Ấn Công Đức

Chương 601 : Chương 601QUAY VỀ



Chương 601QUAY VỀ

Mặc dù ấn Công Đức rất đáng ghét, nhưng thực lực của nó lại không thể xem thường. Năm xưa kẻ địch tấn công nguyên thần của nàng đều một đi không trở lại. Nàng dùng ấn Công Đức gài bẫy được không ít người, ngay cả Mục Cẩm Vân cũng từng dính đòn.

Thân là một người luyện kiếm, việc Khương Chỉ Khanh nghe theo lời kêu gọi vạn kiếm tuẫn táng mà bước lên phía trước cũng không có gì là lạ. Nhưng trình độ kiếm đạo của bản thân hắn không thấp, ấn Công Đức muốn đánh thức hắn khỏi cơn mê cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Quả nhiên, ngay sau đó, Khương Chỉ Khanh bỗng dừng chân.

Sau khi hoàn hồn, sắc mặt hắn trở nên hoảng hốt. Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Mục Cẩm Vân, kẻ đã tự phóng kiếm ý của bản thân ra tỏa sáng sánh cùng vạn kiếm, ánh mắt bỗng trở nên u ám. Kiếm Tiên trước đây cao ngạo bễ nghễ, rất hiếm khi để lộ ra vẻ mặt như vậy. Có lẽ là do thấy trình độ kiếm đạo của Mục Cẩm Vân cao hơn hắn, không bị ảnh hưởng bởi hàng vạn thanh kiếm kia, nên tâm trạng của hắn hơi dao động thất thường.

Sau khi nhìn thấy thế, Tô Lâm An dời tầm mắt đi.

Thiệu Lưu Tiên chết rồi, nàng phải lấy được thành Họa trước đã, còn phải giữ Khương Chỉ Khanh lại. Dù sao cũng không thể thả ấn Công Đức đi như thế được. Bản thể của thành Họa chính là một bức tranh, mà bức tranh này, Thiệu Lưu Tiên nói là treo trong một ngôi nhà nào đó trong thành.

Mỗi căn nhà trong thành Họa đều treo rất nhiều bức tranh, trong số đó chỉ có một bức là thật. Người khác mà đi tìm chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái, nhưng đối với Tô Lâm An thì việc đó lại rất đơn giản. Thứ nàng dựa vào không phải vận may mà là thực lực.

Chỉ cần liếc mắt là nàng đã xác định được phương hướng.

Thế nhưng ngay lúc này, Tô Lâm An nghe thấy tiếng của Tiểu Bạch: “Chủ nhân xinh đẹp nhất ơi, ta cũng phải đi rồi.”

Giữa không trung, Sơn Hà Long Linh cười híp mắt, chắp hai cái vuốt trước hành lễ với Tô Lâm An. Nó rõ ràng là một con rồng, nhưng đuôi lại vẫy tới vẫy lui như một chú cún, “Rất vui vì gặp được người.”

Khoa Đẩu Hỏa nhảy ra, ngọn lửa cháy thành hình mặt quỷ, “Đồ nịnh hót, ngươi nói năng linh tinh gì thế!”

Nó không biết Tiểu Bạch đang nghĩ gì. Ban nãy Tiểu Bạch chẳng nói gì đã xông tới trước mặt Thiệu Lưu Tiên, dọa nó suýt tắc thở, bây giờ lại còn chào từ biệt, điều này khiến Khoa Đẩu Hỏa có một dự cảm không lành. Nó cảm thấy dường như có chuyện xấu sắp xảy ra.

Tên ngốc này không định làm chuyện ngu ngốc gì nữa đấy chứ!

“Đi ư? Đi đâu?” Tô Lâm An nhìn Tiểu Bạch đang lắc đầu vẫy đuôi, tim cũng hẫng nhịp.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn nghe lời, cũng đã nhận chủ rồi, đi theo nàng như hình với bóng, nó có thể đi đâu được chứ.

