Ấn Công Đức

Chương 511 : Chương 511NUÔI GÀ



Chương 511NUÔI GÀ

Tro tàn vừa rơi xuống đất đã bị tinh mị hệ thổ cuốn sạch, Tô Lâm An bỗng cảm thấy mình dường như đã về với thuở ban đầu, khi nàng vẫn còn sống vô lo vô nghĩ, rảnh rỗi thì ra ngọn núi phía sau Ma giáo cho gà ăn. Mỗi lần ném một nắm vụn linh thạch ra, một đám gà xinh đẹp liền quây lại, kêu cục ta cục tác, mổ sạch vụn linh thạch rồi mới tản đi. Khi chúng bay, lông vũ đủ loại màu sắc rơi từ trên cao xuống, rực rỡ muôn màu, là những sắc màu rực rỡ nhất dưới ánh thái dương.

Khi ấy, đúng là nhàn nhã thật.

Giờ nàng đã bắt đầu có phần nôn nao khó nhịn, muốn ném thêm một nắm “vụn linh thạch” nữa, chẳng khác nuôi gà con là mấy.

Khi nàng nhìn về phía Ly Hạo Thiên, chợt thấy đồng tử lão co lại, khóe mắt lại có giọt lệ trào. Một đại lão gia, nói khóc là khóc sao?

Cánh tay của Ly Hạo Thiên bị thiêu rụi thành tro chỉ trong nháy mắt, ông ta còn không thấy đau đớn chút nào.

Lúc này khi bị Tô Lâm An nhìn tới, ông như phải chịu một cơn đau cực lớn, khiến cho nước mắt nước mũi tuôn trào.

Sau khi cơ thể bị nhét đầy tinh mị hệ mộc, cả người Ly Hạo Thiên như mất sạch cảm giác, đến ngay cả đầu cũng không xoay được, sự cứng ngắc của cơ thể khiến cho ý thức trở nên cực kỳ mẫn cảm, cơn đau đó không phải đến từ nhục thân, mà là từ sâu trong tâm linh.

Vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt lão ta, Ly Hạo Thiên đã cứng lại, biến thành một cọc gỗ. Da của ông ta có đường vân hệt như thân cây, mọc ra vô số cành lá, lòng bàn chân mọc rễ, cũng chẳng biết có phải do tinh mị hệ mộc quá linh hoạt và nghịch ngợm hay không, còn cho nở một đóa hoa ở bên má Ly Hạo Thiên nữa.

Một đóa, hai đóa, ba đóa…

Chỉ trong nháy mắt trên đầu ông đã phủ đầy hoa tươi rực rỡ đủ màu, mặt Ly Hạo Thiên cũng bị hoa che phủ, chẳng thể nhìn thấy gì nữa.

Tô Lâm An đang định thả một mồi lửa đốt sạch Ly Hạo Thiên, chợt cảm thấy lá trúc trên người bỗng bay vọt lên, sau đó, ngoài sân có một tiếng nổ cực lớn vang lên, chiếc bát đá trên tế đàn đã bị đánh đổ, thứ nước canh ở trong vãi đầy ra ngoài, chảy dọc theo tế đàn xuống đất.

“An, đừng giết lão.” Giọng nói trầm ổn của đại tế ti Ly Ngộ Thiên truyền tới, “Lão vẫn có ích.”

Lúc này sát ý của Tô Lâm An đang vùn vụt.

Ly Hạo Thiên rất mạnh. Nếu ở giới tu chân thì sẽ nằm trong số những người đứng đầu, nguyên thần của ông ta chính là một thứ đại bổ đối với ấn Công Đức. Bình thường ấn Công Đức ở trong biển ý thức của nàng không hề nhúc nhích, tựa như một đóa hoa trên núi cao, khó mà chạm tới được. Nhưng hiện giờ, Tô Lâm An đã cảm nhận được một chút dao động từ nó, nó đang khẽ rung lên, giục giã Tô Lâm An giết người.

Con ngươi Tô Lâm An âm u mà lạnh lẽo, ánh mắt trở nên khát máu. Nàng không để những lời mà đại tế ti Ly Ngộ Thiên nói vào tai, lại lần nữa lấy ra ngọn lửa trong lòng bàn tay, vào khoảnh khắc lửa cháy cuồn cuộn sắp bổ vào người Ly Hạo Thiên, Sơn Thu Đường đang sững sờ bên cạnh bỗng gào lên một tiếng, ôm lấy trái tim ngã sầm xuống, sau đó liên tục co quắp, miệng nôn ra đầy chất lỏng màu đục.

Phần da lộ ra ngoài bỗng đỏ bừng, cả người Sơn Thu Đường co quắp lại, tựa như một con tôm đã bị hấp chín.

Tô Lâm An khẽ liếc mắt nhìn qua. Cái này là, độc trong cơ thể Sơn Thu Đường phát tác?

