Ấn Công Đức

Chương 608 : Chương 608TRỞ VỀ



Chương 608TRỞ VỀ

Nữ vương hy vọng Tô Lâm An có thể gặp được một người dịu dàng như cha nàng.

Nhưng bà chợt nhớ ra, lúc còn ở vùng đất phong ấn, những khi Tô Lâm An ở một mình với bà thì đều nhắc đến một cái tên - Mục Cẩm Vân.

Đó là kẻ đã sát hại vô số sinh linh ở châu Vân Lai, ôm hết tiếng xấu về mình, giúp những người tháo chạy không còn vướng mắc, khiến bọn họ vơi bớt nỗi hổ thẹn. Sau cùng, hắn đã chết trong tay Tô Lâm An, còn cung cấp cho nàng rất nhiều công đức.

Phần lớn thời gian Tô Lâm An đều mắng chửi hắn.

Mắng hắn lòng dạ độc ác, nói hắn là tên khốn nạn.

Nhưng nàng luôn tin rằng hắn vẫn chưa hoàn toàn chết đi, lúc ngà say, nàng cũng từng khe khẽ nói về điểm tốt của hắn.

Nghĩ đến kẻ này, Nữ vương cũng nhận ra người đàn ông mà con gái ngoan của bà nhớ nhung khác một trời một vực với cha của nó. Nếu là ngày xưa, Nữ vương hẳn sẽ không thích kẻ hung ác xem mạng người như cỏ rác như thế, nhưng giờ đây bà đã không còn để tâm đến những điều đó nữa.

Nữ vương cất tiếng hỏi: “Phải rồi, chàng trai trẻ từng cứu con ấy, bây giờ cậu ta thế nào rồi?”

“Đoạn đường trước đó đều nhờ vào chàng cả. Gió bão kẽ nứt quá lớn khiến chàng bị thương rất nặng, hiện tại vẫn còn hôn mê bất tỉnh.” Tô Lâm An lập tức khen ngợi Mục Cẩm Vân, kể cho mẹ mình nghe những chuyện hắn đã làm, “Con có thể cứu được mẹ ra khỏi đó cũng là nhờ chàng ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”

Mẹ nàng là Nữ vương ở ngoại vực, Mục Cẩm Vân lại là trùng vương của trùng Huyết Duyên.

Cả hai là kẻ địch lâu năm, có thể truy ngược về tận thời của chúng thần viễn cổ. Nàng cũng sợ mẹ vợ con rể vừa gặp mặt sẽ đánh nhau, đến lúc đó phải làm sao đây? Nghĩ đến những chuyện đó thôi mà Tô Lâm An đã cảm thấy đau đầu.

May mà sức mạnh của mẹ nàng đã giảm xuống đi rất nhiều, nếu không thân phận của Mục Cẩm Văn đã chẳng giấu được bà. Nhưng bà cũng sẽ dần hồi phục, sớm muộn cũng có một ngày Mục Cẩm Vân bại lộ…

Nàng chỉ có thể nói tốt vài lời cho Mục Cẩm Vân, để mẹ nàng cho hắn thêm chút cơ hội vậy.

Trò chuyện được một lúc, Tô Lâm An mới phát hiện gió bão ở bên ngoài đã đi đến chặng điên cuồng nhất.

Đó là một đai gió bão. Nhìn thoáng qua, trông nó rất giống một con sông vắt ngang bầu trời. Chỉ cần vượt qua được con sông ấy thì có thể an toàn cập bến.

Bên ngoài có rất nhiều thiên thạch bay tứ tung, thi thoảng lại xuất hiện một khe nứt gió bão, còn có một ít xác pháp bảo thoắt hiện rồi biến mất. Mọi thứ đều đang tỏ rõ sự nguy hiểm của quãng hư không này.

Mặt sông kia vẫn sóng yên gió lặng, không có thiên thạch, không có xác pháp bảo, không có bất cứ thứ gì.

Dường như nguy cơ đã qua đi, dòng sông là hy vọng, qua chuyến đi này hẳn sẽ rất bình yên. Thế nhưng Tô Lâm An biết, con sông ấy mới là thử thách lớn nhất nếu muốn đi đến ngoại vực, có thể về được nhà hay không thì phải xem lần này có qua sông được hay không.

Nhờ thần thức nên nàng mới có thể thấy được, vào khoảnh khắc tiếp xúc với mặt sông thì những khối thiên thạch đã bị nghiền nát ngay tức khắc, thế nên con sông mới trong vắt như vậy, nhìn lướt qua sẽ không thấy gì lạ thường.

