Ấn Công Đức

Chương 606 : Chương 606GẶP LẠI



Chương 606GẶP LẠI

Mục Cẩm Vân sợ Tô Lâm An sẽ chọn cách làm giống như Tiểu Bạch.

Vậy nên khi hắn thấy đám trẻ vây quanh nàng, liên tục nhắc tới Tiểu Bạch Tiểu Bạch, sự tàn bạo cuộn trào trong lòng hắn. Hắn chỉ muốn làm cho đám nhóc đó không bao giờ có thể mở miệng nói được nữa, khiến chúng biến mất khỏi thế giới này luôn.

Việc hắn có thể kìm nén được sát ý, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng “cút”, đã là kết quả sau khi hắn gắng sức kiềm chế rồi.

Để có thể xứng đôi với nàng hơn, Mục Cẩm Vân đã thay đổi rất nhiều.

Hắn không thể nào chịu được việc mất đi nàng, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà lòng hắn đã đau như cắt.

...

Tô Lâm An nào có hiểu diễn biến tâm lý vô cùng phức tạp của Mục Cẩm Vân trong lúc này, nàng chỉ nghĩ hắn đang giận vì nàng không để ý, không thấy hắn đã bị thương mà thôi.

Tô Lâm An nhìn Mục Cẩm Vân cúi thấp đầu, mặt sa sầm, khóe miệng hơi nhếch lên như đang chế giễu trong im lặng.

Tô Lâm An để ý thấy mắt Mục Cẩm Vân còn hơi đỏ lên. Tên này miệng thì nói không giận, thực tế thì đã giận đến đỏ cả mắt rồi.

“Xin lỗi.” Tô Lâm An nói khẽ.

Thành Họa cũng bị gió thổi đến nghiêng ngả, trước đây một mình hắn chống đỡ, không biết đã phải cực khổ đến mức nào. Thế mà nàng lại chìm trong thế giới của riêng mình, không hề phát hiện ra. Rõ ràng mình có tách một luồng thần thức ra để trông chừng mà, tại sao lại không thấy rõ được cơ chứ.

“Ta đã tìm thấy cây Huyết Địa trong kho báu của Thiệu Lưu Tiên, nó sẽ giúp ích cho việc hồi phục của chàng.” Nàng đau lòng nhìn Mục Cẩm Vân, “Cây thuốc đó còn chưa được xử lý, ta đi chút rồi quay lại ngay.”

Cây Huyết Địa cần phải được rửa sạch, thái nhỏ, chắt lọc rồi trộn với tám loại linh thảo, dùng sương sắc trong bảy bảy bốn mươi chín ngày để làm thành thuốc mỡ, xong bôi ngoài da mới có hiệu quả cao. May là còn có lá Ngưng Băng, như vậy có thể kiểm soát được thời gian luyện chế thuốc, nàng sẽ quay lại sớm thôi.

Tô Lâm An vừa mới đứng dậy định rời đi thì thấy Mục Cẩm Vân đang sầm mặt ngồi đó đột nhiên giơ tay ra, túm lấy khuỷu tay nàng, kéo nàng ngồi hẳn xuống đùi hắn.

Hơi thở quanh người Tô Lâm An bao trùm lấy Mục Cẩm Vân. Nàng thấy sắc mặt hắn càng khó coi hơn, hoàn toàn trắng bệch.

Nàng muốn đứng lên, nào ngờ chỉ vừa mới động đậy thì đã bị hắn ôm lấy eo: “Đừng động đậy.”

Tô Lâm An nói: “Chàng đừng cậy mạnh.”

Không chịu được mùi của nàng, lại còn muốn ôm nàng. Sự kiềm chế và chịu đựng âm thầm của hắn, đều cần sức mạnh ý chí vô cùng lớn.

Bình thường thì cũng không sao, bây giờ hắn bị thương nặng đến vậy thì chịu sao nổi kích thích mạnh như thế này nữa.

Đôi môi mỏng của hắn mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng vào.

“Nàng hứa với ta một chuyện, ta sẽ không giận nữa.”