“Ta là Sơn Hà Long Linh, tụ tập linh khí trời đất mà sinh ra.” Tiểu Bạch dần bay cao lên. Trong làn mưa, cơ thể dạng sương mù của nó sáng lấp lánh, quanh thân xuất hiện rất nhiều bọt nước mù mịt. Bốn phía tối tăm, có khí đen quanh quẩn, duy chỉ có cơ thể của nó là trắng tinh trong suốt, giống như một áng mây trắng đi lạc vào đây.

Khoa Đẩu Hỏa: “Biết ngươi là Sơn Hà Long Linh rồi, chẳng hiểu đắc ý cái gì, suốt ngày nói nhảm. Ta còn là thiên hỏa biến dị đấy, thấy ta có luôn mồm nhắc đến không?”

“Bây giờ, ta phải trở về rồi.” Sơn Hà Long Linh vẫy mạnh đuôi, khiến vô số giọt nước bắn lên người Tô Lâm An, tặng nàng lời chúc phúc tốt đẹp nhất của nó: “Người sẽ ngày càng đẹp hơn.”

Nó chỉ biết, chủ nhân rất thích nghe người khác khen mình đẹp.

Cho nên, nó chỉ hận hận một nỗi không thể đem hết những từ ngữ diễn tả cái đẹp ra để tặng cho nàng. Nó khác với những Sơn Hà Long Linh khác. Năm xưa nó bị một chưởng vỗ nát sống núi, suýt chút nữa thì mất mạng, bị sát khí sinh sôi quấn lấy, căn bản chẳng học được gì ở nhân gian. Sau đó nó may mắn sống sót, cũng bởi vì trước đây nguyên thần chịu tổn thương quá nặng nên trí thông minh kém xa so với đồng loại.

Lúc khen vẻ đẹp của chủ nhân, quanh đi quẩn lại nó chỉ có mấy câu xinh đẹp, diễm lệ thôi.

Nó để những lời này trong giọt nước, một giọt nước đều ẩn chứa một lời khen chân thành, tất cả đều dành tặng chủ nhân.

Khoa Đẩu Hỏa vẫn chẳng hiểu ra sao, tóm lấy Tiểu Bạch mắng bừa một tràng, còn Tô Lâm An đã hiểu ra được điều gì đó. Giọng nàng như kẹt trong cổ họng: “Ngươi đi cũng chẳng có tác dụng gì, chúng ta sẽ nghĩ cách.”

Để sống tiếp, mọi người đều sẽ nghĩ cách. Còn rất nhiều tu sĩ đại năng vẫn chưa ra tay, làm gì đã đến lượt con rồng nhỏ nhà ngươi.

Hơn nữa, thiên đạo cũng mới bắt đầu sụp đổ, bọn họ vẫn còn thời gian.

Tiểu Bạch lắc đầu, không nói tiếp nữa.

Ánh mắt nó nhìn Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân rồi Khoa Đẩu Hỏa, cuối cùng xuyên qua Tô Lâm An nhìn về hướng Vũ Thương và trấn Thanh Thủy, mảnh đất mà nó cẩn thận bảo vệ nay đã dồi dào linh khí, sức sống căng tràn.

Nó thích tất cả mọi thứ ở mảnh đất yên vui đó.

Bây giờ đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi.

Nó bay lên phía trời cao.

Tô Lâm An hạ quyết tâm, định cưỡng ép Tiểu Bạch quay về biển ý thức. Thế nhưng khi ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, nàng cảm thấy biển ý thức bỗng nhiên trống rỗng, giống như thể trái cây đã chín rơi bộp xuống đất, mặc dù trăm ngàn lần không nỡ nhưng cuối cùng quả vẫn rời cành.

Nàng cũng không hề cảm thấy nguyên thần có gì khó chịu.

Biển ý thức lại hoàn toàn yên lặng, chẳng có gợn sóng nào. Chỉ là trống trải đến nỗi khiến lòng nàng cũng rỗng không, khóe mắt đỏ lên.

