Ấn Công Đức

Chương 594 : Chương 594NHÌN HOA HOA NÀY



Chương 594NHÌN HOA HOA NÀY

Ấn Công Đức đột nhiên đánh úp lại khiến nguyên thần Tô Lâm An bị thương, để lộ sơ hở ra ngay trước mắt Thiệu Lưu Tiên.

Cường giả quyết đấu, thắng bại có thể đảo ngược trong chớp mắt.

Tô Lâm An đang chiếm ưu thế lập tức bị lép vế. Thiệu Lưu Tiên đã mất đi lý trí nên ra tay rất liều lĩnh, bất chấp tất cả, mà nàng lại bó tay bó chân. Tiếp mấy hiệp, mặc dù nàng thành công cứu được phần thân thể của Thiên Ma, nhưng chính mình cũng bị thương không ít, bị một thanh kiếm ghim lên vách núi đá, gần như không thể cử động.

Gió lớn thổi tóc nàng bay tán loạn, hạt mưa lớn chừng hạt đậu đập vào người làm nàng đau nhức.

Tiếng gió thổi là tiếng trời xanh nghẹn ngào, nước mưa chính là lệ máu của chúng sinh. Những vết rạn kia sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng sẽ khuếch tán ra khắp thiên hạ. Đến lúc đó, mọi sinh linh trong thiên hạ này đều không thể trốn thoát.

Đám Nam Ly Nguyệt cũng nằm trong số đó.

Kẻ nàng quen hay không quen đều sẽ chết hết.

Mà hết thảy những chuyện này đều liên quan đến nàng.

Đứa bé đứng ở phía đối diện đang nhìn nàng mà chửi ầm lên.

Mắng nàng là nữ ma đầu, vong ân phụ nghĩa, được Thiên đạo che chở nhưng lại vì ham muốn của bản thân, hủy thiên diệt địa.

Đứa bé bảo nàng mau dừng tay. Bây giờ vết nứt còn nhỏ, còn có thể tìm cách vá lại, ngăn cản nó tiếp tục mở rộng.

Còn khuyên nàng quay đầu là bờ, làm người lần nữa.

Một tên nhóc con hỉ mũi còn chưa sạch, vậy mà nói nhảm nhiều thật.

Thật ra, Tô Lâm An vẫn còn đánh được.

Nàng cũng có niệm lực.

Hơn nữa nàng biết, niệm lực của mình sẽ không cắn trả. Vả lại, nàng còn có thể thi triển sức mạnh ngũ hành, mà nó chính là gốc rễ tạo nên trời đất, một khi đã điều động thì...

Nàng biết rõ hậu quả.

Trời long đất lở, chẳng phải trò đùa.

Nếu nàng thật sự là nữ ma đầu vô tình vô nghĩa thì tốt. Nếu như thế, lúc này nàng sẽ chẳng cần lo trước lo sau, nghĩ nên hay không nhiều đến thế. Miệng nói mặc kệ sống chết của người khác, nhưng thật sự đến bước này rồi, nàng vẫn do dự.

Mạng sống của ngàn vạn sinh linh, quá nặng nề, Tô Lâm An cảm thấy có lẽ mình không gánh vác nổi. Nàng không tốt, nhưng cũng không đủ xấu. Thứ duy nhất nàng có đủ, chính là đủ xinh đẹp.

Nàng không phải Mục Cẩm Vân, nếu như là hắn thì chắc đã quyết đoán ra tay từ lâu rồi, chắc chắn sẽ không xoắn xuýt nhiều thế này.

Có lẽ ngay cả Khương Chỉ Khanh, nàng cũng không bằng.

Năm đó, Khương Chỉ Khanh chọc giận tu sĩ thượng giới khiến cho Thập Vạn Đại Sơn ở hạ giới bị phá hủy, Tàng Kiếm Sơn cũng bị liên lụy nên chỉ có thể đổi tên mong sống sót. Có phải vì thế mà hắn đã từng tự trách trong lòng, vì thế mà gánh lấy gông xiềng nặng nề chăng?

