Ấn Công Đức

Chương 592 : Chương 592KHÔNG THỂ CÙNG MỘT THẾ GIỚI



Chương 592KHÔNG THỂ CÙNG MỘT THẾ GIỚI

“Ta giày vò ngươi nhiều năm như vậy, lẽ nào còn không biết ngươi là loại thế nào sao?”

Ánh kiếm sắc lạnh, mỗi lời nói ra đều như đâm thấu tâm can.

Dù cho oán khí trên người con chim quái dị ấy rất hung ác, làm thực lực của nó đột nhiên tăng lên đến gần với Thiên Tiên tột đỉnh, không hề yếu thế dưới uy áp của Thiệu Lưu Tiên, nhưng bà ta cũng không thèm để tâm đến nó.

“Phế vật chính là phế vật.”

“Phế vật mới có thể suốt đời chỉ làm niệm nô hạ đẳng nhất.”

“Phế vật mới có oán khí nặng đến như vậy!”

Một xoáy kiếm khí hình thành nên ngay bên cạnh Thiệu Lưu Tiên, chém nát cơn mưa đỏ ngập trời. Những cái đầu lâu dữ tợn do oán khí ngưng tụ ra cũng bị đánh tan từng cái một. Mặc dù sau khi bị đánh tan thì chúng sẽ lại ngưng tụ tiếp, nhưng Thiệu Lưu Tiên không luống cuống chút nào. Ngươi tụ lại một lần thì ta chém một lần, ta xem ngươi tụ lại nhanh hay ta chém nhanh.

Chẳng bao lâu, bà ta đã dùng kiếm khí mở ra một con đường, đối mặt trực tiếp với con chim quái dị, giữa hai bên đã không còn gì cản trở hết.

Con chim quái dị bị oán khí quấn lấy, thực lực tăng mạnh bất ngờ, một lòng muốn báo thù, không ngờ bây giờ nó lại bắt đầu run rẩy.

Oán khí làm nó gần như mất đi lý trí.

Nhưng bản năng sợ hãi của cơ thể vẫn còn đây. Lúc này, hình ảnh Thiệu Lưu Tiên cầm kiếm tiến đến đã làm dấy lên nỗi sợ hãi trong sâu thẳm trái tim nó, làm nó không tự nhịn được mà run lên.

“Sợ rồi sao?” Thiệu Lưu Tiên nhướng mày, cười lạnh lùng: “Muộn rồi!”

“Giày vò ngươi nhiều năm như thế, ta cũng ngán rồi.”

Bà ta hơi híp mắt lại, “Ai bảo bây giờ đã có vật thay thế tốt hơn. Vậy thì ngươi, hãy chết đi.”

Lời dứt kiếm vung, nhanh nhẹn mà uyển chuyển tựa chim nhạn giật mình bay vút.

Không cho con chim quái dị ấy bất cứ cơ hội nào, Thiệu Lưu Tiên đã chém nó làm đôi. Vô số sợi kiếm khí cùng lúc xuyên vào cơ thể nó hệt như những mũi kim dày đặc, làm cơ thể vừa mới có được sức mạnh của nó bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, rồi vỡ tan thành bột chỉ trong chớp mắt.

Vô số luồng oán khí vây quanh Thiệu Lưu Tiên.

Bà ta cũng chỉ hơi chau mày.

“Ta oán trách gì? Oán trời trách đất, hận phận mình không bằng người ta sao?”

Ha ha...

“Từ khi ta đứng trên đỉnh của thiên hạ thì ta đã không còn oán trách gì nữa!” Sau khi đánh tan những oán khí đang vây quanh cơ thể, trên mặt Thiệu Lưu Tiên hiện rõ vẻ ngông cuồng, vạt áo bay phần phật. Bà ta cười to ba tiếng rồi nhìn sang Tiểu Thiền và Khương Chỉ Khanh. Ngay lúc muốn cất lời, bà ta lại đột nhiên nhìn về phía cốc hoa, lúc này mới thốt lên, “Ồ, vẫn chưa bỏ cuộc sao?”

Mục Cẩm Vân vẫn chưa nhập vào tranh, nguyên thần mạnh hơn chút so với suy nghĩ của bà ta.

Thiên Ma cũng đang tiếp tục vùng vẫy, mùi vị bốc ra làm bà ta say mê. Thiệu Lưu Tiên liếm khóe môi, dịch chuyển tức thời đến bên trong cốc hoa. Bà ta đẩy linh khí cuồn cuộn trong tay mình vào trong bức họa, cứ như tạt nước vào nhân vật vốn dĩ mới bắt đầu được phác họa trong ấy. Vết mực nhòe ra, làm hình dáng của Mục Cẩm Vân càng lúc càng mờ nhạt.

Tô Lâm An không rõ tình hình ở bên ngoài.

Nàng chỉ biết, bây giờ Mục Cẩm Vân đang chống đỡ rất vất vả.

