Ấn Công Đức

Chương 607 : Chương 607KỂ CHUYỆN XƯA



Chương 607KỂ CHUYỆN XƯA

Một cách thật tự nhiên, Tô Lâm An vừa gọi “mẹ” vừa nắm lấy tay Nữ vương Thiên Ma. Chăm sóc đã nhiều ngày như vậy, tay của Nữ vương Thiên Ma vẫn gầy gò nhăn nheo, lại còn lạnh băng, chẳng hề có chút hơi ấm nào. Nàng nắm tay mẹ mình mà thấy cõi lòng đau đáu muộn phiền, từng giọt nước mắt lóng lánh chẳng thể ngăn lại, trào khỏi khóe mi, lăn dài trên gương mặt đẹp xinh tựa ngọc.

Nữ vương Thiên Ma muốn đưa tay lau đi nước mắt của Tô Lâm An.

Nhưng hai tay của bà đều bị nàng nắm chặt lấy đến mức không thể rút ra, chỉ có thể cất tiếng thầm thì: “Mẹ cũng ở đây.”

Mẹ con đoàn tụ, cuối cùng bà cũng đợi được ngày này.

Tiếc rằng người đàn ông mà bà yêu thương - cha của An An, không thể nào cùng đoàn tụ với họ. Chỉ cần nghĩ đến ông ấy, Nữ vương đã thấy lòng mình quặn đau. Thế nhưng bà luôn cố gắng tỏ ra thật bình thường. Bà không muốn con gái mình cũng phải chịu đựng nỗi đớn đau tuyệt vọng ấy.

Giây phút trùng phùng này, nên thật vui vẻ, và tràn ngập hy vọng.

“Mẹ đã phải chịu khổ rồi.”

Tô Lâm An dùng đôi tay của mình để bao bọc lấy đôi tay của mẹ, truyền hơi ấm của mình cho bà.

“Mẹ, chúng ta sắp về tới nhà rồi.”

Nữ vương dần lấy lại bình tĩnh. Bà chăm chú nhìn Tô Lâm An, ngắm nghía nàng thật tỉ mỉ, tựa như muốn khắc ghi gương mặt của con gái mình vào sâu trong đôi mắt.

“Mẹ này, mẹ con mình trông rất giống nhau đúng không?”

Không chỉ là giống, mà quả thật như một khuôn đúc ra vậy, đây chính là sức mạnh của quan hệ huyết thống.

“Ừ.” Nữ vương mỉm cười gật đầu, nói: “Hơi thở trên người con thì giống hệt cha con.”

Bà khẽ cảm thán: “Con gái của ta, đã mạnh mẽ thế này rồi.”

Mùi hương quen thuộc nơi chóp mũi, nương theo gió mát xộc vào buồng tim của bà. Đó là mùi của Yên La bạch ngọc, mùi thơm thoang thoảng nhưng lại khiến lòng người mê say.

Đây là đứa con của bà.

Đây là đứa con của bà và Thiên ca.

Năm đó bà chỉ kịp ngắm nhìn nó một chút đã buộc phải để nó đi. Nghĩ đến những tên hung thủ ấy, trên người Nữ vương Thiên Ma tức khắc tỏa ra khí huyết sát, nét mặt điềm tĩnh cũng ánh lên nét hung tợn.

Tô Lâm An vội vàng lên tiếng: “Mẹ ơi, mẹ kể cho con nghe chuyện của mẹ và cha được không?”

“Cha mẹ đã gặp nhau thế nào ạ?” Nàng cười khiến đôi mắt cong cong, nhõng nhẽo với Nữ vương. Vẻ yêu kiều quyến rũ mà nàng khổ luyện ngày thường giờ đã biến mất, chỉ còn lại sự hồn nhiên tựa như một cô bé ngốc mà thôi.

Quả nhiên, khí thế tàn bạo trên người Nữ vương tức khắc tan đi. Bà chau mày, không tiếp lời ngay. Ánh mắt sâu thẳm của bà như xuyên qua gương mặt Tô Lâm An để nhìn thấy một người khác.

Bà đắm chìm trong hồi ức. Chắc chắn là những ký ức ấy rất đẹp tươi, thế mới có thể khiến một người đã nếm trải bao khổ đau như bà mỉm cười.

Tô Lâm An thở phào nhẹ nhõm.

Những người mà nàng gặp phải đều quá dễ nổi giận. Mục Cẩm Vân hay ông nội ngày xưa là thế, bây giờ mẹ nàng cũng vậy. Mỗi người họ đều có vấn đề của riêng mình, bất cẩn chút là sẽ mất kiểm soát ngay.

