trước mặt không gì không làm được có thể bị nàng dùng một đầu ngón tay bóp chết được vậy.

Ly Hạo Thiên bị nghẹn tới mức mặt mũi tái xanh, tức giận nói: “Nếu đã tới thì cùng chết đi!”

Không phải nói nhiều, cứ giết luôn là được.

Người chết mới không cứng mồm.

Ông ta giơ tay lên, lòng bàn tay ông ta lập tức xuất hiện một mũi chông đất, bắn thẳng về phía cổ họng của Tô Lâm An. Có điều sau khi chông đất được phóng ra, Ly Hạo Thiên cảm thấy có gì đó sai sai. Ông ta nhìn chông đất của mình mềm oặt không có sức mạnh gì, lúc tới gần Tô Lâm An thì hoàn toàn biến mất, giống như bị gọt mất đầu nhọn!

Tới khi chạm tới người nàng thì đã thành một nắm bùn, cứ như thể thứ ông ta phóng ra không phải là một cái chông đất đầy uy lực mà chỉ là một nắm bùn! Hết lần này tới lần khác đám bùn kia còn không dính trên người nàng, chúng chạm tới người nàng chớp mắt liền biến mất, không để lại dấu vết gì cả, giống như sợ làm bẩn quần áo của nàng vậy.

Chẳng lẽ trên người nàng có bảo vật pháp quyết khắc chế hệ thổ?

Ông ta cũng không phải chỉ biết mỗi hệ thổ.

Trên cánh tay Ly Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện vô số dây leo màu xanh, hai tay ông ta biến thành nhánh cây, vô số dây leo lao ra từ tay ông ta trói lấy Tô Lâm An.

Tô Lâm An không nhúc nhích, để mặc cho dây leo trói chặt.

Sơn Thu Đường thì sợ hãi, hắn cho rằng Tô Lâm An có thể cứng đối cứng với Ly Hạo Thiên. Ai mà ngờ nàng lại chỉ biết đứng yên chịu trói, một chiêu đã bại?

Hắn lập tức thi triển pháp quyết hệ kim, định cắt đứt dây leo, nhưng không thể ngờ hắn vừa mới cử động lại có dây leo bay tới trói hắn.

Đúng lúc này Sơn Thu Đường nghe thấy Tô Lâm An chậc chậc hai tiếng.

“Chỉ có chút bản lĩnh này sao?”

“Hệ thổ thì dùng chông đất, hệ mộc dùng dây leo, hệ hỏa có khi nào dùng cầu lửa không, còn hệ thủy thì là sóng lớn?” Nàng bĩu môi, “Tinh mị ngũ hành bị các ngươi phí phạm hết cả rồi.”

“Nào, để ta dạy ngươi.” .

Nàng híp mắt nhìn Ly Hạo Thiên, ánh mắt cũng sáng rực lên.

Một kẻ giết nhiều người trong tộc như vậy thì sẽ có bao nhiêu công đức đây nhỉ?

Quả nhiên trừ ác vẫn dễ hơn, chỉ cần giết là xong.

Nàng hơi giơ tay lên, một tia ánh sáng xanh tràn ra từ đầu ngón tay, nháy mắt lao về phía chân mày Ly Hạo Thiên.

Ly Hạo Thiên không ngờ bản thân còn cảm thấy thoải mái, nhưng ông ta biết đối phương không hề có ý tốt. Vì thế cho dù cơ thể cảm thấy thoải mái song ông ta cũng biết ánh sáng xanh này nguy hiểm, muốn tránh nhưng rồi lại không tránh được.

Rõ ràng ánh sáng tràn ra từ đầu ngón tay nàng nhưng lại giống như khắp nơi đều có khiến ông ta không thể né tránh. Cơ thể ông ta giống như là cánh cửa đã bị mở toang ra, chỉ có thể để mặc ánh sáng xanh kia tràn vào.

Số lượng tinh mị hệ mộc trong cơ thể ông ta tăng lên nhanh chóng.

Dần dần sự cân bằng ngũ hành trong cơ thể bị phá vỡ, bắt đầu từ hệ mộc, những hệ khác cũng dần dần tan vỡ.

Ông ta muốn đắp lại nhưng lại không thể làm gì được.

Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn sự thay đổi khiến người ta phải sợ hãi diễn ra trong cơ thể!

Lúc trước ông ta thi triển pháp quyết hệ mộc, biến hai tay thành dây leo mà lúc này tay của ông ta thật sự biến thành gỗ. Đầu tiên là hai tay sau đó là chân, lòng bàn chân giống như mọc rễ muốn cắm sâu vào mặt đất dưới chân.

“Đây, đây là loại yêu pháp gì!”

Cơ thể Ly Hạo Thiên cứng ngắc không thể cử động, trong cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh sợ hãi. Vẻ mặt trầm ổn biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi kinh hoàng.

“Dùng tinh mị hệ mộc đút no ngươi, biến ngươi thành gỗ!” Tô Lâm An vừa nói vừa nhìn hai cánh tay đã biến thành gỗ của ông ta, khẽ mỉm cười, “Rồi tiếp sau đó dùng lửa đốt để nó biến thành tro!”

Nàng vừa dứt lời, cánh tay Ly Hạo Thiên đã bốc cháy ngay trong tích tắc, biến thành tro rơi xuống đất.

“Nhìn xem, tinh mị hệ thổ vui chưa kìa.”

Gỗ cháy thành tro không phải làm phì nhiêu đất đai sao?

Sơn Thu Đường cũng sững cả ra, còn có thể làm như vậy được sao? Thao tác này khó lắm đó, hắn cũng không có bản lĩnh khống chế tinh mị hệ mộc, đánh vào ngũ hành tuần hoàn của người khác. Tinh mị trong Loạn Vực có thể nghe lời như vậy? Sao hắn lại khống chế khó khăn như thế?

Đám tinh mị hệ thổ: “Nhưng tụi này dù có vui cỡ nào cũng không kìm nổi cơn run rẩy.”

Đại ma vương, dữ quá xá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status