Ấn Công Đức

Chương 593 : Chương 593ĐỔI NGƯỜI



Chương 593ĐỔI NGƯỜI

Tằm Phù Dung trong suốt lấp lánh biến thành màu đen, trong đám khí đen vấn vít quanh thân nó có vô số mặt quỷ đang cắn xé. Toàn thân nó bị oán khí lấp đầy, hoàn toàn không còn chút lý trí nào.

Tiểu Thiền xông về phía Tô Lâm An, nhưng chẳng đến gần nàng được. Trời giáng hình phạt, uy áp từ đó khiến nó không nhúc nhích nổi, chỉ có thể liều mạng gào thét đầy đau khổ về phía Tô Lâm An.

Tiếp theo đó, vô số bóng kiếm xuất hiện, chỉ riêng uy thế còn lại của kiếm khí cũng đã làm cho nó bị thương khắp mình mẩy, cơ thể bị đánh bay ra, đập bịch vào đài cao.

Đó là chiến trường của Tô Lâm An và Thiệu Lưu Tiên, bất cứ ai cũng không xen vào được.

Oán khí và khí huyết sát làm nó mất kiểm soát. Nỗi đố kỵ làm nó chỉ nhằm vào một mục tiêu duy nhất là Tô Lâm An. Không thể tiến đến gần được thì làm thế nào? Vậy thì liều mạng làm bản thân mạnh hơn thôi!

Tiểu Thiền hút lấy linh khí trong trời đất một cách điên cuồng. Cùng lúc đó, nó giống như con chim quái dị lúc trước, bắt đầu nuốt lấy oán khí và tinh khí trong cơ thể những người khác.

Các tu sĩ bị con chim quái dị kia hút mất tinh khí lẫn linh khí khiến cảnh giới sụt giảm mạnh, cơ thể suy nhược, tuy chưa toi mạng nhưng cũng bị tổn thương lớn đến nguyên khí. Có vài tu sĩ còn bạc trắng cả đầu, da dẻ nhăn nheo, cách cái chết gần trong gang tấc. Hiện giờ Tiểu Thiền lại hút thêm lần nữa, vài người trong số đó không chống đỡ nổi mà mất mạng luôn, những người còn lại cũng đau khổ vùng vẫy, muốn thoát khỏi thành Họa.

Hình nhân thế mạng, phù Độn Quang…

Các thủ đoạn có thể dùng đều đã dùng rồi, nhưng đây là thành Họa, nơi có kết giới mạnh nhất thiên hạ. Thiệu Lưu Tiên không mở kết giới ra thì không ai trong bọn họ ra ngoài được.

Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?

Một người bò đến bên chân Khương Chỉ Khanh, bàn tay gầy đét như móng gà của hắn túm lấy mắt cá chân của Khương Chỉ Khanh.

“Cứu, cứu ta với…”

Khương Chỉ Khanh chưa từng dùng niệm châu để tu hành nên không bị ảnh hưởng bởi niệm lực cắn trả. So với những người khác, hắn bị thương nhẹ hơn, trước mắt là kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất.

Hắn cúi đầu, nhìn liếc qua bàn tay đang túm lấy mắt cá chân mình.

Cách lớp giày vải, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của các ngón tay và cả oán khí truyền tới từ trong tay kẻ kia.

Đó là nỗi oán hận của vô số niệm nô ở dưới đáy thế gian; là sự chết lặng khi ngày ngày phải nhốt mình trong phòng mà cầu nguyện, sống cuộc sống vĩnh viễn không thấy được hi vọng; cùng với nỗi tuyệt vọng bởi chẳng thể nào làm chủ được sinh mệnh của chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hiến tế.

Khương Chỉ Khanh căm ghét thượng giới từ tận đáy lòng, hắn cũng ghê tởm đám tu sĩ thượng giới cao ngạo bễ nghễ ấy. Bọn họ không chỉ bóc lột những kẻ yếu hơn ở thượng giới, mà còn coi tất cả sinh linh hạ giới là công cụ thanh lọc linh khí.

Tuy hắn đã phi thăng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chẳng thể nào thuyết phục bản thân hòa nhập vào đó.