May mà nàng đã quen rồi, có thể nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của họ sang chuyện khác, giúp họ bình tĩnh trở lại.

Sau đó, Tô Lâm An được nghe mẹ kể một câu chuyện.

Thần hoàng dùng máu thịt đúc thành cầu, Nữ vương đưa đội dũng sĩ của mình đến một vùng đất mới, kiếm tìm Yên La bạch ngọc - thứ có thể áp chế trùng Huyết Duyên. Họ biết Yên La bạch ngọc quý giá vô cùng nên đã mang theo rất nhiều linh vật quý báu từ ngoại vực, dùng để trao đổi lấy Yên La bạch ngọc.

Năm ấy, đám tu sĩ được họ cứu đã sắp xếp cho họ ở trong một sơn cốc, lấy đồ của họ để đi mua Yên La bạch ngọc. Kết quả là còn chưa thấy Yên La bạch ngọc đâu thì họ đã bị vây giết.

Bọn họ bị Thiên đạo áp chế nên thậm chí chẳng phát huy ra được một phần mười thực lực. Lần đó, một trong những người cùng đi theo Nữ vương đã bị giết hại, vậy mà bà chẳng thể mang hài cốt của người ấy đi được.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.

Ban đầu những kẻ đó chỉ nhằm vào những vật báu mà họ mang đến từ ngoại vực. Mỗi món đồ ấy đều là vật linh thiêng quý giá, bất kỳ ai nhìn thấy đều thèm thuồng đỏ mắt.

Sau đó, xác của tộc nhân đã khuất bị những kẻ đó đem ra sử dụng. Chúng phát hiện máu thịt của người ấy có thể giúp chúng nâng cao sức mạnh, tăng cường phép thần thông trong huyết mạch, lại còn có thể dùng để luyện đan dược, có công dụng làm tăng thọ nguyên. Nói đây là thịt thần tiên thì cũng không quá lời.

Kể từ dạo ấy, bọn họ lại càng bị truy sát điên cuồng.

Nhưng quả báo đã đến rất nhanh, bởi vì trong số những người đi cùng Nữ vương, thật ra có vài người đã bị trùng Huyết Duyên ký sinh. Trong cơ thể họ có trùng Huyết Duyên, chẳng qua vì họ vừa bị ký sinh nên có thể dùng sức mạnh ý chí để khắc chế bọn trùng ấy. Họ đều là thân tín của Nữ vương nên bà không nỡ bỏ rơi, mới đưa họ đi tìm đường sống.

Vừa bị Thiên đạo áp chế lại vừa bị những kẻ kia truy sát, tất cả những điều này đã khơi dậy tính hung ác của họ.

Sau khi họ chết đi, những con trùng Huyết Duyên bị áp chế bên trong cơ thể họ không còn bị xiềng xích trói buộc, bèn bắt đầu đi tìm ký chủ mới.

Về mặt tinh thần lẫn thể chất thì người trong giới tu chân đều không mạnh bằng võ giả ngoại vực, chưa kể võ giả ngoại vực còn từng đối đầu với trùng Huyết Duyên nhiều năm như vậy. Sau khi bị lây nhiễm, người trong giới tu chân chẳng cầm cự được mấy ngày đã hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một cái xác biết đi.

Tiếp theo đó, giới tu chân bèn gọi những võ giả ngoại vực là “Thiên Ma”, coi họ là vật đại hung có thể hủy diệt thế giới, còn tập hợp lực lượng của toàn thiên hạ để tiêu diệt họ.

Theo cách nói của người trong giới tu chân thì chính hai vị nghi chủ đã tiêu diệt Thiên Ma ngoại vực, đánh gãy cây cầu mà Thiên Ma đã dùng để xâm nhập, phong ấn Nữ vương Thiên Ma, cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ.

Mấy nơi võ giả ngoại vực bị phục kích giết chết, sau đều trở thành những vùng cấm địa tàn ác nhất của giới tu chân. Một nơi trong số đó chính là vực Cửu Cực mà ngày xưa Mục Cẩm Vân từng ở.

Những chuyện này cũng không khác mấy so với suy đoán của Tô Lâm An. Nữ vương cũng không muốn kể tỉ mỉ, chỉ xoa nhẹ đuôi mày, vờ như lơ đãng mà lau nhanh giọt nước mắt bên khóe mi.

“Lúc quen biết cha con, mẹ đã chẳng còn tộc nhân nào bên mình.”

Bởi vì chỉ có Nữ vương giết mãi không chết, bị giết rồi vẫn sống lại, nên đám người tu chân lại càng phát rồ. Chúng bắt đầu thử đủ mọi cách để nghiên cứu về bà. Trường sinh bất tử, chính là điều mà đám tu sĩ theo đuổi suốt cuộc đời.