Tô Lâm An không thể phân tâm làm gì khác nữa. Nàng tập trung truyền linh khí vào thành Họa, xây dựng rất nhiều lớp kết giới bên ngoài thành. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, nàng mới điều khiển cho thành Họa qua sông. Vừa lướt tới trên mặt sông, cả tòa thành đã chấn động dữ dội. Tiếp theo đó, lớp kết giới vô hình như bị phủ đầy mạng nhện. Chỉ mới tiến thêm một trượng, kết giới đã bị hủy diệt toàn bộ. Thành Họa đang lơ lửng giữa không trung bỗng rơi xuống thêm một thước, mọi người đều mất trọng lượng trong thoáng chốc. Tiếp đó mặt đất nhấp nhô như sóng cuộn, khiến ai nấy muốn đứng vững đều rất khó khăn.

Ánh mắt của Nữ vương Thiên Ma hiện rõ vẻ lo lắng.

Con sông này được gọi là sông Bất Lạc. Ý nghĩa của nó chính là, bất cứ người nào, bất kỳ vật nào, cũng không thể rơi xuống dòng sông. Bởi chỉ cần tiếp xúc với mặt sông, tất cả sẽ một đi không trở lại. Năm xưa, ngoại trừ Thần hoàng và bà, chẳng còn ai có thể đến gần con sông Bất Lạc này nữa.

Tuy bà có thể đến đó, dừng lại ở bên bờ sông một thời gian, nhưng muốn qua sông cũng sẽ gặp khó khăn trùng trùng. Rất có khả năng bà sẽ bị nghiền nát rồi chìm xuống sông Bất Lạc hàng ngàn năm, lại vì sở hữu năng lực bất tử mà nên từ từ tập hợp, đợi đến cả triệu năm sau mới có thể sống lại.

Lúc trước, bà có thể thuận lợi đưa Tô Lâm An quay về là nhờ đã hiến tế năng lực bất tử của một phần cơ thể mình. Vì thế, tuy bà có phép thần thông bất tử, nhưng lại không thể nào mọc lại chân được nữa, còn khiến con gái vất vả làm cho bà một cái chân giả.

Còn về vị tu sĩ có cơ duyên vượt được sông Bất Lạc để đi vào thành Thất Tinh, là do y gặp được kỷ băng hà hàng triệu năm mới có một lần, sớm một khắc hay muộn một khắc thì y đã không qua được.

Y có thể qua sông đúng lúc như vậy, cũng xem như số kiếp đã được định sẵn.

Sau khi thành Họa tiến vào sông Bất Lạc, Nữ vương lập tức nhận ra sông Bất Lạc bây giờ không còn mạnh mẽ như ngày trước.

Biểu hiện cụ thể chính là, lần này con gái ngoan của bà không chỉ có thể qua sông một mình mà còn điều khiển cả một tòa thành, trong thành còn có cả trăm ngàn người. Những sinh linh ấy đều đến từ hạ giới, bản thân họ đều chịu giới hạn bởi Thiên đạo, muốn đưa họ cùng vượt sông chính là việc trái ý trời. Ngày xưa Thần hoàng còn không làm được đến mức này, nếu không thì ông đã không lấy xác thịt mình để đúc cầu.

Bà thừa nhận Tô Lâm An rất mạnh, nhưng cũng chưa thể sánh bằng Thần hoàng năm ấy, so với bà khi chưa bị thương thì không phân cao thấp. Nếu là sông Bất Lạc ngày trước thì con gái bà sẽ không thể làm được điều này. Nhưng giờ đây nàng đã làm được!

Tuy kết giới của thành Họa đã biến mất, cả tòa thành tựa như tờ giấy chao đảo trên mặt sông, bị gió lốc thổi đến mức xuất hiện vết nứt, nhưng tờ giấy này vẫn bay đi với tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đi đến giữa sông Bất Lạc.

Thành Họa vẫn chấn động rất mạnh, nhưng vẫn chưa chìm xuống.

Nữ vương căng thẳng nhìn thành Họa. Bà biết, chỉ cần an toàn vượt qua khu vực giữa sông thì sau đó bão táp sẽ suy yếu dần.

Tất cả phụ thuộc vào giờ phút này!

Cũng chính vào lúc này, ngọn núi cao nhất của thành Họa bỗng phát ra tia sáng vàng lóa mắt.

Kết giới ở phía ngoài đã bị hủy, còn thứ bị hủy bây giờ chính là bản thân thành Họa. Bắt đầu từ đỉnh núi ở nơi cao nhất, dường như có một luồng sức mạnh rất lớn đang dồn nén, đang muốn xé toạc sông núi này, bức tranh này thành từng mảnh. Thế nhưng thành Họa không hề khuất phục, đỉnh núi ngả nghiêng nhưng vẫn kiên cường không sụp đổ. Đỉnh núi, ngọn cây, mái hiên đình đài lầu các, bông hoa, ngọn cỏ, núi giả, suối trong, thậm chí cả những sinh linh ở bên dưới đều được tia sáng vàng kia nối lại thành một đường. Đường sáng vàng ấy bện thành một tấm lưới, một lần nữa bao trùm lên bầu trời thành Họa.

