Ấn Công Đức

Chương 587 : Chương 587ĐẠI HÔN



Chương 587ĐẠI HÔN

Ngày hôm sau, khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống mặt đất, thành Họa đang yên lặng tĩnh mịch giống như mặt nước bị người ta ném một viên đá xuống, tức khắc sống dậy.

Có lẽ là do nghi chủ yêu thích tập tục chốn nhân gian, nên các nghi thức bên ngoài không hề có chút tiên khí nào cả. Tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ liên tục không dứt, cộng thêm cả tiếng người ồn ào náo nhiệt, không khí hoàn toàn nhuộm đẫm sự trần tục của nhân gian. Tỳ nữ trong tranh ở căn nhà của Mục Cẩm Vân đã quay lại. Họ mở cửa sổ, nhắc nhở Mục Cẩm Vân mặc bộ quần áo mà bọn họ đã chuẩn bị rồi đứng chờ sẵn ở cửa nhà.

“Một lúc nữa tân lang sẽ cưỡi ngựa dạo phố, mọi người đều phải ra ngoài dự lễ.”

Tỳ nữ cười tít mắt, nói: “Tân lang sẽ cầm hoa cưới. Nếu ai bắt được hoa cưới này, nghi chủ của chúng ta có thể đáp ứng một tâm nguyện của người đó.”

Nàng ta nhìn ngắm Mục Cẩm Vân một lượt, chớp mắt nói: “Công tử tuấn tú thế này, nếu như bắt được hoa cưới, biết đâu có thể một bước lên mây.” Tuy nàng ta không nói thẳng ra, nhưng cũng đã ám chỉ rất rõ rằng, với dáng vẻ này của Mục Cẩm Vân, không chừng có thể được nghi chủ để mắt đến. Đến lúc đó, hắn sẽ là phu quân thứ một trăm linh chín của Thiệu Lưu Tiên.

Mục Cẩm Vân không nói gì, yên lặng bước ra ngoài chờ đợi. Thời điểm gặp được tân lang cũng chính là cơ hội đầu tiên mà hắn cần nắm lấy, đó là một bước trong kế hoạch lần này. Vì thế, hắn sẽ không từ chối. Còn về những lời trêu chọc của tỳ nữ, hắn lại càng chẳng để tâm.

Không lâu sau, tân lang đã lộ diện.

Khương Chỉ Khanh mặc áo choàng màu tím chói mắt, cưỡi trên lưng hươu trắng. Tóc của hắn không được búi cao lên như trước mà thả xõa ra phía sau. Hắn đeo một dải mạt ngạch trên trán, một viên ngọc hình chữ nhật nằm ngay ngắn giữa hai hàng lông mày. Ở giữa viên ngọc trắng còn có một đóa hoa tình, màu đỏ tươi hiện ra giữa ngọc trắng, giống như bức tranh nhuộm màu chu sa tươi đẹp nhất, đỏ thẫm đến nhức mắt.

Tay trái Khương Chỉ Khanh cầm kiếm, tay phải đặt trên sừng hươu.

Trên sừng hươu có treo một quả cầu hoa. Sợi dây treo khá dài, khi con hươu trắng bay trên không trung thì quả cầu lắc qua lắc lại, chiếc chuông được móc trên đó cũng kêu leng keng theo.

Vẻ mặt hắn vẫn nghiêm nghị như trước, có điều màu áo tím chói mắt cộng với đôi môi đỏ đến mức mất tự nhiên đã khiến vẻ lạnh lùng đó bị phá hủy, khiến vị Kiếm Tiên cao ngạo lạnh lùng như Khương Chỉ Khanh có thêm vài phần yêu dã.

Chân mày nhíu chặt bị viên ngọc trắng che đi, khóe môi mím chặt cùng với khuôn mặt cứng nhắc đã thể hiện rõ tâm trạng của hắn lúc này.

Khương Chỉ Khanh quả thực chẳng thể gượng cười được.

Dưới chân là đám người rộn ràng, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn hắn giống như đang xem kịch vậy. Còn hắn, chính là vai hề trong vở kịch, bị Thiệu Lưu Tiên lùa lên sân khấu, tôn nghiêm bị giẫm đạp, mặc cho người đời chế nhạo.

