Ấn Công Đức

Chương 624 : Chương 624NHỚ NÀNG



Chương 624NHỚ NÀNG

“Phần lớn tu sĩ ở thượng giới thật sự rất đáng ghét.” Tô Lâm An lẩm bẩm. Mảnh đất đó chứa đầy sự thối tha, ác độc, làm người ta thấy khinh thường. Rồi sẽ có một ngày, lời đồn sẽ bị vạch trần, chân tướng sẽ được công bố.

Tô Lâm An: “Đời đời nhà ta đều là người tốt.”

Nàng quay sang liếc Mục Cẩm Vân rồi nói: “Kết quả, ta lại chọn một gã trùng Huyết Duyên làm bạn đời?”

Nói xong nàng còn vỗ tay lên ngực, nói với vẻ mặt khoa trương: “Tiêu rồi, nắp quan tài của lão tổ tông sắp bật lên rồi. Sắp không đè nổi nữa rồi.”

Mục Cẩm Vân lườm nàng, ngồi yên nghiêm túc, ra dáng một vị hòa thượng già đang nhập thiền, không hề để tâm đến xung quanh, “Đè được.”

Không ai có thể ngăn cản họ yêu nhau, dù cho tàn hồn của lão tổ tông nhảy ra ngăn cản thì hắn cũng có thể đánh cho họ trở về đất mẹ. Mặc dù chỉ là một câu nói đùa của Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân vẫn xem như thật và còn không tự chủ phát ra khí thế cực mạnh, đến nỗi cơ thể đột nhiên trở nên nặng trịch. Một tiếng “rắc” vang lên, cành cây hai người đang ngồi không chịu nổi nữa, gãy ngang.

Tô Lâm An cười ha hả, “Đè được, đè được, đến cây cũng bị chàng đè gãy rồi.”

Lúc này kết giới cũng đã được thu lại, hai người và cành cây cùng rơi xuống. Mục Cẩm Vân bị nàng cười đến đỏ mặt, quyết không thi triển bất kỳ pháp quyết nào mà chỉ ôm lấy hông nàng. Tô Lâm An cũng không làm gì thêm. Dù sao chỗ này cũng không cao, với độ cứng của cơ thể nàng thì có ngã cũng không sao cả, làm mặt đất thủng một lỗ thì còn có khả năng.

Cả hai đều giở tính trẻ con, sau khi ngã xuống đất thì ôm nhau lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại, tư thế chẳng tao nhã chút nào. Chưa kể trên người dính đầy cỏ lá, đến đầu tóc cũng rối bời.

Khoa Đẩu Hỏa làm quá hét lên, “Chỗ này là trường học, hai người làm gì trên đó!”

“Đè gãy cả cây rồi! Nếu rơi xuống mà đập trúng đệ tử thì phải làm sao?”

Sau khi hét xong thì nó trốn luôn đi, không chờ ai “khen ngợi”.

“An An, hai đứa...” Nữ vương nhận lời mời đến tham quan trường, không ngờ lại gặp phải cảnh này. Bây giờ là chập tối, đệ tử của trường cũng vừa mới kết thúc một ngày học, đây còn là con đường đến nhà ăn mà họ nhất định phải đi qua.

Sao Công chúa và Phò mã lại có thể làm chuyện này ngay giữa đường lớn chứ. Nữ Vương ôm trán. Con gái nhà bà ngoan ngoãn như vậy, vừa xinh đẹp vừa có sức thu hút, nhất định là Mục Cẩm Vân không kiềm chế nổi, ham muốn vô độ.

Khuê nữ nhà mình có thế nào cũng là tốt hết.

Vốn dĩ bà đã không ưa con rể cho lắm, đương nhiên chỉ có thể là lỗi của hắn rồi.

Thế là Mục Cẩm Vân lại lần nữa cảm nhận được sự bất mãn của mẹ vợ. Trước giờ hắn đều không muốn lấy lòng ai, nhưng lúc này, không thể không cúi đầu trước Nữ vương.