Không thể chấp nhận những quy tắc đó, cho nên hắn vẫn luôn muốn thay đổi, và luôn nỗ lực vì điều đó.

Giờ đây, những kẻ này bị niệm lực cắn trả chẳng qua chỉ là ác giả ác báo mà thôi.

Khương Chỉ Khanh vận sức ở chân, đá văng kẻ đó ra rồi nhanh chóng quan sát hoàn cảnh xung quanh, tiếp đó hắn lùi thẳng đến chỗ cột đá, cứu đứa bé đang bị hôn mê trên đó xuống.

Đứa bé bị thương rất nặng, Khương Chỉ Khanh dùng linh khí điều hòa kinh mạch, chữa thương và duy trì mạng sống cho nó.

Ở đây chỉ có đứa bé này đáng để cho hắn cứu. Hắn không chắc có thể bảo vệ được cho nó hay không, nhưng dù sao cũng phải cố gắng thử xem.

Lúc này tâm trạng hắn rất phức tạp, chỉ có nỗ lực cứu chữa cho đứa bé này, hắn mới khỏi suy nghĩ lung tung.

Dù sao, lòng dạ cũng không được rối loạn.



Tô Lâm An căn bản không có thời gian để lo cho Tiểu Thiền. Một tay nàng đỡ phần cơ thể của Thiên Ma, một chân giẫm mạnh xuống cốc hoa tình, còn thi triển phép thần thông làm thời gian ngừng lại, khiến núi kiếm và Thiệu Lưu Tiên ở giữa không trung đều khựng lại trong thoáng chốc. Còn nàng nhân lúc này, đấm bay núi kiếm đi rồi vươn tay ra phá trận, túm lấy Mục Cẩm Vân đang bị nhốt trong tranh.

Mọi chuyện xảy ra nhanh như sét đánh, mà lần này thần lôi vẫn chưa đến thời khắc chín muồi đã nện thẳng xuống người nàng.

Nàng đã chuẩn bị tâm lý là sẽ đau muốn chết, nhưng không ngờ, uy lực của lần trời phạt này lại giảm mạnh, không tạo nên tổn thương trí mạng nào đến nàng.

Ngược lại, bầu trời không còn đen kịt hoàn toàn nữa, giống như có vô số đốm sáng ló ra từ trong bóng tối, làm cho màn trời vốn u ám trở thành trời đêm rực rỡ ánh sao.

Cái đẹp chỉ tồn tại trong khoảnh khắc. Ngay sau đó, gió nhẹ thổi qua đỉnh đầu, rõ ràng chỉ là mưa bay gió thoảng mà lại làm lòng Tô Lâm An run rẩy.

Gió này không bình thường, tuy yếu, nhưng vẫn có thể rạch toạc nguyên thần?

Trời sập rồi sao?

Gió bão kẽ nứt chỉ tồn tại trong hư không lại đột nhiên xuất hiện trên bầu trời thành Họa, kết giới tự nhiên vốn để chắn gió bão kẽ nét như thể đã trở thành một tờ giấy dán cửa sổ mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé rách.

Nàng không được giới này dung chứa, mỗi lần ra tay đều sẽ khiến thiên đạo phải dành ra một phần linh khí và sức mạnh để trừng phạt nàng. Thế nhưng giờ quy tắc Thiên đạo đã không chịu nổi gánh nặng nữa, cũng tức là, việc giáng hình phạt xuống cũng là một gánh nặng cực lớn đối với Thiên đạo, nàng đang khiến Thiên đạo sụp đổ nhanh hơn!

Nhưng bây giờ nàng không thể dừng tay. Thiệu Lưu Tiên đã hoàn toàn mất khống chế, càng lúc càng điên cuồng, nàng lại càng không thể nói lý lẽ với một phần cơ thể tàn khuyết của Thiên Ma. Nàng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng! Chế ngự Thiệu Lưu Tiên, cứu Mục Cẩm Vân ra khỏi bức tranh rồi lập tức xé rách hư không, đưa phần cơ thể của mẹ nàng rời khỏi nơi này, không thể trì hoãn thêm được nữa.