Hắn cho rằng mình có thể giữ lòng bình tĩnh như nước lặng, bởi hắn vẫn còn cầm kiếm trong tay, cho dù có phải đối mặt với sự uy hiếp của Thiệu Lưu Thiên thì hắn cũng chưa từng buông lỏng. Vậy mà, khi thật sự phải cưỡi hươu trắng đi diễu phố, trong lòng Khương Chỉ Khanh vẫn thấy hơi khổ sở và bi thương.

Cho đến khi xuyên qua một tầng mây, sự khó chịu trong lòng hắn đột nhiên tăng vọt, nỗi khiếp đảm khiến hắn bất giác cúi đầu xuống. Trong khoảnh khắc nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi ấy, Khương Chỉ Khanh dường như cảm thấy có một luồng khí lạnh lan tràn từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, khiến hắn như rơi xuống một hầm băng.

Rõ ràng không phải khuôn mặt ngày trước, càng chẳng có điểm gì giống mình, nhưng Khương Chỉ Khanh chỉ nhìn một cái là đã nhận ra.

Mục Cẩm Vân!

Hắn đang ở đây. Hắn còn đang nhìn mình.

Giây phút chạm mắt nhau, Khương Chỉ Khanh thoáng chốc hoảng hốt. Cách nhau xa như vậy, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ bản thân mình trong đôi con ngươi đen láy của Mục Cẩm Vân. Từ điệu cười nhếch mép của hắn, Khương Chỉ Khanh thấy được sự châm chọc, mỉa mai.

Mục Cẩm Vân, chẳng qua chỉ là một phân thân…

Cái tay đặt trên sừng hươu của Khương Chỉ Khanh bất giác nắm chặt.

Con hươu trắng đau đớn, lắc mạnh đầu, dây thừng treo cầu hoa trên sừng hươu bị đứt đoạn. Quả cầu hoa đó giống như có mắt, rơi thẳng về phía Mục Cẩm Vân.

Tỳ nữ bên cạnh cười nói chúc mừng, nào ngờ lời còn chưa dứt thì nàng ta đã thấy Mục Cẩm Vân bỗng rút kiếm ra. Kiếm khí của hắn giống như chiếc roi dài, đánh mạnh vào quả cầu hoa đang rơi xuống, vừa hay khiến nó bay trở về phía con hươu trắng.

“Chúc hai vị bách niên giai lão, mãi không phân ly.” Mục Cẩm Vân nói với giọng điệu hết sức chân thành.

Đánh trống truyền hoa?

Thôi đi, ngươi cứ giữ lấy cho bản thân, yên phận làm vị phu quân thứ một trăm linh tám đi, chẳng còn người tiếp theo nữa đâu. Có điều, chiêu này của Khương Chỉ Khanh vừa khéo hợp ý hắn, tạo cho hắn một cơ hội. Lúc này, hắn mới có thể lén giở trò trên người Khương Chỉ Khanh một cách suôn sẻ.

Trước kia hắn là phân thân, sẽ bị Khương Chỉ Khanh khống chế, phải nghe lệnh của Khương Chỉ Khanh. Bây giờ hắn là trùng Huyết Duyên, dựa vào chút liên hệ trước đây, hắn có thể để lại một dấu ấn trong thần thức của Khương Chỉ Khanh. Mà có thứ này rồi, hắn muốn che mắt Thiệu Lưu Tiên trong chốc lát hoàn toàn không thành vấn đề.

Bởi vì, vốn dĩ hắn và nguyên thần của Khương Chỉ Khanh có chung nguồn gốc.

“To gan!” Tỳ nữ bên cạnh nổi giận quát lớn, cực kỳ bất mãn với thái độ của Mục Cẩm Vân. Nàng ta đang định ra tay thì đột nhiên dừng lại, sau đó cúi đầu “dạ” một tiếng rồi lùi lại một bước nhỏ, đứng yên kính cẩn.

Chờ tân lang đã bay xa, nàng ta mới căm phẫn nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tôn chủ nên tha chết cho ngươi. Ngươi liệu mà biết điều, đừng có gây chuyện nữa.” Dứt lời, tỳ nữ ấy đưa tay về phía Mục Cẩm Vân chấm một cái, tức khắc có một vết đỏ hiện lên trên trán hắn, “Đánh dấu ngươi để tiện bề quan sát, tránh cho ngươi tiếp tục gây chuyện thị phi.”