Đỉnh núi đã bị nghiêng đi, nhưng lại được tấm lưới màu vàng ấy kéo lại, cuối cùng cũng đứng vững được. Từng con sông ngọn núi, từng cọng cỏ ngọn cây trong tấm lưới ấy đều đang hiến dâng toàn bộ sức mạnh để chống chọi lại đợt sóng gió này.

“Trận pháp Thiên Địa.” Con gái ngoan của bà, đã mạnh hơn bà rất nhiều.

Tô Lâm An muốn cố hết sức để giữ được thành Họa, trừ trường hợp bất khả kháng, nàng sẽ không để thành Họa này bị hủy diệt hoàn toàn.

Khi thi triển trận pháp Thiên Địa, nàng có thể tận dụng được tất cả sinh linh, thậm chí là một cây đinh của thành Họa, giúp nó có thể chịu được áp lực lớn hơn, mà không phải bị hủy diệt dần dần từng thứ một từ ngoài vào trong.

Linh khí không ngừng tuôn trào vào trong thành, cung cấp sức mạnh cho thế giới trong tranh này. Lượng linh khí ẩn chứa trong cơ thể Tô Lâm An cực kỳ to lớn, tuy bây giờ chúng đã tiêu hao đi nhiều, nhưng còn lâu mới đến mức cạn kiệt.

“Kiên trì nào!” Tô Lâm An tự động viên mình.

Cùng lúc đó, nàng cũng âm thầm cổ vũ cho thành Họa. Tiếc rằng thành Họa không có khí linh, nên cũng không tiếp thu được lời khích lệ của nàng.

Tấm lưới vàng được tạo thành từ trận pháp Thiên Địa bị ép cho càng lúc càng thấp, thành Họa cũng tiếp tục hạ thấp xuống. Mặt nước trông bình lặng là thế, nhưng dường như có một bàn tay khổng lồ đang vươn lên từ dưới lòng sông, muốn kéo cả tòa thành Họa xuống.

Trên mặt sông bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt, một đợt sấm sét bắn thẳng từ đó xuống thành Họa.

Nữ vương đã thót hết cả tim, tưởng chừng như tim bà sắp ngừng đập tới nơi. Ngay sau đó bà thấy thần trí mình ngưng đọng, bên tai dường như vang lên một giọng nói rất trầm: “Thời gian đình trệ!”

Đợi đến khi bà tỉnh táo lại thì thành Họa đã vượt qua khu vực nguy hiểm nhất ở giữa dòng sông, đang lắc lư trôi về bờ bên kia.

Nữ vương lại càng cảm thấy kinh sợ.

Chẳng ngờ con gái của bà lại nắm giữ được cả phép thần thông như vậy! Năm tháng dần trôi, quy tắc thời gian, cũng là phép thần thông huyết mạch lợi hại nhất ở từ thời đại của chúng thần viễn cổ, thật không ngờ nó lại xuất hiện trên người An An.

Lúc đang cảm thấy vui mừng, Nữ vương chợt thấy khí huyết của Tô Lâm An không đủ. Nàng lơ lửng giữa không trung, mặt vàng như sáp nến, cả người chao nghiêng lắc lư như sắp rơi xuống. Bà giật mình, vội xốc chăn lên định vươn người đón lấy con gái mình thì bỗng nhìn thấy một cái bóng trắng vọt ra từ trong phòng. Tốc độ của kẻ ấy nhanh đến mức bà chỉ thấy được bóng mờ. Chỉ trong chớp mắt, người đó đã đến bên cạnh An An, đỡ lấy nàng một cách vững vàng.

Nữ vương thở phào nhẹ nhõm, lại càng hài lòng về Mục Cẩm Vân hơn.

Rõ ràng vẫn còn hôn mê sau khi bị trọng thương, nhưng hắn vẫn kịp thời chạy đến, ôm con gái bà vào lòng để bảo vệ.

Thằng nhóc này, được đấy chứ.

Sau khi nhận thấy nguy cơ đã qua đi, Nữ vương hướng thần thức về phía xa xôi.

Gió bão dần ngớt, đất liền hiện ra như một vệt màu xanh, mùi vị của quê hương cũng ùa đến.

Đường nét của núi sông chầm chậm hiện lên ở phía xa xăm ấy, chính là quê hương mà bà liều mình bảo vệ. Biệt ly đã mấy ngàn năm, không biết giờ đây thành Thất Tinh ra sao?

Mừng vui khấp khởi, mà cũng thấp thỏm bất an…

Bao cảm xúc hòa lẫn vào nhau, khiến lòng Nữ vương trở nên hỗn loạn. Viền mắt nhòe ướt, bà khẽ cất lời: “Ta về rồi đây.”

Hoàng thành Thất Tinh.

Tượng thần Nữ vương im ắng đã lâu, cuối cùng đã sáng lên lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status