Ấn Công Đức

Chương 518 : Chương 518NỬA BƯỚC THÀNH THẦN



Tô Lâm An vừa gào xong một hồi, bầu trời lại có tiếng sấm nổ rền vang, tựa như muốn xé rách màn trời, khiến cho sinh linh phía dưới đều sợ run cầm cập, đến ngay cả cây cầu gãy ở xa đáng lẽ không hề bị ảnh hưởng bởi mưa bão cũng run rẩy theo.

Sau khi rung động mãnh liệt, thời gian tựa như ngưng lại.

Những tiếng gió tiếng mưa tiếng sấm kia đều biến mất, cả vùng đất trời không có lấy một chút âm thanh. Gió ngừng mưa tạnh, tầng mây trên đầu cũng ngưng lại, không cuồn cuộn nữa, những mũi tên sét treo ngược trên trời ngừng rung, kim quang cũng không còn chói mắt như trước nữa, tựa như đã yếu đi không ít.

Tô Lâm An cảm nhận được áp lực trên người mình giảm nhẹ đi rất nhiều, nàng tiến một bước đến phía Mục Cẩm Vân theo bản năng, không ngờ lại đi được thật. Chỉ có điều, khi nàng vừa tiến lên, cơ thể như bỗng nhiên bị đè nặng xuống, khiến cho đôi chân nàng mềm nhũn, quỳ ngay xuống đấy.

Nàng thuận thế dập dầu, lại kêu thêm một tiếng cha. Sau đó cảm giận được gió lạnh sau gáy, tựa như đang có người thổi hơi lạnh sau cổ nàng, khiến nàng sởn cả gai ốc.

Tô Lâm An không ngẩng đầu lên được.

Lúc này, đầu nàng như bị một bàn tay khổng lồ đè xuống, sức mạnh lớn đến kinh người.

Nàng cũng không giãy giụa, cứ ngoan ngoãn quỳ, miệng còn nói mấy lời ngon ngọt, cái gì mà ta là con gái ruột của Thiên đạo, lớn lên xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết là được trời cao tỉ mỉ điêu khắc, không như người khác đều chỉ được gọt giũa qua loa.

Nàng cảm tạ Thiên đạo đã yêu chiều, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Cha già Thiên đạo bỗng nhiên ra tay chắc chắn không phải là thần phạt gì đó, có phải là có nhiệm vụ gì muốn nàng làm không?

Người cứ việc nói, cho dù có phải lao vào chảo dầu biển lửa, có chết con gái cũng không màng.

Lải nhải không biết đã bao lâu, thời gian trở nên dài đằng đẵng, thế gian này dường như chỉ còn lại mình nàng, cứ như, Thiên đạo đã thi triển một phen thần thông, cũng giống với thần thông Nhật Nguyệt Tinh Thần ngưng đọng thời gian trong huyết mạch của nàng, nhưng mạnh mẽ hơn.

Tô Lâm An cúi đầu, người đã toát mồ hôi, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn từ trán, rơi thẳng xuống không trung, biến mất giữa kẽ nứt của đất. Khi mồ hôi trên người nàng đang tuôn ra như suối, một làn gió mát thổi qua, khiến vài lọn tóc của nàng bay lên, chạm vào mắt nàng.

Đây giống như một tín hiệu.

Tô Lâm An bỗng nhận ra, nàng đã cử động được.

Vào khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, xương cổ vang rắc một tiếng, nàng lại chẳng để tâm quá nhiều, nhìn ngay lên trời.

Trên bầu trời, kim quang tán ra, mây đen lại xuất hiện, cuồng phong làm loạn, khuấy động biển mây. Trên bầu trời, một vũng xoáy sâu thẳm được tạo nên, dần dần, mây đen bị thổi tới, hình thành một con mắt khổng lồ, cứ vậy lơ lửng trên cao, ngắm nhìn trời đất.

Nàng ngẩng đầu, đối mắt với con mắt khổng lồ ấy.

Lẽ nào, Thiên đạo hiển linh, đúng thật là có nhiệm vụ giao cho nàng làm? Nàng đang muốn mở miệng nói, chợt cảm nhận được hạt mưa lớn như hạt đậu lộp độp rơi xuống, rơi đầy đầu, đầy mặt nàng.

Chẳng hiểu vì sao, chuyện này mang lại cho Tô Lâm An một ảo giác rằng, cơn mưa ấy, là những giọt lệ của mắt trời.

Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống khiến cả người nàng ướt đẫm, quần áo đã trở nên trong suốt. Tuy nhiên nàng không dám thi triển bất cứ pháp thuật gì, chỉ đành mặc cho cơn mưa gột rửa.

Rốt cuộc là chuyện gì chứ, lẽ nào, trời thật sự sắp sụp đổ sao?

Mí mắt Tô Lâm An giật nhẹ, trong lòng hơi bất an.

Thế nhưng lúc này, nàng có thể làm được gì đây.

Đầu Tô Lâm An nóng lên, bỗng nghĩ đến một điều, nếu như ấn Công Đức đã nói Thiên đạo sắp sụp đổ, vậy thì vẫn chưa sụp đổ hẳn. Cho nên, hiện giờ điều mà Thiên đạo muốn nhất, liệu có phải là vá trời hay không?

Cũng giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa, nhân gian còn có cả truyền thuyết liên quan đến vá trời, nói cách khác, vá trời không phải là ý nghĩ viển vông.

Nàng nghĩ vậy, dứt khoát nghiến răng, dưới sự áp chế của áp lực từ Thiên đạo, vẫn cưỡng chế giãy giụa phóng thần thức ra.

Động tác này cực kỳ khó, khi thần thức trải ra ngoài, nó đã bị sức mạnh vô hình cản lại, lực phản khiến cho đầu nàng đau nhói, không gian biển ý thức bỗng hiện đầy vết nứt!

Mà vào lúc này, ấn Công Đức vẫn không có phản ứng gì, tựa như một vật chết.

Khoa Đẩu Hỏa thì liên tục gào thảm, “Ta vừa mới trở nên mạnh hơn được có một lúc thôi mà, đừng như vậy, sao ta lại bám vào một chủ nhân ngày nào cũng xông vào chỗ chết tác quái như ngươi vậy chứ.”

“Vừa rồi chẳng phải là ngươi còn đang ngoan ngoãn quỳ xuống gọi cha hay sao! Ngươi thừa nhận là được rồi, còn phải cố cưỡng ép chống lại làm gì?” Thấy Tô Lâm An phóng thần thức ra, Khoa Đẩu Hỏa còn tưởng rằng nàng muốn dùng nguyên thần để phản kháng quy tắc Thiên đạo.

“Làm người không thể thay đổi thất thường được!” Ngọn lửa bị giằng xé, không ngừng yếu đi.

Nó rất đau.

Nhưng nó biết, Tô Lâm An chắc chắn còn đau hơn.

Nàng đau đến mức miệng run lên, muốn nói cũng chẳng nói nổi. Thần thức cũng không thể đáp lại lời nói của nó, cuối cùng, Khoa Đẩu Hỏa im lặng, lẩm bẩm một câu, “Mà thôi, đi cùng ngươi vậy.”

“Chỉ là Tiểu Bạch…”

Nghĩ đến Tiểu Bạch, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa giật nảy lên, lại nói: “Tranh đấu với trời, cực kỳ vui đó, làm đi, dù sao cũng không chết hẳn được.”

Nàng vẫn còn một phân thân ở giới tu chân mà.

Chỉ là, chẳng biết Thiên đạo ra tay có chơi trò nhổ cỏ tận gốc hay không. Nếu như bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán, Khoa Đẩu Hỏa nó ở trong biển ý thức của bản thể, có sống được tiếp hay không cũng chỉ đành nghe mệnh trời mà thôi.

Khoa Đẩu Hỏa yên lặng, không có tiếng khua môi múa mép của nó, Tô Lâm An thấy não mình tỉnh táo hơn chút.

Thần thức của nàng cuối cùng cũng đã phá được một phần nhỏ của lá chắn, sau đó nàng đã nhìn thấy, trên màn trời tối kịt, có từng vết rạn sâu hoắm, giống như một mặt gương bị nứt rạn do rơi xuống đất, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ vỡ tan tành, biến thành vô vàn mảnh vụn.

Trời đất sụp đổ, sinh linh diệt tuyệt.

Vô vàn mảnh vỡ hóa thành ngàn vạn tiểu thế giới trong kẽ nứt, có lẽ rất nhiều năm về sau, sẽ lại có sự sống mới đâm chồi, còn có thể tìm được một vài dấu tích sự sống đã từng tồn lại trong những di tích cổ.

Vá trời, phải vá thế nào đây? Ấn Công Đức nói rằng phải thay thế, thay làm sao?