Tô Lâm An vung nắm đấm đầy hung hãn.



Cú đấm đó giống như thiên thạch rơi từ trên trời xuống, mang theo ngọn lửa cuồng bạo xé rách màn trời, nuốt hết linh khí khắp bốn bề, lao về phía Thiệu Lưu Tiên với khí thế như muốn hủy diệt đất trời. Thiệu Lưu Tiên gặp nguy không loạn, ngược lại là ánh mắt còn sáng lên, cười khẩy rồi nói: “Đến vừa hay.”

Bà ta không tránh được cú đấm này, chỉ có thể đón đỡ trực diện.

Rất lâu rất lâu rồi, bà ta chưa cảm nhận được uy hiếp thế này.

Rất lâu rất lâu rồi, bà ta chưa được đánh trận nào sướng tay đến thế.

Mấy năm gần đây, đối thủ duy nhất của bà ta cũng chỉ có Nam Cung Ly, thế nhưng trước giờ Nam Cung Ly rất thận trọng, hắn sẽ không đánh nhau với bà ta. Hai bên vẫn luôn duy trì sự cân bằng vi diệu, song bà ta đã chán ngấy sự cân bằng này rồi.

Xưa nay kiếm tu đều không phải là hạng người an phận thủ thường. Chỉ có cách không ngừng khiêu chiến mới ngày càng mạnh lên được.

Cơ thể Thiệu Lưu Tiên đang phát sáng.

Ngay khoảnh khắc sắp va chạm, cơ thể bà ta hóa thành vô số bóng kiếm, biến thân thành kiếm, chia ra gánh chịu uy lực của cú đấm đó.

“Phụt.” Thiệu Lưu Tiên phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cơ thể bà ta vọt lên không trung, giơ tay lên quát lớn: “Con dân Thái Âm nghe lệnh, thiêu đốt mười năm tuổi thọ...”

Thiệu Lưu Tiên nhận ra được rằng thực lực Tô Lâm An hơn mình, bèn thu gặt luôn tuổi thọ của tín đồ mà không hề do dự. Lời vừa dứt, khí thế của Thiệu Lưu Tiên tăng lên liên tiếp, cùng lúc đó một lượng linh khí lớn chảy vào thành Họa làm cho cả tòa thành rung động. Nó trôi lơ lửng ngay phía trên bức tranh, hai đầu bức tranh dần cuộn lại giống như có một bàn tay đang cưỡng ép cuốn tranh lại.

Nếu người ở cả trong tranh thì không tiếc mọi giá, lấy tranh làm lồng giam.

Vô số luồng kiếm khí trào ra từ bốn phương tám hướng của thành Họa, mục tiêu chỉ có một, Tô Lâm An đang ở trong cốc hoa tình.

Thân hình Tô Lâm An trở nên to lớn.

Sức mạnh khí huyết được vận chuyển, sức mạnh huyết mạch làm cho nàng trở nên cao lớn như người khổng lồ. Kiếm khí va vào cơ thể phát ra tiếng leng keng. Làn da của nàng, đao thương bất nhập. Cùng lúc đó, Tô Lâm An cũng ý thức được cái lồng giam thành Họa này của Thiệu Lưu Tiên cực kỳ mạnh mẽ. Vì muốn tốc chiến tốc thắng, nàng không thể không dùng đến trận pháp thiên địa càn khôn để tìm ra sơ hở trong trận pháp của thành Họa, tránh cho sẩy chân vào phút chót, bị nhốt vào trong tranh.

Nhưng không ngờ, mắt trận của thành Họa lại là bản thân Thiệu Lưu Tiên.

Bà ta không tin bất cứ ai, chỉ tin chính mình.

Lúc này, xé rách hư không để trốn thoát là chuyện không thể nào. Muốn phá vỡ trận pháp để rời khỏi nơi này thì bắt buộc phải đánh bại Thiệu Lưu Tiên. Việc tránh né trận chiến này căn bản là mơ mộng hão huyền.

Chuyện càng lúc càng khó giải quyết.