“Nếu tinh lực dư thừa quá thì nên làm chút việc có ích để mà tĩnh tâm.” Nữ Vương lấy một tấm bảng đá ra. Tấm bảng đá đó là vật được cất giữ trong cung, đến nay đã có lịch sử mấy trăm ngàn năm, mặc dù xấu xí không nguyên vẹn nhưng tràn đầy linh khí.

“An An nói, việc tôi luyện thần thức rất quan trọng. Ta ở giới tu chân nhiều năm như vậy, cũng biết tầm quan trọng của nguyên thần. Vì vậy, ta đã tìm vật này ra từ trong kho tàng của hoàng thất.”

Trước đây bà không hiểu lắm, căn bản không biết tấm bảng đá này được dùng để làm gì. Bây giờ bà mới biết, nó có thể giúp tôi luyện nguyên thần.

Vốn dĩ Nữ vương cầm tấm bảng đá này đến đây thử xem luyện khí sư của trường có thể dựa theo nó, mô phỏng ra một vài bán thành phẩm đơn giản cho đệ tử tu luyện không. Bà không muốn chuyện gì cũng để An An làm, dù sao thì An An vá trời đã rất vất vả rồi.

Sự vất vả của con gái, Nữ vương đều nhìn thấy, trong lòng cũng rất xót xa.

“Trong tấm bảng đá này có ba vạn loại linh sa khác nhau, ngươi phân tách chúng ra đi.” Đây là chuyện tỉ mẩn, nhất thiết phải bình tĩnh nhẫn nại, tập trung tinh thần thì mới có thể làm được.

Chẳng phải người trẻ tuổi dễ nóng trong người sao, nên bình tĩnh lại làm vài chuyện, tránh dạy hư con gái ngoan của bà.

Mục Cẩm Vân vừa lướt thần thức qua tấm bảng đá đó thì lập tức cảm thấy đau đầu. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đưa hai tay nhận lấy bảng đá rồi nói: “Mẹ, con nhất định hoàn thành thật nhanh.”

Kẻ ném đá giấu tay Khoa Đẩu Hỏa mừng thầm trong bụng: “Oắt con, cuối cùng cũng có người trị được mi!” Tiếng hét vừa nãy của nó đúng là quá khéo!

Tô Lâm An nũng nịu với mẹ mình một lát rồi mới kéo Mục Cẩm Vân về phòng.

Vào phòng đóng cửa, Tô Lâm An bảo Mục Cẩm Vân lấy bảng đá ra để nàng nghiên cứu cùng.

Nhìn thì tấm bảng đá đó cũng không bình thường cho lắm. Đồ được lưu truyền từ thời viễn cổ, dù là thứ không nguyên vẹn cũng không hề tầm thường. Nàng cũng không biết trong kho báu của hoàng thất còn có một món bảo vật quý giá thế này.

Cũng không biết tìm đâu ra được ba vạn loại linh sa này. Số lượng mỗi loại linh sa đều rất nhiều, nếu muốn phân tách hoàn toàn thì quả thật không phải việc người thường có thể làm được. Dù cho nguyên thần vô cùng lớn mạnh, thì muốn dùng thần thức để phân tách các hạt cát trong trận pháp của bảng đá cũng cực kỳ khó khăn. Nàng cảm thấy luyện tập cái này cũng không nhẹ nhàng hơn chuyện nàng vá trời là bao.

Tô Lâm An cầm bảng đá trong tay, nhìn tới nhìn lui, sau rồi nói với giọng không chắc chắn lắm: “Hay là để ta giúp chàng?” Nàng còn phải tu sửa trận pháp, dùng thần thức để làm việc này có hơi lãng phí.

“Không cần.” Mục Cẩm Vân đặt bảng đá sang một bên, “Để sau lại nói.”