Còn nữa, ấn Công Đức kia đã chạy đến trên người Khương Chỉ Khanh rồi à? Bây giờ nguyên thần của nàng bị thương không nhẹ , không thấy rõ lắm, hơn nữa nàng có chút kiêng dè nên không dám dùng thần thức đi dò xét trắng trợn. Nàng cũng không chắc, rốt cuộc ấn Công Đức đang ở trên người Khương Chỉ Khanh hay là đứa bé kia.

Nàng nhìn về phía xa, thấy đứa bé kia đã đứng lên chỉ về phía nàng, lại bắt đầu mắng nữ ma đầu.

Nữ ma đầu...

Có lẽ là tính đến đời trước nhỉ, đúng là nàng giết rất nhiều người.

Nhưng những người nàng giết, đều là những kẻ có ác ý với nàng, ra tay với nàng.

Nghĩ như thế, thật ra nàng còn chưa xứng với ba chữ nữ ma đầu này đấy.

Toàn thân Tô Lâm An ướt đẫm, ngay cả mắt cũng khó mở ra nổi, chỉ có thể nhìn thấy Thiệu Lưu Tiên ăn mặc lộng lẫy, cầm kiếm bước về phía nàng. Ánh kiếm trong tay bà ta sáng tỏ như tuyết, mang theo sát khí ngút ngàn. Đó là thanh kiếm đã uống vô số máu tươi. Nếu tính theo số mạng người đã giết thì Thiệu Lưu Tiên còn thích hợp làm nữ ma đầu hơn nàng. Nhưng hết lần này tới lần khác, người trên đời này lại tôn bà ta làm nghi chủ, Tiên Tôn.

Tô Lâm An cười giễu cợt, sau đó cắn răng rút thanh kiếm đang cắm trên người mình ra, từng tấc một. Tiếp đó nàng ngồi dưới đất, còn giơ tay về phía Thiệu Lưu Tiên, coi như chào hỏi.

Bà muốn đánh muốn giết gì cũng được.

Tạm thời ta không đánh trả, được chưa?

Chỉ chốc lát thì chắc chắn không chết được, nhưng đương nhiên sẽ đau.

Tô Lâm An hơi ảo não. Sao nàng lại không đủ nhẫn tâm, không đủ xấu xa cơ chứ.

Cũng không biết Thiệu Lưu Tiên có thể tỉnh táo lại hay không. Cho dù bây giờ coi như bà ta điên rồi, thì cũng điên đẹp hơn người khác một chút, gương mặt không hề vặn vẹo, ngắm cũng vui tai vui mắt lắm.

Vào lúc Thiệu Lưu Tiên đâm một nhát kiếm tới, phần thân thể Thiên Ma vừa được Tô Lâm An giải cứu vốn đang yên phận nằm ngả ở bên cạnh bỗng dưng lao lên, chặn nhát kiếm này của bà ta lại.

Nó chưa thể xé rách hư không để rời đi. Để phá vỡ hoàn toàn chiếc lồng giam thành Họa này, mắt trận chỉ có một, đó chính là Thiệu Lưu Tiên. Giết bà ta thì họ mới có thể rời đi.

Nhưng mà bây giờ nó cũng không cần đi nữa, bởi vì những phần thân thể khác đang nhanh chóng tới gần. Không thể hủy từ bên trong, vậy thì phá vỡ từ bên ngoài. Đợi đến khi những phần thân thể tàn khuyết hợp lại, nó sẽ không phải chịu áp chế như thế này nữa.

Hai chữ “báo thù” đã khắc sâu vào trong máu. Oán hận ngàn năm sắp hóa thành ngọn lửa hừng hực, quét sạch vùng đất trời này.

Đầu của nó, đã rất gần, rất gần.

Phần thân thể Thiên Ma vốn không hề có lý trí, nhưng giờ phút này thậm chí nó đã có một phần ý thức, đó là bởi vì não bộ ra lệnh cho cơ thể.