Tô Lâm An khẽ dời ánh mắt đi, “Chàng nói đi.”

Nàng không dám động đậy lung tung, chỉ đành cuộn người lại, cố gắng tránh tiếp xúc với Mục Cẩm Vân hết mức có thể, để cho hắn một chút khoảng trống. Sau đó, Tô Lâm An nghĩ ngợi một chút, dứt khoát biến thành một củ cải.

Nàng đột nhiên biến hình khiến bàn tay của hắn đang ôm eo nàng bỗng trống không, gương mặt hắn hiện lên nét hoảng loạn trong khoảnh khắc. Sau đó, hắn cầm Tô Lâm An lên, nắm chặt lấy chiếc lá của nàng, “Hứa với ta, không được học theo Tiểu Bạch.”

Tô Lâm An sửng sốt.

Học cái gì?

Học theo Tiểu Bạch?

“Nếu như Thiên đạo sụp đổ thật, nàng cũng không được hy sinh thân mình để vá trời.”

“Nếu nàng dám bỏ lại ta để đi vá trời, ta sẽ lại chọc thủng nó.” Hắn nói một cách hung dữ.

“Nàng cứu bao nhiêu người, ta sẽ giết bấy nhiêu người.” Rõ ràng hắn nói vô cùng hung dữ và độc ác, khiến người nghe rất phản cảm, nhưng Tô Lâm An cảm nhận được tay hắn đang run rẩy. Cùng lúc đó, một giọt nước mắt rơi xuống, trúng ngay vào chiếc lá của nàng.

Nàng vẫn luôn tưởng rằng hắn giận nàng đến đỏ cả mắt, nhưng không ngờ lúc này, con người lạnh lùng ấy lại đang rơi lệ.

Nước mắt của hắn cũng lạnh, giống như một bông tuyết nhẹ bay, khi rơi xuống chiếc lá mang đến một xúc cảm lạnh lẽo, nhưng lại khiến Tô Lâm An cảm thấy trái tim nóng lên, hệt như bị lửa đốt.

Chẳng trách hôm nay hắn lại hung dữ với đám trẻ, hẳn là vì chúng đã nhắc đến Tiểu Bạch trước mặt nàng.

Trước đây tuy Mục Cẩm Vân cũng cư xử lạnh lùng nhưng sẽ không mắng người khác. Phải nói là hắn chẳng buồn để ý đến bọn họ.

“Hứa với ta.” Có lẽ là do chưa nhận được câu trả lời của Tô Lâm An, nên giọng nói của Mục Cẩm Vân cũng hơi run lên, còn có chút âm mũi.

“Ta là kẻ từng bò ra từ núi xác.”

“Ta tàn nhẫn như thế nào, nàng rất rõ.”

“Ta nói được là làm được.”

Miệng thì nói những lời tàn nhẫn, nhưng vẻ mặt hắn thì trông lại cực kỳ yếu đuối, cộng thêm cả đôi mắt đã ươn ướt và cả những vết thương trên người hắn nữa, sự tương phản mãnh liệt ấy khiến hắn giống một đứa trẻ bướng bỉnh hơn.

Nàng chưa từng thấy một Mục Cẩm Vân như vậy.

Lần đầu gặp, hắn còn là một cậu thiếu niên, vừa giảo hoạt vừa giỏi nhẫn nhịn, căn bản chưa từng có lúc nào hắn để lộ ra tâm trạng của mình rõ ràng như bây giờ.

Nàng muốn biến trở lại hình người, để có thể ôm lấy hắn.

Thế nhưng ngay lúc này, một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong biển ý thức của hắn, cũng thình lình xâm nhập vào đầu óc Tô Lâm An.

Nó đến rất đột ngột, giống như ánh sáng phá tan mây đen sau cơn mưa, rõ ràng không hề chói chang như ánh mặt trời, nhưng lại chiếu rọi vạn dặm.

Bây giờ không phải lúc làm những chuyện này.

Thế nhưng biển ý thức của nàng không hề đề phòng hắn, huống hồ nàng cũng không nỡ từ chối.