Khoa Đẩu Hỏa nhảy ra, “Ngươi dám qua loa có lệ với Nữ vương?”

Ánh mắt Mục Cẩm Vân trở nên lạnh lùng. Hắn nhìn Khoa Đẩu Hỏa làm nó sợ thót tim, chỉ có thể âm thầm nhận thua, trở về không gian trong biển ý thức của Tô Lâm An.

Với tính cách của hắn, có thể dạ dạ vâng vâng trước mặt Nữ vương đã là chuyện không dễ gì rồi. Bây giờ chuyện đứng đắn ở ngay trước mặt, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí thời gian để tách cát gì đó.

Dưới tay hắn có ngàn vạn trùng Huyết Duyên, bảo bọn chúng từ từ tách cát chẳng phải xong rồi sao, căn bản không cần đích thân hắn làm.

Tô Lâm An hiểu cách nghĩ của Mục Cẩm Vân. Dù gì thì nguyên thần của hai người liên kết với nhau, lúc này hắn suy nghĩ cũng không né tránh nàng.

Vì thế nàng rất muốn nói, lúc nãy lau ngón tay cho nàng, là ai đã nói thích tự tay làm? Nhanh như vậy đã lật lọng rồi, đúng là lòng dạ đàn ông cũng như kim dưới đáy biển.

“Phải rồi, lúc nãy ta vẫn chưa nói xong.” Mục Cẩm Vân kéo Tô Lâm An ngồi xuống bên bàn, rót cho nàng ly trà do hắn tự tay pha.

Tay nghề pha trà của hắn không bằng Trữ Tần, Tô Lâm An nhấp từng ngụm nhỏ, dối lòng khen ngon rồi hỏi: “Chưa nói xong điều gì?”

Hắn chỉ vào đầu của mình, “Sau khi thăng cấp, trong đầu ta có thêm rất nhiều thứ.”

“Thật ra thành Thất Tinh chính là một trận pháp phong ấn. Mỗi một tòa thành trì đều là nền móng của trận pháp, mắt trận nằm ở hoàng thành.”

“Trùng Huyết Duyên không ngừng quấy nhiễu, từng bước xâm chiếm lãnh địa của các nàng là bởi muốn tiến vào trong trung tâm hoàng thành, phá vỡ nền tảng trận pháp, phá hủy mắt trận.”

“Nền trận của thành Mai đã bị hủy.” Lần trước, lúc Đại tế ti làm loạn, thành Mai suýt nữa đã bị trùng chiếm đóng, nền trận ẩn trong thành Mai đã bị võ giả khí huyết sa đọa náu mình ở đó phá hủy. Hắn biết được tin này sau khi cắn nuốt nguyên thần của Ngao Huyết.

Tô Lâm An thì lại chau mày, “Ta không phát hiện ra dưới thành Thất Tinh có trận pháp. Lẽ nào cảnh giới của ta vẫn chưa đủ?” Bây giờ nàng đã có thể thông qua trận pháp Thiên Địa Càn Khôn để tiến vào trạng thái huyền diệu, nhìn rõ phù văn trận pháp giữa thiên địa, không lý nào nàng lại không nhìn thấy được trận pháp của thành Thất Tinh.

“Nàng đã từng nhìn sâu vào trong lòng đất chưa?” Mục Cẩm Vân hỏi lại. “Hơn nữa, người truyền trận pháp Thiên Địa Càn Khôn lại cho nàng, biết đâu chính là người phong ấn thành Thất Tinh. Trận đạo của nàng chưa bằng ông ấy, không nhìn ra được cũng không phải chuyện gì lạ.”

Tim Tô Lâm An giật thót, “Nói như vậy, trong trùng Huyết Duyên cũng có cường giả là đại tông sư về trận pháp?”

“Trùng Huyết Duyên tu luyện thông qua việc cắn nuốt. Nếu nó sống đủ lâu, thì rất có khả năng.”