Có lẽ thấy Mục Cẩm Vân không có ý trốn tránh nên tâm trạng nàng ta thoáng dịu đi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, “Nửa canh giờ sau hãy đi theo phương hướng mà thẻ bài này chỉ dẫn, không được đến muộn.”

Nói xong, dưới chân người tỳ nữ xuất hiện sương mù, bóng dáng nàng ta trở nên mờ ảo như khói sương, bay lên không trung rồi biến mất. Mục Cẩm Vân quay đầu nhìn về phía những bức tranh trên tường. Những bức tranh vẫn trống không, nhân vật trong đó vẫn chưa quay trở về, có lẽ họ đã đi giúp đỡ chuẩn bị yến tiệc cho ngày đại hôn.

Lần này hắn rất nghe lời, nói chờ là chờ, cắm cọc luôn ở trong phòng.

Không lâu sau đó lại có một đoàn người bay đến phía trên trời. Chẳng cần dùng đến thần thức, cũng chẳng cần ngước đầu lên, Mục Cẩm Vân cũng có thể nhận ra được thân phận của đối phương.



Đó là tằm Phù Dung, kẻ đã đi theo hắn nhiều năm.

Không ngờ là nàng ấy vẫn còn sống, lại còn ở trong thành Họa này. Trên không trung, Tiểu Thiền mặc một chiếc váy đỏ, tay trái cầm một chiếc giỏ, tay phải thì rải linh quả. Rõ là nàng đang tươi cười, nhưng nụ cười lại có phần cứng nhắc một cách kỳ dị, trông rất miễn cưỡng.

Mục Cẩm Vân không có tâm trạng gặp người quen cũ ở nơi đất khách này, hắn hờ hững ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi quay đi chỗ khác. Có điều vừa khéo có một linh quả rơi xuống trước mặt, hắn bèn đưa tay đỡ lấy. Trông thấy những người khác cách đó không xa dùng vạt áo lau qua rồi cứ thế ăn ngay, Mục Cẩm Vân cảm thấy da đầu mình tê rần. Hắn dùng kiếm khí gọt vỏ sạch sẽ, cắt nhỏ rồi mới ăn một cách chậm rãi.

Hành động này của hắn đã thu hút sự chú ý của Tiểu Thiền, người đang rải linh quả trên không trung. Cách cắt quả và kiếm khí này khiến nàng cảm thấy có chút gì đó quen thuộc. Có điều lúc này nàng vẫn đang nghĩ về ca ca, chẳng có tâm trí đâu mà suy nghĩ nhiều, chỉ nhắm mắt theo đuôi, dẫn dắt đội ngũ đi theo tuyến đường mà ca ca đã đi qua.

Nàng muốn giúp huynh ấy.

Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh ấy bước từng bước về phía trước, tiến về phía vực thẳm vạn trượng mà sư phụ đã đào.

Trong lòng nàng dường như có gì đó rục rịch muốn ngóc dậy. Đó là hạt giống của tội ác, thứ đáng lẽ không thể nào dính dáng với một kẻ trời sinh lương thiện như nàng. Vậy mà ngay lúc này, nó lại lặng lẽ cắm rễ sâu trong tim nàng, chờ đợi đến ngày phá kén.

Tấm thẻ bài trong tay Mục Cẩm Vân phát sáng. Hắn đi đến vị trí được chỉ định theo sự hướng dẫn của thẻ bài rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã thấy một cái bục cao được phủ đầy lụa đỏ ở cách đó không xa. Phía rìa của bục có một trụ đá rất cao, một chiếc lồng chim được treo trên đó?

Con chim trong lồng xấu đến nỗi khiến người ta không muốn nhìn vào. Lúc này nó nằm ở đó, dáng vẻ sống dở chết dở, lông cũng trụi mất quá nửa.

Nhìn qua cái bục cao, hắn còn có thể thấy một biển hoa. Đó chính là cốc Lục Tâm, nơi trồng hoa tình.

Thiệu Lưu Tiên thành hôn nên đã xua tan đám sương mù dày đặc bao phủ phía ngoài cốc hoa tình, để người ta được nhìn thấy trọn cả một sơn cốc ngập hoa. Điều này quả thực nằm ngoài dự tính.