Ý nghĩ đó vừa chói lóa vừa mãnh liệt, xông vào biển ý thức của nàng với tư thái cực kỳ hung hăng, tựa như ngọn lửa hừng hực cháy lan ra khắp đồng cỏ, đốt cháy toàn bộ biển ý thức của nàng. Ánh lửa đó lại mang theo chút lạnh lẽo, đây là sự lạnh lẽo riêng biệt thuộc về nguyên thần của hắn. Thế nhưng cái lạnh lần này không giống với mọi khi, nó còn mang theo cả sự nóng bỏng.

Tô Lâm An lúc thì cảm thấy mình đang ngâm trong nước lạnh, lúc thì lại giống như bị nướng trên lửa. Nàng được lấp đầy bởi tình cảm nồng nhiệt của hắn, sự giao hòa của thần hồn khiến nàng cảm nhận được nỗi bất an, bồn chồn trong hắn, cũng như cả tình cảm sâu đậm của hắn.

Những tình cảm mãnh liệt đó lao vào nguyên thần của nàng, như thể bị xé rách, run rẩy vô hạn trong cơn đau khẽ khàng. Nàng chìm sâu trong biển cả dục vọng, như thể ngọn bèo giữa làn nước, căn bản chẳng thể nào làm chủ được ý thức của chính mình, chỉ có thể để mặc cho mình trôi dạt theo con sóng.

Biển cũng chẳng phải biển, mà là thứ rượu ngon ngọt thơm nồng khiến người ra say ngây ngất.

Một lúc sau Tô Lâm An mới có thể có cơ hội thở hổn hển. Nàng đón nhận cơn mưa giông bão giật của hắn, rồi trả cho hắn gió nhẹ suối lành. Nàng dịu dàng vỗ về trái tim hắn, khiến hắn cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.



Có điều hắn vẫn nhì nhằng không thôi, bắt nàng phải cho hắn một câu trả lời rõ ràng.

“Ta đồng ý với chàng.” Tô Lâm An nói trong cơn mơ màng.

Nàng cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cảm giác khoan khoái mà sự giao hòa thần hồn mang lại y như những đợt sóng biển vỗ tới không ngừng, cuốn trôi đi ý chí của nàng, phủ từng lớp cát mềm mại lên người nàng, khiến toàn thân nàng ướt đẫm. Nàng vừa sung sướng đến cực điểm, lại vừa có cảm giác bất lực như thân xác và tâm hồn đều yếu đuối, không còn sức lực.

Nàng cắn chặt răng, nhưng vẫn có những tiếng khàn đặc, vụn vỡ tràn ra, tấu lên điệu nhạc đầy sắc tình, khiến chính nàng nghe cũng cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai. Mà trong tình huống như thế này, nàng còn phải xốc lại tinh thần, gắng giữ tỉnh táo, có thể thấy việc ấy khó đến thế nào.

May là lần này Mục Cẩm Vân cũng biết chừng mực, không kéo dài quá lâu.

Đến khi nguyên thần tách ra, ý thức của Tô Lâm An cũng quay lại, nàng mới phát hiện mình đã biến thành hình người, quần áo đã cởi ra một nửa, ngồi trong lòng hắn, hai tay còn vòng qua cổ hắn.

Nàng nhìn sang Mục Cẩm Vân, thấy con ngươi hắn khẽ động, sau đó trợn trắng mắt ngất đi, cũng chẳng biết là do hắn bị thương quá nặng hay do mùi của nàng nữa.

Chẳng trách hắn chịu ngừng lại sớm vậy, đây là do cơ thể không chịu nổi nữa. Tô Lâm An luống cuống tay chân rời khỏi người hắn, lo cho hắn nằm nghỉ hẳn hoi rồi nàng mới vừa luyện thuốc vừa theo dõi động tĩnh ở thế giới bên ngoài.

Gió bão trong kẽ nứt rất dữ dội.

Nàng cần phải rót thêm linh khí vào thành Họa bất cứ khi nào cần thiết để đảm bảo nó chống chịu được gió bão.

