Ấn Công Đức

Chương 625 : Chương 625BA MƯƠI NĂM



Chương 625BA MƯƠI NĂM

Mục Cẩm Vân lại rời đi. Lần này hắn sẽ đi rất lâu, chắc sẽ không quay lại trong một thời gian dài.

Tu sĩ một khi bế quan tu luyện là phải mất trăm năm, ngàn năm. Đối với bọn họ, ngày dài tháng rộng cũng chỉ như là một thoáng qua thôi. Tô Lâm An cứ tưởng rằng mình không hề bận tâm, nhưng chẳng được bao lâu nàng thật sự đã thấy hơi nhớ hắn.

Có lẽ còn nhiều hơn cả “hơi nhớ”, chẳng qua nàng không chịu thừa nhận mà thôi.

Trước đây Mục Cẩm Vân còn biết dùng hạc giấy để truyền tin, nói với nàng mấy lời tình tứ khiến người ta ngượng ngùng. Nhưng giờ thì ngay cả thư cũng chẳng có, đúng là tuyệt tình.

Nàng cũng đã gấp hạc giấy không ít lần, chỉ là không gửi nó đi. Một là nàng sợ sẽ làm phiền đến Mục Cẩm Vân, hai là cũng không chịu được sự mất mặt như vậy.

Rõ ràng nàng đã nói không nhớ hắn, bây giờ lại chủ động gửi thư bảo nhớ hắn như thế thì khác nào tự vả mặt mình, lại còn vả rất vang nữa.

Vò nát con hạc thứ sáu vừa gấp xong, Tô Lâm An bực bội nói: “Hừ, khốn khiếp.”

Khoa Đẩu Hỏa vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Đã hơn một năm rồi, phải chăng hắn đã có người mới ở bên ngoài?” Dù sao nó không muốn nhìn thấy Mục Cẩm Vân được sống yên lành, mà đánh cũng không lại hắn, nếu có thể gây chút phiền phức cho hắn thì cũng được.

“Ngoài thành Thất Tinh có thể có ai khác sao?” Sao Tô Lâm An lại không hiểu được bụng dạ của Khoa Đẩu Hỏa chứ, hiển nhiên nó vẫn ghim hận trong lòng.

“Còn những võ giả khí huyết sa đọa bị trùng Huyết Duyên ký sinh đó thôi.” Khoa Đẩu Hỏa không phục mà phản bác lại ngay.

“Kẻ nào đẹp hơn ta được?” Nói đến xinh đẹp, Tô Lâm An bèn vênh mặt, “Mục Cẩm Vân đâu có mù.” Khoa Đẩu Hỏa đã biết điều mà biến thành một tấm gương lửa mờ ảo, ánh sáng mờ ảo khiến cho khuôn mặt của Tô Lâm An càng trở nên mộng mị.

Mặc dù ghét Mục Cẩm Vân nhưng bản lĩnh nịnh bợ chủ nhân của nó cũng ngày một tăng lên.

“Chưa biết chừng mắt thẩm mỹ của hắn đã bị võ giả ngoại vực đồng hóa rồi?” Khoa Đẩu Hỏa vẫn tiếp tục bôi nhọ Mục Cẩm Vân.

Bây giờ đám võ giả ngoại vực cũng không cho rằng Công chúa gầy gò là xấu nữa, nhưng trước mắt bọn họ vẫn cho rằng dáng người cao lớn, oai hùng mới là đẹp. Không thấy mọi người mặc dù đều tôn trọng phu tử của trấn Thanh Thủy, nhưng lại lén dùng ánh mắt thương hại để nhìn họ sao.

Chính là bởi mọi người đều cảm thấy bất kể là cơ thể hay là thực lực của những người đó đều quá yếu. Đến nỗi mà khi nói chuyện, võ giả ngoại vực cũng không dám mở to miệng, phải nói năng nhỏ nhẹ cẩn thận trước mặt các phu tử, chỉ sợ sẽ khiến các phu tử ngất mất.

Tô Lâm An lạnh lùng nhìn Khoa Đẩu Hỏa như đang bảo nếu ngươi còn dám nói lung tung nữa, ta sẽ gọt nhỏ ngươi.

Khoa Đẩu Hỏa bị nàng nhìn mà dựng tóc gáy, đến gương cũng không dám làm nữa, ngọn lửa đã thu nhỏ lại bằng hạt đậu, cam chịu nhận thua.

Thế nhưng đã như vậy rồi miệng nó vẫn tiếp tục: “Cho dù không có người khác thì cũng có thể có trùng khác nha!”

“Hắn càng ngày càng mạnh, chưa biết chừng đã thức tỉnh bản năng gì đó của trùng tộc, thu hút cả đàn trùng cái, sau đó…” Mấy câu không hài hòa thốt ra từ miệng của Khoa Đẩu Hỏa khiến Tô Lâm An nghe mà nổi giận đùng đùng, nhốt luôn nó vào trong không gian biển ý thức.