“Mẹ, mẹ mau lên chút, mau lên chút nữa!” Việc phá giải phong ấn cũng cần đến sự phối hợp từ cơ thể của mẹ nàng. Nàng biết bây giờ chắc chắn là mẹ nàng đang rất nỗ lực để phá vỡ phong ấn, nhưng nàng vẫn thầm hi vọng bà ấy có thể nhanh hơn chút nữa.

Nàng ở trong bụng của thú Phệ Căn rất yên ổn, nhưng lúc này hai người thân thiết nhất của nàng lại đều đang chịu khổ chịu nạn. Nghĩ đến những điều này, Tô Lâm An cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đến khi nhận thấy nguyên thần của Mục Cẩm Vân dao động dữ dội, Tô Lâm An không nhẫn nhịn nổi nữa.

Nếu như không bảo vệ được cả người mà mình quan tâm, thì còn lo gì đến chuyện trời có sụp hay không?

Ngay lúc định xông ra thì Tô Lâm An cảm nhận được một tiếng nổ lớn, nàng tức thì vui mừng ra mặt: “Phong ấn bị phá rồi!”

Cả cốc hoa tình nứt ra. Từ trong lòng đất, một phần cơ thể không hoàn chỉnh nhưng to lớn bay vút lên cao, máu rơi xuống như cơn mưa đỏ. Thiệu Lưu Tiên né được hơn nửa nhưng vẫn bị vài giọt máu bắn vào khóe mắt.

Trên đá lưu ảnh, tiếng của Nam Cung Ly lại vang lên: “Ta không ngăn nổi nữa rồi!”

Vốn dĩ hắn đã chặn được một chỗ phong ấn phần cơ thể tàn khuyết của Thiên Ma, nhưng vừa mới nãy, phần cơ thể đó của Thiên Ma đó đột nhiên phát ra uy lực cực lớn, nổ tan một phần tạo ra một vùng sương máu, làm cho tâm trạng của hắn không ổn định, khó mà khống chế. Để mình không bị khí huyết sát khống chế hoàn toàn, cũng không muốn bản thân bị thương quá nặng, Nam Cung Ly chỉ đành từ bỏ việc ngăn chặn.

“Thiệu Lưu Tiên!”

Lúc này Thiệu Lưu Tiên đã nghe thấy giọng của Nam Cung Ly.

Thiệu Lưu Tiên vừa nghĩ, bóng dáng bà ta đã hiện ra trên đá lưu ảnh. Nam Cung Ly không cần phải diễn kịch một vai nữa, có điều tâm trạng của hắn lại chẳng thoải mái hơn chút nào. Thời gian Thiệu Lưu Tiên bỏ lỡ đã đủ để gây ra họa lớn.

“Tình hình bên chỗ ngươi sao rồi?”

“Chắc chắn cuối cùng các phần cơ thể của Thiên Ma sẽ tập trung lại một chỗ, chúng đã di chuyển về phía ngươi rồi.”

Nam Cung Ly nhắc nhở, giọng trầm xuống, nhưng Thiệu Lưu Tiên căn bản không trả lời.

Bây giờ trạng thái của bà ta có phần không ổn.

Nam Cung Ly chính là đại tông sư đan đạo, liếc sơ qua là có thể nhìn ra sự bất thường của Thiệu Lưu Tiên. Làn da của bà ta có màu đỏ bệnh tật, đồng tử giãn to, màu mắt cũng lóe ra ánh sáng đỏ lạ thường. Hơn nữa, mạch máu dưới da cũng hiện ra vô cùng rõ ràng, y như máu trong đó đang sôi lên.

Sát khí Thiên Ma gây ra ảnh hưởng cực lớn với bà ta.

Nhưng bản thân bà ta lại không nhận ra được.

Thiệu Lưu Tiên nhẹ nhàng lau đi nước máu ở khóe mắt. Trên ngón tay trắng trẻo của bà ta, giọt máu ấy nhìn đỏ đến khác thường, bóng vô số tia khí đen xung quanh phản chiếu trong giọt máu như những đường vân chảy trong đá quý.

“Ta có thể phong ấn ngươi một lần, thì cũng có thể phong ấn ngươi lần thứ hai!” Bà ta nói với phần cơ thể Thiên Ma đang xông ra.

Tiếp ngay đó, bóng dáng Thiệu Lưu Tiên trở nên mờ ảo, bà ta biến thân thành vạn thanh kiếm. Cùng lúc đó, núi kiếm bị chia tách trước đó lại hợp lại, phi kiếm tụ lại thành núi rồi nhằm thẳng về phần cơ thể của Thiên Ma, đè nặng xuống!

Bà ta vẫn nói: “Quỳ xuống!”

Lúc này, trông Thiệu Lưu Tiên đầy điên cuồng và tà ác, bất kỳ kẻ nào xuất hiện trước mặt đều sẽ là bại tướng dưới tay bà ta. Đến khi phần cơ thể Thiên Ma bị đè từ trên không xuống, bà ta còn nhìn vào đá lưu ảnh một cách đầy khiêu khích, rõ ràng không mở miệng nhưng lại dường như đang nói: “Kẻ tiếp theo chính là ngươi.”

Tim Nam Cung Ly giật thót một cái.

Bà ta điên rồi.