Giai đoạn đầu vẫn coi như khá nhẹ nhàng, thời gian trôi đi, càng ngày Tô Lâm An càng cảm thấy cật lực. Ngay lúc nàng tưởng rằng mình sắp không chống đỡ được nữa thì thần thức của nàng nhìn thấy một vùng đất liền trong hư không.

Ngoại vực, không còn xa nữa.

Chậc...

Còn dễ dàng hơn chút so với tưởng tượng, Tô Lâm An cũng cảm thấy hơi khó tin.

Dù gì thì năm xưa Thần hoàng và Nữ vương Thiên Ma cũng chẳng thể nào xuyên qua vùng hư không này, đến Thần hoàng còn phải hy sinh bản thân, dùng xác thịt mình đúc cầu thì Nữ vương mới có thể đến giới tu chân.

Nghĩ lại thì hiện giờ quy tắc thiên đạo đang sụp đổ, ranh giới giữa vực ngoại và giới tu chân bị ảnh hưởng cũng không có gì là lạ.

Không ai có thể ngăn cản được sự suy yếu của quy tắc Thiên đạo.

Có lẽ cảm thấy được mình sắp về đến nhà, nên Nữ vương Thiên Ma đang hôn mê cũng đã tỉnh dậy.

Khi bà thức tỉnh, vừa khéo Tô Lâm An đang ở bên cạnh bà.

Tô Lâm An đứng bên cửa sổ, đang thay hoa trên bàn. Hoa này do Khoa Đẩu Hỏa dẫn đám nhóc ở trấn Thanh Thủy đi hái về. Một nắm hoa dại màu vàng nhạt được bó lại bằng sợi mây dài màu xanh. Lá hoa xanh tươi, cánh hoa còn đọng chút sương sớm.

Nàng đang cắm hoa thì bỗng ngừng tay lại, lập tức quay người lại, thấy mẹ nàng đã mở mắt, đang cố gồng mình ngồi dậy.

“Mẹ, mẹ vừa mới tỉnh, cơ thể còn yếu, đừng động đậy lung tung.”

Tô Lâm An hết sức lo lắng, bó hoa trong tay lẫn bình hoa đều rơi xuống mặt bàn cái “bộp”.

Nàng vội chạy tới đỡ Nữ vương Thiên Ma. Vốn dĩ nàng đã từng nhiều lần tưởng tượng về cảnh hai mẹ con nhận lại nhau như thế nào, nhưng chẳng ngờ, vào khoảnh khắc khi vừa thấy bà tỉnh lại, tiếng “mẹ” lại buột ra một cách tự nhiên như thể nàng đã từng gọi rất nhiều lần, không hề có chút ngượng ngùng nào.

Tô Lâm An đỡ bà ngồi dậy, còn kéo lại chăn cho bà, nói: “Chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

Nữ vương Thiên Ma ra sức chớp mắt, trong mắt có ánh nước lấp lóe.

“An An.” Bao năm chưa từng cất tiếng nói, âm thanh phát ra hơi khô khốc, khàn đặc, như là con dao đã gỉ vừa mới được đặt lên hòn đá mài.

Sau khi gọi “An An”, Nữ vương Thiên Ma tức khắc dùng tay che miệng lại, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

Khóc không có nghĩa là yếu đuối, mà là giọt lệ ấm nóng lúc gặp lại sau bao năm xa cách, là sự vui mừng cực độ, cũng chứa nỗi đau thương tích lũy trong ngần ấy năm xa cách. Bà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bản thân có thể được gặp lại đứa con gái bé bỏng của mình, được nói chuyện trực tiếp với nó.

Bà biết Tô Lâm An, biết tên của nàng, biết sở thích của nàng, biết nàng thích cái đẹp, biết rất nhiều chuyện của nàng.

Khi bà bị phong ấn, Tô Lâm An từng uống rượu cùng bà, ngồi bên chỗ phong ấn bà, luyên thuyên không ngớt với bà, còn thổi một khúc nhạc an thần tĩnh tâm cho bà nghe.

Đến nay, cuối cùng bà cũng có thể đáp lại rồi.

“An An.”

“Mẹ, con đây, con đang ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status