Ngay cả hơi thở của linh mộc bảo vệ hắn còn nhẫn nhịn được, mà lại không thể kiềm chế được bản năng của trùng tộc ư?

Hừ! Hắn dám.

Sau khi đấu khẩu với Khoa Đẩu Hỏa, Tô Lâm An lại đến trường, lên lớp, rồi ăn luôn bữa tối ở nhà ăn của trường. Sau khi ăn no, nàng lại chậm rãi quay về căn nhà nhỏ trong trấn Thanh Thủy.

Ngọn đèn trong căn phòng sẽ tự động sáng lên khi trời tối, đứng ở ngoài cũng có thể thấy được ánh sáng màu cam ấm áp rọi qua khe cửa sổ.

Mẹ nàng đang bế quan, Mục Cẩm Vân cũng không có ở bên cạnh, cho dù đã giữ đèn nhưng trước sau nàng vẫn cảm thấy cô đơn.

Nàng đã sống một mình bao nhiêu năm như vậy, trải qua nhiều lần bị truy sát và trốn chạy, vốn chẳng có thời gian mà cảm nhận nỗi cô đơn. Nay có người thân, có người yêu, chỉ vì bọn họ nhất thời không ở bên cạnh mà cả người không thoải mái. Quả nhiên là cuộc sống quá nhàn rỗi khiến con người ta trở nên khó chiều.

Tô Lâm An lắc đầu, đẩy cửa bước vào nhà, “Vẫn nên làm thêm nhiều việc để đỡ phải nghĩ ngợi lung tung.”

Trong một năm này nàng vẫn luôn tìm kiếm trận pháp phong ấn bên trong thành Thất Tinh. Mới đầu nàng cũng chưa tìm thấy manh mối gì, xem ra suy đoán của Mục Cẩm Vân không sai. Trình độ của vị đại năng bố trí trận pháp này cao siêu hơn rất nhiều so với trình độ hiện giờ của nàng. Truyền thừa của nàng có đến chín phần mười là có được từ vị đại năng đó.

Nàng là đồ đệ, tu vi hiện giờ vẫn chưa đủ, chưa đạt được đến cảnh giới của sư phụ, cho nên ngay cả vị trí trận pháp do sư phụ bày ra mà nàng cũng không tìm được. Có lẽ đó là trận pháp thiên địa, hòa hợp với thiên đạo tự nhiên nên rất khó tìm ra manh mối.

Có điều cũng không hẳn là không có tí manh mối nào, ít nhất gần đây nàng vẫn luôn thăm dò dưới lòng đất của thành Mai, cuối cùng đã phát hiện ra được vết tích của một vài trận pháp từng tồn tại trước đây. Tiếp tới, nàng sẽ suy diễn ngược lại dựa theo những vết tích đó, có lẽ sẽ có chút thu hoạch.

Tuy việc suy diễn ngược như vậy rất khó khăn và tiêu hao tinh thần, nhưng cũng giúp cảnh giới trận pháp của nàng được nâng cao rất nhiều. Nếu nàng có thể suy diễn ra được thật thì sau này, thời gian ở trong trạng thái huyền diệu của trận pháp Thiên Địa Càn Khôn có thể được kéo dài hơn, có lợi đối với việc vá trời.

Đường dài lắm chông gai nhưng đi là sẽ tới.

***

Ba mươi năm sau.

“Sắp đến rồi đúng không?” Khương Chỉ Khanh kéo chặt chiếc áo khoác dài thêu hình chim hạc, kéo hai bên vành mũ thấp xuống chút nữa. Gió tuyết rất lớn, giữa vùng trời đất ngập tuyết này, hắn không thi triển nổi chút linh khí nào, toàn thân đều bị đóng một lớp băng tuyết.

Mỗi bước chân, khớp đầu gối đều giống như bị gỉ sét, phát ra những liếng lục cục.

Cây Kiến Mộc là vật nối giữa thượng giới và hạ giới, ẩn mình trong kẽ hở giữa hai nghi và ba giới, được tu sĩ thượng giới dùng rất nhiều lớp phong ấn bảo vệ. Ngay cả nghi chủ hiện tại cũng không biết vị trí chính xác của Kiến Mộc ở đâu.

Cho đến khi thực lực tăng lên, hắn mới biết được chân tướng của rất nhiều chuyện. Khi thực lực còn yếu thì ngay cả bậc thềm của sự thật cũng không với tới nổi.

Kiến Mộc do Vạn Tượng Tông ở châu Vân Lai bảo vệ năm xưa, chẳng qua là một nhánh của Kiến Mộc huyễn hóa thành. Mà trên đời có hàng nghìn hàng vạn nhánh cây giống vậy, mỗi một hạ giới đều có một cái cây như thế. Thế cho nên thật giả lẫn lộn, khiến việc tìm kiếm cây Kiến Mộc của hắn tốn rất nhiều thời gian.