Có thể tưởng tượng ra, trước khi bị phân thây để phong ấn, Nữ vương đã chịu giày vò nhiều đến nhường nào.

Bà không nói ra, nhưng Tô Lâm An lại có thể mường tượng ra được.

Mà sau khi bị phong ấn, những nỗi khổ đau mà bà tiếp tục phải gánh chịu cả đêm lẫn ngày, sao có thể nói rõ thành lời đây.

Nghĩ đến đây, Tô Lâm An đã thấy cơn thịnh nộ trào lên trong lồng ngực. Thậm chí trong đầu nàng còn lóe lên suy nghĩ, thà để cái giới tu chân này bị hủy diệt còn hơn, cứu cái gì nữa chứ?

Nàng không tự tay tiêu diệt chúng đã là hết tình hết nghĩa rồi.

Thế nhưng khi ý nghĩ này vừa lóe lên, Tiểu Bạch và vài gương mặt dịu dàng khác lại hiện lên trước mắt nàng, hệt như có một ngụm máu nghẹn trong cổ họng nàng, nuốt không đặng nhả chẳng xong, thật sự chẳng dễ chịu chút nào. Mà ngay lúc này, mẹ nàng chợt cất lời: “Năm xưa mẹ lao vào gió bão ở kẽ nứt hư không, lại rơi đúng vào kết giới của cha con, thế nên bọn chúng mới không tìm được mẹ.”

Bà thà rằng bị gió bão nghiền nát thành cát bụi, cũng không muốn rơi vào tay của bọn tu sĩ ấy. Những tưởng bản thân sẽ thịt nát xương tan, ngờ đâu lại rơi vào kết giới của ông ấy.

“Mẹ đã hôn mê rất lâu.”

“Vết thương vô cùng nghiêm trọng. Tuy rằng mẹ sẽ không chết, chết rồi cũng sẽ sống lại, nhưng thực lực sẽ suy yếu dần, hoàn toàn không có thời gian để hồi phục.”

“Cha con đã chăm sóc mẹ mỗi ngày, ấy vậy mà chuyện đầu tiên mẹ làm sau khi mở mắt tỉnh dậy lại là tấn công ông ấy.”

Bà không có vũ khí, chỉ có thể dùng tay mình thay cho đao kiếm, kết quả rất dễ đoán, dĩ nhiên là bà không đánh thắng được.

“Chẳng qua là cha con được Thiên đạo thiên vị, mẹ mà sử dụng linh khí và huyết khí bên trong kết giới của ông ấy thì đều sẽ bị Thiên đạo áp chế làm yếu đi.” Vẻ mặt của Nữ vương rất dịu dàng, nụ cười của bà khiến trái tim Tô Lâm An ấm áp hơn rất nhiều.

“Khi ấy mẹ coi mọi sinh linh của giới tu chân đều là kẻ địch, không hề có thái độ hòa nhã với cha con.”

“Ông ấy…” Thật hiếm thấy, Nữ vương lại còn biết bĩu môi, “Đối xử với tất cả sinh linh đều rất thân thiện. Có lẽ ông ấy xem mẹ như một con rắn nhỏ, một con cáo nhỏ bị thương, sau khi chăm sóc khỏe mạnh thì sẽ đưa mẹ về với rừng núi.”

“Có lần mẹ tức quá, thức tỉnh sức mạnh huyết mạch rồi đánh nhau với ông ấy. Mẹ đột ngột biến thành một ngọn núi, dọa ông ấy giật nảy mình.”

Về những nỗi đau khổ từng trải qua, bà chẳng hé môi nói lấy nửa lời.

Còn những điều đẹp đẽ thì bà lại tỉ tê không ngừng, chỉ hận không thể ngưng tụ chúng lại thành ảo cảnh rồi đưa Tô Lâm An vào, để con gái bà có thể cảm nhận sự ấm áp ấy.

Ông ấy là mưa sương nắng ấm, gió thoảng dịu dàng, khiến bà không còn bị thù hận chi phối, giúp bà dần dần tìm lại lý trí của mình.

“Cha con ấy à…” Nữ vương kéo dài tiếng nói, “Ông ấy là người rất đỗi dịu dàng.”

“Mẹ hy vọng con cũng gặp được một người đàn ông dịu dàng như thế, ở bên con, bảo vệ con.” Câu nói cuối cùng này, chất chứa hy vọng tha thiết của Nữ vương về con rể tương lai của bà.

Tô Lâm An: “…”

Mẹ ơi, muộn mất rồi, con đã không còn cơ hội thực hiện mong muốn này của mẹ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status