“Chuyện gì vậy?” Trong biển ý thức thiếu đi một người bạn, Khoa Đẩu Hỏa thật sự hoảng loạn. Nó gào lớn: “Ngươi và tên ngốc đó hủy bỏ khế ước rồi?”

“Ngươi nói đi! Má nó đừng có giả câm giả điếc, Tô Lâm An.”

Tô Lâm An biết trong lòng Tiểu Bạch đã quyết.

Nàng không khuyên được.

Hơn nữa, điều này có lẽ cũng nằm trong quy tắc thiên đạo, nếu không thì tại sao một Sơn Hà Long Linh đã nhận chủ lại có thể rời khỏi nguyên thần của nàng mà không chịu bất cứ sự hạn chế nào. Vào lúc này, sự ràng buộc của khế ước trước đây đã không còn hiệu lực đối với nó nữa.

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Bạch bay lên không trung mà chẳng thể làm gì để níu kéo.

Mây đen cuồn cuộn, mưa như trút nước.

Trên bầu trời có những vết nứt nhỏ. Nơi này vốn dĩ không phải kẽ nứt không gian, nhưng nay lại xuất hiện gió bão kẽ nứt. Mặc dù nhìn thì có vẻ rất yếu ớt nhưng chúng sẽ ngày càng lan rộng, giăng khắp thiên hạ này giống như lưới nhện.

Đến lúc đó, hàng vạn sinh linh không có chốn dung thân, bị gió bão xé rách thành cát bụi.

Ngày đó vẫn còn rất xa nhưng lại không thể ngăn cản được, nó nhất định sẽ đến.

Lúc này, có một con rồng nhỏ bay về phía những vết nứt trải khắp bầu trời.

So với bóng tối vô tận, nó nhỏ bé đến độ giống như một viên trân châu rơi xuống biển cả. Mặc dù gió bão không mạnh cho lắm, nhưng thực lực của Sơn Hà Long Linh lại chẳng thể so sánh được với đám Tô Lâm An, làn sương trắng đó tức thì bị gió cuốn xé cho tan tành vụn nát, ngay đến hình rồng cũng khó có thể nhận ra được. Nó chỉ giống như vô số luồng khói, bị gió thổi cho xiêu vẹo.

Cho đến lúc này, Khoa Đẩu Hỏa mới phản ứng lại: “Nó muốn vá trời?”

Bây giờ Khoa Đẩu Hỏa mới hiểu được câu nói đó của Sơn Hà Long Linh.

“Ta là Sơn Hà Long Linh, tụ tập linh khí trời đất mà sinh ra.”

Nó gào thét: “Ngươi là Sơn Hà Long Linh gì chứ, thiên hạ này không phải chỉ có mình ngươi là Sơn Hà Long Linh.”

Năm đó tên ngốc ấy bị tử khí quấn lấy suýt chút nữa là mất mạng, nếu như không phải nó đốt đám tử khí đó đi thì làm gì có Sơn Hà Long Linh chứ, chỉ còn lại một đám oán sát khí mà thôi!

Không ngờ Tiểu Bạch bị gió thổi cho đến mức không còn rõ hình rồng lại đáp lại một câu: “Đúng vậy, không phải chỉ có mình ta là Sơn Hà Long Linh.”

Hôm nay nó cũng mới biết, hóa ra trong thiên hạ này, còn có nhiều tiền bối.

Nó không cô đơn.

“Thế chỉ có ngươi lợi hại, chỉ có mình ngươi đi ư!” Khoa Đẩu Hỏa tức đến mức giậm chân. Nó cũng bay lên trời, muốn lôi Tiểu Bạch xuống.

Khoa Đẩu Hỏa có thực lực mạnh hơn Tiểu Bạch, thoáng cái ngọn lửa đã bùng lớn, khiến cho nước mưa xung quanh bốc hơi hết, sương mù xuất hiện càng nhiều. Nó bay thẳng lên trời cao, muốn kéo Tiểu Bạch về.

Nhưng ngay lúc này, vô số khối sáng trắng nối nhau xuất hiện trên đỉnh đầu, giống như những ngôi sao lóe sáng trong màn đêm.