Đầu nàng như một mớ bòng bong, căn bản không thể nghĩ ra được điều gì.

Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, những lời nên nói vẫn phải nói, nàng khó nhọc cất tiếng, “Trời đất chằng chịt vết nứt, con nhìn thấy rồi.”

“Cha Thiên đạo à, con phải giúp người thế nào?”

Vừa dứt lời, hạt mưa lại càng lớn hơn, còn có mưa đá xen lẫn ở trong, những cục mưa đó kia cũng không phải vật phàm, Tô Lâm An da dày thịt béo, lại không thể nào né được, cho nên đã bị một đống băng đập cho đầu sưng vù, làn da trắng ngần toàn vết bầm tím, tuy là không chảy máu, nhưng cả người đều sưng lên, đúng là không có mặt mũi nào để nhìn người khác.

Không lấy lòng được ông trời, lẽ nào thật sự phải chết ở đây?

Có chết cũng phải chết thật sảng khoái!

Trước khi chết còn hủy dung ta, thật là quá quắt lắm đó! Đừng có tưởng là ta không biết cáu, rồng còn có vảy ngược, Tô Lâm An nàng cũng chẳng ngoại lệ.

Đang lúc nghi ngờ không rõ, mưa bỗng ngừng, nói tạnh là tạnh, mây đen trên trời tan sạch, một vầng tròn màu hồng nhảy ra tới, treo lơ lửng trên không, cũng vào lúc ấy, cầu vồng vắt ngang phía chân trời, đối lập với cây cầu gãy đằng xa, một bên màu sắc rực rỡ với sức sống bừng bừng, bên còn lại thì đầy vết máu với tử khí nặng nề.

Mây mù tan đi, sau cơn mưa trời lại sáng.

Tô Lâm An biết, mình đã trốn được một kiếp.

Nàng không rõ vì sao thiên phạt lại xảy ra, cũng chẳng thể hiểu nổi, hà cớ gì mà thiên đạo cuối cùng lại tha cho nàng một con đường sống. Có điều, sau khi thoát khỏi chỗ chết, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nghĩ đến Mục Cẩm Vân.

Ngoái đầu ngoái lại, khi nhìn hắn nàng cũng thi triển pháp quyết linh khí cho mình để dung mạo phục hồi nguyên trạng.

Sắc đẹp và Mục Cẩm Vân có cùng địa vị trong lòng nàng, điều này đủ để rõ, Mục Cẩm Vân đã chiếm một phần lớn đến thế nào trong nàng.

Mục Cẩm Vân bị thiên lôi đánh trúng, ngã xuống không dậy, cơ thể ký sinh như một cục than hình người. Cũng chẳng rõ hắn giấu chân thân của mình ở đâu, giờ nguyên thần cũng sắp đổ sụp, nếu không trở về kịp, hậu quả sẽ khó mà lường nổi.

Tô Lâm An lập tức thuấn di qua đó, nào ngờ lại có người còn nhanh hơn!

Không ngờ đại tế ti Ly Ngộ Thiên lại dám có ý đồ xấu với Mục Cẩm Vân, giờ lão bắt lấy Mục Cẩm Vân ắt hẳn là không có gì tốt đẹp. Mục đích của lão thế nào, nàng chỉ thoáng ngẫm nghĩ là hiểu. Hắn muốn dùng Mục Cẩm Vân để uy hiếp nàng.

Chỉ sợ lão không rõ một chuyện là, Tô Lâm An hiện giờ mạnh đến cỡ nào.

Tuy nàng vừa mới vứt bỏ mặt mũi, xin tha dưới sự áp chế của Thiên đạo, còn bị đánh cho sưng vù cả đầu, nhưng mưa tạnh trời sáng, nguyên thần của nàng tựa như được cơn mưa gột rửa, cho dù là không cố ý nhìn thì vẫn có thể thu được tất cả mọi thứ vào trong đáy mắt.

Thực lực thật sự của đại tế ti, thậm chí là cả sức mạnh huyết mạch của lão, nàng đều có thể nhìn rõ.

Điều đó cũng có nghĩa, tu vi cảnh giới của lão đã kém xa nàng.

Đây chính là cảnh giới Nhập Thần.

Cảnh giới Nhập Thần không phải là phong thần thực sự, nhưng cũng đã chạm một bước vào giai đoạn, đứng trên chúng sinh, nửa bước thành thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status