Mục Cẩm Vân có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Lâm An. Hiện giờ nàng có vẻ rất kích động, đã có phần không khắc chế được mình.

Hắn nhét chậu hoa nhỏ vào sâu hơn trong tay áo, tay còn búng nhẹ lên chiếc lá nhỏ.

“Bình tĩnh đã.”

Nhất định phải đợi đến đêm động phòng hoa chúc, thông qua thần thức của Khương Chỉ Khanh để tấn công Thiệu Lưu Tiên. Mặc dù làm như vậy thì tỷ lệ thành công lớn nhất, lại không khiến tình hình rối loạn quá mức, nhưng Tô Lâm An vẫn cảm thấy rất khó để bình tĩnh trở lại.

Phải đến khi từng cơn lạnh lẽo truyền ra từ biển ý thức của Mục Cẩm Vân, băng tuyết cũng theo nguyên thần của hắn phủ xuống biển ý thức của nàng, Tô Lâm An mới chịu an phận hơn.

Tô Lâm An nói: “Ờ.”

Nhẫn nhịn, chờ đợi. Bề ngoài nàng tỏ ra đã bình tĩnh, nhưng bộ rễ chôn sâu dưới đất lại không tự chủ được mà xiên đi tán loạn, cuối cùng chọc đến cả thú Phệ Căn đang chui sâu dưới đất giả làm giun, khiến nó suýt nữa đã cất tiếng oán giận. Thú Phệ Căn gào thét trong lòng: “Ngươi đừng có đạp chân nữa được không?”

Không lâu sau, tất cả các ghế đều đã có người ngồi.

Sau một hồi chiêng trống vang trời, một thanh phi kiếm bay từ núi kiếm ra rồi cắm thẳng xuống bục cao, phát ra một tiếng rồng ngâm vang dội. Tiếp đó, tiếng nói của Thiệu Lưu Tiên vọng đến: “Cả đời ta, thứ bầu bạn với ta nhiều nhất là kiếm.”

“Chúng là bạn của ta, cùng ta đi đến đỉnh cao.”

“Ngày đại hôn của ta, chúng chính là người làm chứng cho ta.”

Bà ta đứng giữa trời cao, vạt áo dài tung bay theo gió, giống như một áng mây phía chân trời.

Hai tay bà ta dang rộng, giọng cất cao: “Kiếm đâu!”

Đúng là khí phách vô song, thể hiện trọn vẹn uy phong của nghi chủ, mang đầy khí thế và tính công kích, khiến Tô Lâm An cũng phải tán thưởng, cảm thấy bản thân mình dường như đã học được chút gì đó.

Mắt nàng vẫn luôn có rất giỏi trong việc phát hiện ra cái đẹp, cho dù bây giờ không phải là lúc để chú ý đến những điều này.

Theo mệnh lệnh của bà ta, núi kiếm đồng loạt chấn động, trường kiếm ngân vang khiến người ta cảm thấy như đang ở chiến trường, thiên binh vạn mã đang xông pha, cực kỳ chấn động.

Một thanh kiếm vượt lên trước hết rồi cắm xuống bục cao, cách thanh kiếm trước đó một trượng.

Thanh thứ hai, thứ ba, lần lượt từng thanh cắm xuống bục cao, tạo thành một vòng tròn rực ánh kiếm.

Thiệu Lưu Tiên cưỡi phi kiếm xuyên qua cột ánh sáng rồi đứng ở trung tâm. Bà ta đội mũ phượng, tấm khăn đỏ vốn nên được đội trên đầu tân nương lại bị bà ta hất ra sau, để mặc nó tung bay theo gió. Bà ta còn cầm một dải lụa trong tay. Lúc này bà ta kéo nhẹ dải lụa đó, quay lại cười nói: “Chỉ Khanh, đến lượt chàng rồi đó.”

Chỉ trong chớp mắt, bà ta đã cởi xong bộ giáp mới rồi còn mặc, thu khí thế lại, sau đó ngoảnh đầu cười khẽ, nụ cười rung động lòng người.

Tô Lâm An: “…”

Làm màu còn giỏi hơn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status