Khi mới bắt đầu, hắn định tìm cùng với thú Phệ Căn trong hư không. Dù sao thú Phệ Căn rất thích ăn rễ của Kiến Mộc, nếu đi cùng với nó thì có lẽ có thể tìm ra được vị trí bản thể đích thực của cây Kiến Mộc. Nhưng nào ngờ gần đây hư không hỗn loạn, thú Phệ Căn cũng đi ẩn náu, đến cả thú Phệ Căn cũng không biết đang ở đâu chứ đừng nói đến cây Kiến Mộc.

Cũng may là Thiên Sinh bên cạnh hắn có đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấy nhân quả. Mặc dù sương mù dày đặc nhưng họ vẫn có thể chầm chậm rẽ ra màn sương, tìm thấy con đường chính xác nhất.

Cho dù đã ba mươi năm trôi qua, Thiên Sinh vẫn trong hình hài một đứa trẻ. Nó chẳng cao lên một chút nào, cơ thể còn gầy gò hơn so với trước đây. Mặc dù đã được Khương Chỉ Khanh ôm trong lòng, che chở dưới lớp áo khoác của hắn nhưng nó vẫn bị khí lạnh làm cho run cầm cập.

Kiến Mộc lén lút đưa linh khí đã được hạ giới thanh lọc lên các nơi trên thượng giới. Năm đó những đại năng thiết kế những thứ này lo sợ Kiến Mộc bị phá hoại nên đã giấu nó đi rất kỹ, hơn nữa còn giăng rất nhiều cạm bẫy, càng đến gần thì mối uy hiếp càng lớn. Hiện giờ họ không thi triển linh khí được, lại còn phải chống lại rất nhiều mối nguy hiểm, quả thực là khó khăn muôn trùng.

Nhưng nó tin rằng Khương Chỉ Khanh sẽ thành công.

Nó đã nhìn thấy cây Kiến Mộc đổ xuống, linh khí và khí bẩn bị phân tách đã trộn lẫn lại với nhau, từ đó về sau, không còn phân chia hạ giới và thượng giới nữa.

“Hướng này.” Thiên Sinh yếu ớt nói. Nó muốn vạch áo khoác ra để xem tình hình bên ngoài, có điều vừa mới cử động đã bị Khương Chỉ Khanh chặn lại, “Bên ngoài gió tuyết lớn lắm.”

Nếu không phải đã đột phá lên cảnh giới Nhập Thần thì hắn cũng không thể đến được nơi này.

Ba mươi năm, dùng cái ác để diệt cái ác.

Tu vi đột phá thẳng đến cảnh giới Nhập Thần. Đối mặt với nghi chủ đã thống nhất hai nghi hiện giờ là Nam Cung Ly, hắn cũng có sức để đánh một trận. Đây là tốc độ tu luyện mà hắn không bao giờ dám nghĩ tới, tất cả những điều này là do ấn Công Đức mang lại.

Với cảnh giới này, khi gặp lại Tô Lâm An, hắn cũng không còn phải cảm thấy xấu hổ.

Nghĩ đến cái tên này, Khương Chỉ Khanh hơi nhăn mày. Lơ đi chút khác lạ trong lòng, hắn tiếp tục đội gió tuyết lên đường.

Gió thổi điên cuồng khiến hắn sắp không mở nổi mắt.

Từ khi lập giao kèo với ấn Công Đức, hắn chưa từng gặp phải thời khắc khó khăn như thế này. Khi bước tới đây, ấn Công Đức hấp thụ quá nhiều mảnh vỡ nguyên thần của kẻ ác rồi đột nhiên bế quan, chìm vào giấc ngủ sâu, nếu không hắn đã chẳng phải cực nhọc thế này.

Cũng may, sự cứng cỏi từ trong cốt tủy của hắn vẫn chưa hề bị lơi lỏng bởi sự an nhàn. Hơn nữa với kiểu khổ luyện thế này, mặc dù Khương Chỉ Khanh cảm thấy rất khổ cực nhưng cũng vui vẻ chịu đựng.

Lần bế quan này của ấn Công Đức có liên quan đến việc thăng cấp, không biết phải kéo dài bao lâu. Hắn không thể vì muốn yên ổn mà chờ đợi vô thời hạn. Phá hủy cây Kiến Mộc là mục tiêu duy nhất của hắn kể từ sau khi phi thăng. Nó đã trở thành điều cố chấp trong lòng hắn.

Mưu tính bao năm, đến nay cuối cùng cũng sắp thực hiện được rồi.

Trong lòng rực lửa, Khương Chỉ Khanh không ngại gió tuyết, chẳng sợ giá băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status