Linh khí xung quanh đột nhiên trở nên nồng đậm, khiến cho nước mưa dường như cũng trở nên đặc sệt hơn nhiều.

Những chiếc bóng trắng trào đến từ bốn phương tám hướng, áp sát về phía bầu trời trên đầu bọn họ.

Bọn chúng…

Đều là Sơn Hà Long Linh. Vốn cứ nghĩ rằng Sơn Hà Long Linh là thứ hiếm có trên thế gian này, có thể phát hiện được một hai con đã xem như kỳ tích. Bây giờ mới phát hiện, hóa ra trong thiên hạ này vẫn còn vài trăm con Sơn Hà Long Linh. Chẳng qua tu vi không cao cho lắm, cao nhất cũng chỉ là cảnh giới Thiên Tiên hậu kỳ, chẳng so được với tu sĩ nhân loại. Có thể do hoàn cảnh khắc nghiệt, bọn chúng lại trời sinh lương thiện không tu luyện niệm lực, cho nên không đuổi kịp được con người.

Con lớn nhất trong số đó phát ra tiếng ngâm dài. Tiếng rồng ngâm chấn động trời đất, nhấn chìm toàn bộ tiếng mưa gió sấm sét. Tiếng hô hào của nó dẫn theo tiếng hô chung của đồng bọn xung quanh.

Rồng lớn cảm thán vui vẻ: “Chúng ta không cô độc.”

.

Vừa dứt lời, nó ngẩng đầu, dẫn đầu xông vào vết nứt trên trời. Những con Long Linh khác cũng lần lượt theo sau, sương mù dày đặc tạo thành một làn sóng lớn, mà Tiểu Bạch chỉ là một gợn sóng rất nhỏ trong số đó.

Khoa Đẩu Hỏa vốn định tiến lên thì bị long uy mạnh mẽ chặn lại, chẳng ngờ không thể bước thêm một bước nào.

Nó rõ ràng là lửa nhưng lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Năm đó, cái chết của chim lửa nhỏ khiến nó không vui, thế nhưng cũng chẳng đau buồn như bây giờ.

“Tô Lâm An.” Nó quay đầu nhìn Tô Lâm An, giọng nói kèm theo tiếng nức nở.

Ngọn lửa yếu ớt hóa ra đôi tay nhỏ, dùng tay chỉ vào tâm ngọn lửa của chính mình, nói: “Ta đau ở đây.”

Tô Lâm An mím môi chẳng nói gì.

Nàng nhắm mắt lại, nước mắt chợt rơi.

Trong đám sương trắng trên đầu, từng con Long Linh bay vào vết nứt, hóa thành muôn vàn linh khí, vá lại vết nứt trên trời.

Tiểu Bạch cũng ngẩng đầu, cùng xông lên phía trước theo các tiền bối. Có các tiền bối chắn trước mặt, gió bão kẽ nứt cũng không mạnh mẽ như trước nữa. Nó không cần lo lắng việc mình sẽ bị gió bão thổi tan khi còn chưa kịp đến chỗ vết nứt.

Nó rất vui.

Chẳng hề hối hận mảy may.

Chỉ là ngay khoảnh khắc xông vào vết nứt, Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn.

“Chủ nhân, Khoa đẩu con, đừng khóc.”

“Chỉ là ta đến từ đâu thì trở về đó thôi.”

“Khi nhớ ta thì cứ ngẩng đầu lên, ta luôn ở trên trời.”

Từng con Sơn Hà Long Linh lao vào màn trời.

Sau đó, trời quang mây tạnh, sương trắng bao phủ khắp nơi.

Chờ đến khi ánh mặt trời lâu ngày không gặp xuất hiện trên đỉnh đầu, phá vỡ sự u ám, lại có cả cầu vồng xuất hiện, khiến bầu trời này, tòa thành này lúc ẩn lúc hiện như cảnh mộng.

Trời cuối cùng cũng sáng.

Tiểu Bạch cũng đi thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status