“Mẹ ta cũng sống rất lâu rồi. Bà ấy đã thức tỉnh huyết mạch Thần tộc, từ lúc thức tỉnh đến nay đã qua bao nhiêu năm, đến chính bà ấy cũng không nhớ rõ nữa, tính luôn thời gian ngủ say thì cũng chừng mười mấy vạn năm. Nhưng trước đây bà ấy tu luyện nguyên thần chẳng ra sao, cũng không giỏi trận pháp.” Sức mạnh huyết mạch Thần tộc của những người như mẹ nàng hẳn được gọi là Bất Tử, tức là dù có giết thế nào cũng không chết được, cùng lắm thì phân thây rồi phong ấn lại. Đương nhiên, họ vẫn già đi theo tự nhiên. Như Thần hoàng, lớn mạnh đến vậy, cuối cùng cảm thấy tuổi thọ của mình đã tận thì đã hy sinh bản thân, làm thành một cây cầu.

“Trùng Huyết Duyên nhiều không đếm xuể, chắc chắn năm đó chúng cũng chưa bị tiêu diệt hết, chỉ bị phong ấn lại. Vì vậy, dù có những con sống từ thời viễn cổ đến nay cũng không lạ.” Chính vì vậy, bọn chúng mới không chịu nghe lời một vị Vương mới sinh như hắn.

Mặc dù những người như Nữ vương đã sống rất lâu, nhưng cũng không có mối liên hệ gì với thời viễn cổ cách đây mấy ngàn vạn năm. Chẳng qua bà ấy đã thức tỉnh được sức mạnh huyết mạch Thần tộc từ hậu duệ của các vị thần thời viễn cổ mà thôi.

Mục Cẩm Vân dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Bọn chúng biết bây giờ có một người rất giỏi về trận pháp xuất hiện trong hoàng thành.”

“Đó là con gái của Nữ vương với sinh linh giới tu chân. Bây giờ cô gái đó còn đang truyền dạy trận đạo.”

Không cần nói cũng rõ chúng đã biết được từ đâu.

Dù cho có lệnh của Mục Cẩm Vân thì ở vài khu vực không chịu sự khống chế của hắn, vẫn có tướng sĩ canh giữ biên cương bị trùng Huyết Duyên giết chết. Mà cắn nuốt nguyên thần của những tướng sĩ đó, trùng Huyết Duyên sẽ biết được trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì.

“Mục tiêu của bọn chúng là nàng.”

Tô Lâm An giận dữ đập bàn, “Muốn chết!”

Mùi của nàng thối như vậy, mấy con trùng Huyết Duyên đó không muốn sống nữa thì cứ tới thử xem! Muốn ăn nàng? Đảm bảo bọn chúng phải nôn ra cả nguyên thần của mình.

Mục Cẩm Vân khẽ cười, lẩm bẩm: “Đúng vậy, muốn chết.” Dù biết Tô Lâm An sẽ không có chuyện gì nhưng Mục Cẩm Vân vẫn tức giận.

“Vì vậy, sắp tới ta sẽ lại rời đi một chuyến.” Hắn quay đầu nhìn Tô Lâm An, “Đừng có hở một chút là nói nhớ ta nữa.”

Ta sợ ta không kiềm chế nổi, lại gấp rút quay trở về.

Chưa cắn nuốt hết mấy tên khốn muốn chết kia, sao ta có thể trở về.

“Dù trong lòng rất nhớ, cũng không được nói ra.”

Tô Lâm An: “...”

Ai nói là trong lòng rất nhớ chứ?

“Ta hiểu.” Hắn nhìn nàng đầy cưng chiều.

Ai hở một chút là nhớ chàng, bà đây còn bận vá trời, làm gì có thời gian mà lúc nào cũng nhớ. Chàng soi gương xem thử, mặt ta không đẹp hay sao mà phải ngày ngày nhớ chàng?

Chàng hiểu cái gì! Chàng nói rõ cho ta, tên khốn này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status