Đại tế ti Ly Ngộ Thiên nắm giữ sự sống chết của những người sống trong Loạn Vực, Tô Lâm An đã biết chuyện này từ lâu. Ý của lão đã vô cùng rõ, nếu như nàng không thả tộc trưởng Ly Hạo Thiên này đi, đại tế ti sẽ không bỏ qua cho Sơn Thu Đường.

Nhưng lúc này, trong đầu Tô Lâm An gần như bị lấp đầy bởi sự giết chóc, đao kiếm ngút trời, lửa chiến bốc cháy ngùn ngụt, vô vàn tiếng gào chém giết, trống trận ầm vang tựa như vạn mã tung vó, hiệu lệnh xung phong vang vọng tựa tiếng ưng vút liệng trên trời, còn cả tiếng đao kiếm va chạm, người người gào thét… Vô số âm thanh tụ lại với nhau, cuối cùng ngưng lại thành ba chữ:

Giết chết lão.

Nhất định phải diệt trừ kẻ ác, dùng ngọn lửa diệt thế để biến ông ta thành tro bụi, loại bỏ sự ô nhiễm, trả lại cho nơi đây bầu trời xanh trong.

“Giữ lão lại, mới cứu được mẫu thân ngươi.”

Giọng nói của Ly Ngộ Thiên bắt đầu mang theo sự ép buộc. Lá trúc trở nên sắc bén như đao, mũi đao ngắm thẳng vào Tô Lâm An.

Lúc này Tô Lâm An chẳng còn lòng dạ nào mà để tâm đến thế giới bên ngoài.

Biển ý thức của nàng dậy sóng, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa bỗng bốc cao, gần như hơn nửa người đã bay ra khỏi đáy ấn Công Đức, đầu lửa như rồng, không hề sợ chết mà cuốn lấy con ấn sừng sững.

Cũng vào lúc ấy, Tô Lâm An nhắm chặt mắt lại.

Khi mở lại mắt ra, con ngươi vốn đỏ bừng đã lấy lại sự tỉnh táo, nàng nhếch miệng, cười lạnh một tiếng, “Ha.”

Không ngờ ấn Công Đức lại giải phóng sát ý ngay trong nguyên thần của nàng, muốn khống chế nàng đi trừ ác, vậy thì con ấn này, cũng chẳng có gì khác với mấy thứ hung khí ma khí trong truyền thuyết, đến ngay cả hắc khí lượn lờ quanh đáy ấn Công Đức, đại diện cho bóng tối của cánh cửa Hỗn Độn, cũng chẳng khác gì những hắc khí uốn lượn trên những ma khí kia, khiến người ta phải nghĩ ngợi sâu xa.

Giới tu chân có một thanh hung kiếm trứ danh là kiếm Long Tuyền, mất bảy trăm năm mới rèn ra được, tiêu tốn không biết bao thiên tài địa bảo. Sau khi cả nhà người thợ rèn dùng mạng sống tế kiếm, thanh kiếm ấy mới coi như hoàn toàn rèn xong. Ngày thanh kiếm ra lò đã dẫn tới chín mươi chín tia lôi kiếp tới, cuối cùng chỉ vì một thanh kiếm mà vô số thành trì bị san bằng, máu chảy thành sông.

Mỗi một đời chủ nhân của kiếm Long Tuyền đều bị nó điều khiển tâm trí, trở thành một con quái vật chỉ biết chém giết. Sau khi đã sát hại ngàn vạn sinh linh ở trần gian, cuối cùng nó đã bị một vị đại năng kiếm tu phong ấn.

Ấn Công Đức được xưng là thần khí trừng ác dương thiện, kết quả giờ nó lại làm ra chuyện như vậy, cũng đâu có khác mấy với đám hung khí chứ. Nó cũng dám điều khiển tâm trí của nàng hòng đạt được mục tiêu là trừ ác, để cho sát ý ngập trời tràn đầy trong đầu nàng, khiến nàng chẳng quan tâm tới điều gì khác nữa mà chỉ biết giết chết Ly Hạo Thiên, hành động này khiến cho Tô Lâm An càng thêm kiêng kỵ ấn Công Đức.

May mắn là, nàng hiện giờ không còn như trước nữa.

Nó không thể điều khiển nàng được nữa. Một cơn gió mát thổi qua biển ý thức, thổi tan hắc khí đang trào lên từ dưới đáy ấn Công Đức, tựa như một bàn tay dịu dàng giữ chặt lấy lưỡi đao giết chóc.

Cho dù có là hung khí hay thần khí, cũng đều là do người sử dụng.

Nàng sẽ không để bị điều khiển, chỉ làm người dùng nó. Vào giờ phút này, nàng đã đè xuống mọi sự rung động của ấn Công Đức, con ấn kia giãy giụa không ích gì, lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích nữa.

“Cứu thế nào?” Tô Lâm An giải quyết ấn Công Đức chỉ trong một chốc. Sau khi hoàn toàn hóa tan sát ý vô cùng vô tận, nàng đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn phiến lá trúc kia, giọng nói thanh lãnh, trong ánh mắt của nàng tựa hồ có ẩn giấu những mũi châm băng, khiến cho Ly Ngộ Thiên dù ở xa cũng vẫn cảm nhận được hàn ý trong đó, nhất thời lại bị nàng làm hoảng sợ, thiếu chút nữa đã nói ra lời thật lòng.