Nó muốn bảo vệ cô gái trước mặt, không để nàng phải chịu chút xíu tổn thương nào.

Trước đó là Tô Lâm An trợ giúp nó.

Bây giờ ngược lại, nó giúp Tô Lâm An.

“Mẹ.” Tô Lâm An không nỡ lòng để cơ thể Thiên Ma bị kiếm làm tổn thương thêm nữa. Nàng đang định đứng dậy ngăn cản thì thấy Tiểu Bạch đột nhiên vọt ra. Nó còn hóa thành một con rồng nước, xông thẳng về phía Thiệu Lưu Tiên.

Thiệu Lưu Tiên hờ hững vung kiếm. Trong mắt nàng ta, tất cả những sinh linh chắn đường đều nên chém hết, không có ngoại lệ.

“Tiểu Bạch!” Sơn Hà Long Linh ở trước mặt Thiệu Lưu Tiên, chẳng khác gì một tờ giấy. Kiếm của bà ta có thể khiến thần hồn của nó bị hủy diệt.

Cuộc chiến thế này đâu phải nơi Tiểu Bạch có thể tham gia. Nàng chưa hề gọi nó và Khoa Đẩu Hỏa ra, sao nó lại tự lao đến! Nhưng không ngờ, sau khi xông ra nó cũng không ra tay, mà run rẩy duỗi móng vuốt nhỏ ra, nâng một chậu hoa lên.

Vuốt rồng giơ cao chậu hoa lên quá đỉnh đầu. Khóm hoa nho nhỏ chậm chầm lớn lên, quấn quanh sừng rồng. Từng chiếc chồi xanh bé xíu mọc lên trên thân cây, vô số lớp lá cây xanh non giống như lá sen thu nhỏ, hệt như từng chiếc ô nhỏ bung trên sừng rồng.

Đóa hoa màu đỏ tô điểm ở chính giữa, giống như đội một chiếc mũ hoa lên đầu rồng.

Đó là hoa đa tình.

Lúc còn ở châu Vân Lai, Tô Lâm An và Lý Chiêu Chiêu đi mót đá Thiên Vẫn, lấy được một gốc linh thực thượng giới từ trong viên đá, các nàng còn thuận miệng gọi nó là Uyển Liên.

Ban đầu nó bị người khác mua đi, sau đó đối phương không thể nuôi sống nó được nên lại trả về, Tô Lâm An bèn tiện tay ném nó cho Tiểu Bạch. Nó được Tiểu Bạch nuôi dưỡng, không ngờ cũng đã được nhiều năm như vậy, lâu đến nỗi Tô Lâm An đã sắp quên mất luôn.

Khi đó ký ức của Khoa Đẩu Hỏa còn chưa trọn vẹn, thỉnh thoảng có thể nhớ ra chút ít ký ức vụn vặt. Nó nói hoa đó tên là hoa đa tình, ở thượng giới cũng không được xem là quý giá. Vốn nó được trồng trong cốc Đa Tình, là hoa linh do một nữ tu tự mình nuôi trồng, sau đó cả một cốc hoa đều biến mất. Vốn tưởng rằng nó đã bị diệt sạch, không ngờ lại được đá Thiên Vẫn đưa xuống hạ giới.

Hoa đa tình ở cốc Đa Tình và hoa tình ở cốc Lục Tâm chỉ kém nhau một chữ.

Nói lại thì, lá của chúng cũng giống nhau tới bảy tám phần, chẳng lẽ hai loại hoa này có liên quan đến nhau?

Thấy kiếm khí đã sắp chém tới Sơn Hà Long Linh, Tô Lâm An nghĩ thầm, muốn thu nó vào trong biển ý thức. Nhưng không ngờ Tiểu Bạch lại chống cự rất mạnh, thậm chí nó còn chủ động vươn đầu đến dưới lưỡi kiếm, rống lên: “Nhìn Hoa Hoa này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status