Thiệu Lưu Tiên có tất cả sinh linh ở Thái Âm giới làm hậu thuẫn, Tô Lâm An lại là kẻ không được giới này chấp nhận, nếu muốn chế ngự được bà ta trong thời gian ngắn thì cực kỳ khó khăn.

Mà trận chiến càng kéo dài thì thiệt hại sẽ càng lớn. Đây vốn không phải ý định ban đầu của nàng, nhưng cục diện đang dần trở nên mất kiểm soát.

Làm thế nào đây? Thuyết phục Thiệu Lưu Tiên dừng tay? Nhưng từ lúc nàng phá vỡ phong ấn, hủy cốc hoa tình, Thiệu Lưu Tiên đã điên rồi, đến giờ thì càng không còn lý trí gì nữa.



Mưa tầm tã như trút nước, gió bão kẽ nứt càng lúc càng mạnh. Khương Chỉ Khanh vốn không buộc tóc, giờ tóc bị gió thổi rối tinh, áo cũng bị thủng nhiều chỗ. Hắn dùng kiếm miễn cưỡng dựng lên được một kết giới, bảo vệ lâu chủ Thiên Cơ Lâu ở bên dưới.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu vừa được nhận linh khí của hắn bỗng co giật, sau đó mở trừng mắt ra, hoảng sợ kêu lên: “Trời thủng rồi!”

Trời thủng, chỉ là bắt đầu. Sự sụp đổ của quy tắc sẽ làm cho thiên hạ rơi vào hỗn loạn, hoàn toàn mất trật tự, cuối cùng, sinh linh tận diệt, trở về cát bụi.

Hai mắt nó hiện lên ánh sáng màu máu dị thường, miệng lẩm bẩm: “Vốn dĩ là con cưng của Thiên đạo, hội tụ linh khí đất trời, mà lại sa ngã trở thành Thiên Ma gây ra tội ác hủy thiên diệt địa. Tô Lâm An...” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nghiến răng ken két: “Nữ ma đầu!”

Lời vừa dứt, một tia chớp giống như hưởng ứng lời của nó, “ầm” một tiếng đánh thẳng lên người Tô Lâm An.

Cơ thể Tô Lâm An hơi lảo đảo.

Sức mạnh của lần trời phạt này mạnh hơn trước nhiều, thêm cả Thiệu Lưu Tiên vẫn không ngừng chèn ép, Tô Lâm An suýt nữa thì không đứng vững.

Không chờ nàng nghỉ lấy hơi, đầu lại chợt đau dữ dội như có thứ gì đó bị nhổ tận gốc rễ ra khỏi biển ý thức, làm cho mặt nàng tái mét, suýt nữa ngất đi.

Trong biển ý thức của nàng, ấn Công Đức lay động dữ dội. Con ấn đã theo nàng rất lâu giờ bay ra khỏi biển ý thức của nàng, vọt lên không trung. Lại chẳng ngờ sau khi giáng xuống một đòn, nó thoát khỏi phạm vi biển ý thức, hóa thành một luồng sáng xanh lục bay vụt đi.

Nó bay ra ngoài!

Để trốn tránh áp lực từ quy tắc Thiên đạo, ấn Công Đức vẫn luôn náu mình trong biển ý thức của Tô Lâm An - đứa con cưng của Thiên đạo, mượn tay nàng để giúp bản thân mạnh lên. Nhiều năm trôi qua, nó đã mở được cánh cửa Hỗn Độn dù rất khó khăn.

Đến cả kẻ tội ác tày trời như Mục Cẩm Vân mà nàng cũng không giết, bỏ mặc sinh linh trong thiên hạ chỉ vì tình riêng.

Đến nay, Thiên đạo lo cho thân mình còn chưa xong, căn bản không còn sức để ý đến nó nữa, lại thêm việc có người được chọn thích hợp ở ngay bên cạnh, nó chờ đúng thời cơ, quyết đoán đổi người.

Giờ này ngày này là thời cơ tốt nhất, nó đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.

Tóm lại, nó đã có thể thoát khỏi Tô Lâm An, kẻ không phân thiện ác không có chí tiến thủ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status