Tô Lâm An xông ra khỏi bụng của thú Phệ Căn. Nàng không thi triển linh khí mà dùng thân thể bằng xương thịt gánh lấy núi kiếm.

Lúc đáp đất, nàng giẫm mạnh chân, làm mặt đất vốn dĩ đã nứt ra lại có thêm một khe sâu vạn trượng, bức tranh của Thiệu Lưu Tiên cũng xuất hiện một vết rách.

Có điều, lúc này thân xác cũng chính là sức mạnh huyết mạch, tu vi của nàng không được thế giới này chấp nhận, dù cho không dùng đến linh khí thì vẫn bị thiên đạo bài trừ. Vì vậy, nàng vừa ra tay thì sấm sét đã giáng xuống đỉnh đầu.

Nhưng Tô Lâm An không hề dừng tay.

Vào lúc nhìn thấy cơ thể không lành lặn của mẹ mình, cảm nhận thấy những đau khổ mà nguyên thần của Mục Cẩm Vân phải chịu đựng, nỗi lo lắng cho thiên hạ của nàng đã rớt xuống mức thấp nhất.

Phần đầu và chân mà nàng thấy được trước đây, tốt xấu gì thì cũng gọn gàng. Còn phần cơ thể tàn khuyết xuất hiện lần này lại tàn tạ chẳng theo quy tắc gì. Lúc này Tô Lâm An mới nghĩ ra, cái gọi là chia thành năm bộ phận, thật ra cũng chẳng khác gì ngũ mã phanh thây.

Nỗi đau đớn mà mẹ nàng từng phải chịu, nàng không dám nghĩ đến.

Thiên đạo sụp đổ, sinh linh lầm than? Bản thân nàng còn lo không xong, sao lo nổi chuyện bao đồng! Mẹ và Mục Cẩm Vân, nàng đều muốn bảo vệ, dù cho sẽ bị Thiên Lôi đánh chết vì thế, dù cho sẽ dẫn đến trời đất sụp đổ, nàng cũng không sợ.

“Là ngươi!” Thiệu Lưu Tiên nhận ra Tô Lâm An. Bà ta từng gặp phân thân của Tô Lâm An. Phân thân đó phối hợp với Khương Chỉ Khanh, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ. Nhưng sự chênh lệch về thực lực của hai bên quá lớn, bọn chúng căn bản không có cách nào vùng vẫy.

Phân thân đó bỏ mạng ngay trước mắt bọn họ.

Bây giờ, bà ta lại nhìn thấy chính chủ.

Thiệu Lưu Tiên đột nhiên bật cười, quay đầu nhìn Khương Chỉ Khanh đang bị Tiểu Thiền quấn chặt lấy, “Người trong lòng ngươi đã xuất hiện, nhưng mà, dường như nàng ta không phải đến để cứu ngươi.”

“Cứu gã đàn ông tên là Mục Cẩm Vân, cứu Thiên Ma, chỉ là không cứu ngươi.”

Chiếc áo tím của Khương Chỉ Khanh thấm đẫm máu tươi, sắc mặt hắn trắng bệch, môi hơi mím lại không nói lời nào.

Tiểu Thiền vốn dĩ đang khổ sở tranh đấu với oán khí trong cơ thể bỗng ngẩn ra. Nó ngơ ngác nhìn về hướng cốc hoa tình, lẩm bẩm: “Mục Cẩm Vân? Ca ca...”

Nó từng đi theo ca ca vào trong tháp Thông Thiên, du ngoạn trên thượng giới, cũng biết giữa ca ca và Khương Chỉ Khanh có mối liên hệ thần bí. Từ sau khi ca ca ngã xuống, nó đã quay về thượng giới, cất công tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm lại được ca ca.

Hơi thở đó, Tiểu Thiền cảm thấy mình không nhận nhầm.

Khương Chỉ Khanh và Mục Cẩm Vân vốn dĩ là một người, sao nó có thể không phân biệt được chứ?

Nhưng bây giờ, Thiệu Lưu Tiên đang nói cái gì?

Rốt cuộc, ai mới là ca ca?

Nó nhận ra Tô Lâm An!

Cô gái đang gánh cả núi kiếm, đang bị sét đánh chẳng phải là Tô Lâm An sao.

Rõ ràng Thiên Lôi đánh lên người Tô Lâm An nhưng Tiểu Thiền lại cảm thấy bản thân như bị sét đánh trúng. Đúng rồi, nếu ca ca còn sống, thì sẽ luôn bảo vệ Tô Lâm An.

Vì vậy, nó đã nhận nhầm người.

Tiểu Thiền vốn dĩ bị oán khí quấn lấy, thậm chí vừa nãy cũng đã đánh cả Khương Chỉ Khanh, làm cả người huynh ấy bị thương. May mà mùi máu cũng như giọng nói lạnh lùng của ca ca đã từ từ đánh thức thần trí của nó. Lúc này, khi nhận ra bản thân nhận nhầm người, Tiểu Thiền đã không khống chế nổi nữa. Cơ thể nó bỗng biến to ra, dường như khí đen trong cơ thể sắp làm thân tằm của nó nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status