Ông ta có một cảm giác, nếu như bản thân dám bịa đặt lung tung thì sẽ chỉ khiến nàng sinh nghi, vậy thì chẳng bằng nói nửa thật nửa giả.

Một lúc sau, Ly Ngộ Thiên đã bình tĩnh lại, mở miệng nói: “Có thể dùng để chữa lại cây cầu gãy.”

“Ta đã nhìn trộm thiên cơ, chỉ cần ngươi và ta liên thủ thì có thể cứu được a tỷ suôn sẻ, giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, thời cơ đã chín muồi.”

“Chỉ cần ngươi thả lão ra là được.”

“An, lẽ nào ngươi không muốn cứu mẫu thân mình nữa?” Ly Ngộ Thiên thoáng dừng lại, “Tỷ ấy đang phải chịu khổ ở ngoại vực.”

“Ngươi đưa những người có huyết mạch Hoàng Kim này vào Loạn Vực bồi dưỡng, là để nuôi người đúc cầu sao?” Tô Lâm An hỏi thẳng vào vấn đề.

Nàng vừa nói ra lời này, Sơn Thu Đường ở bên mặt đầy vẻ không thể tin nổi, còn tộc trưởng Ly Hạo Thiên kia đã biến thành gỗ nên cũng chẳng thể có phản ứng gì, nếu không, để ông ta nghe thấy được chân tướng này, e là sẽ không chịu nổi.

“Ừ.” Ly Ngộ Thiên không ngờ Tô Lâm An lại có thể đoán ra mục đích của mình nhanh đến vậy.

Có điều nếu như đã đoán được rồi, lão cũng không giấu giếm gì thêm nữa, chỉ nói: “Sửa lại cây cầu, đón nữ vương về, đây là điều mà mỗi người trong thành Thất Tinh chúng ta đều mong muốn.”

“Giờ, cuối cùng cũng đã thành hiện thực rồi.”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ngươi là huyết mạch Thần tộc đó, nếu như tên tộc trưởng này không sửa được cây cầu, chẳng lẽ lão định góp cả ngươi vào nốt?”

Tô Lâm An híp mắt cười, “Ai góp vào, không phải do ông ta quyết định.”

Ly Ngộ Thiên nhìn chằm chằm Tô Lâm An.

Nàng cũng nhìn lại lão, lão đã dám tính kế nàng, sao nàng lại không muốn lợi dụng lão chứ. Cuối cùng ai sống tới cuối cùng, chúng ta cứ chờ mà xem!

“Đợi thời cơ đến, ngươi hãy về khu vực mà lúc trước vào Loạn Vực, ta sẽ đón các ngươi rời đi.” Thấy Tô Lâm An không giết người nữa, cũng không phản bác lại lời mình nói, Ly Ngộ Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, “An, ngươi sắp được gặp nương của mình rồi.”

“Có vui không?”

“Ta rất vui.”

“Ta đã đợi ngày này hơn một nghìn năm rồi.” Lão tự hỏi tự đáp, tâm tình kích động.

Tô Lâm An: “Đừng có kích động nữa được không, bây giờ ta sẽ qua đó!” Nàng cứ cảm thấy đại tế ti này đầu óc hơi bất thường.

Nàng nói xong, lại liếc nhìn mặt đất, tuy rằng tinh mị hệ thổ không nhìn thấy được bằng mắt thường, nhưng lúc này ánh mắt Tô Lâm An vẫn có chút hiền từ, “Đã hứa là cho các ngươi ăn, cuối cùng chỉ đốt mỗi cánh tay, tiếc quá.”

“Phải ngoan đấy.”

Tinh mị hệ thổ được Tô Lâm An nhìn với ánh mắt trìu mến: “…”

Sao lại thấy càng đáng sợ hơn thế nhỉ? Cả đám tinh mị hệ thổ không run lẩy bẩy nữa, mà là chết đứng như đá.

Đại tế ti bị Tô Lâm An trêu chọc, im lặng một hồi mới nói: “Lưới đã được bày xong, nhiều nhất là ba ngày nữa thôi.” Đó chính là cây cầu được đúc từ nhục thân của Thần Hoàng, lão cảm thấy một Ly Hạo Thiên thôi vẫn chưa thể đủ.

Tô Lâm An sẽ được để đến cuối cùng.

Lão có thể giấu được cái chết của những người khác, nhưng không thể giấu nổi về con gái ruột của tỷ ấy.

Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, lão sẽ không để Tô Lâm An đi, bởi, hắn sợ rằng sau khi a tỷ biết được sẽ giận lão. Chỉ cần có thể cứu được tỷ ấy về, nếu như tỷ ấy có giận thì cũng thôi, hắn chỉ sợ tỷ ấy buồn.

“Ngươi đưa theo họ tới chỗ thông đạo chờ trước đã.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status